Qua một tuần, cuối cùng cũng đến ngày Đỗ Minh Nguyệt phải bắt đầu tiến hành bài thi trước khi vào trường đại học S nơi mà Bạch Nhật Hy đang theo học, cô trước khi làm bài thì cảm thấy rất tự tin vì trong chuyện học hành trước giờ chưa từng làm khó được cô. Nhưng đến khi ngồi vào bàn nhìn những câu hỏi trong đề thi thì cô bắt đầu đổ mồ hôi hột cắn viết nhìn những câu hỏi được đưa ra. Đỗ Minh Nguyệt có chút khó khăn chật vật để hoàn thành bài thi vì những câu hỏi trong đề cô hoàn toàn chưa từng gặp bao giờ nên không thể nào giải được mà chỉ có thể giải bừa mà thôi.
Hết thời gian làm bài, Đỗ Minh Nguyệt mang theo nét mặt khó coi có chút đen đi từ bên trong phòng thi ra thì liền nhìn thấy Bạch Nhật Hy đứng bên ngoài chờ đợi với vẻ mặt tươi cười. Càng nhìn nụ cười trên môi Bạch Nhật Hy, cô ta càng cảm thấy giống như đang bị cười nhạo, trong lòng không ngừng trầm xuống cùng chửi rủa Bạch Nhật Hy.
“Thế nào? Làm bài được chứ?” Bạch Nhật Hy thấy vẻ mặt khó coi của Đỗ Minh Nguyệt nụ cười trên mặt càng tươi.
“Chị, em làm bài rất tốt, đề cũng không khó lắm.” Đỗ Minh Nguyệt khó khăn cố ép ra một nụ cười ngọt ngào đáp lại.
“Vậy sao? Đề không khó là tốt rồi, cũng may là tôi đã nói với hiệu trưởng ra đề dễ một chút cho cô làm.” Bạch Nhật Hy cười mỉm nói.
Nghe Bạch Nhật Hy nói vậy, nụ cười khó coi của Đỗ Minh Nguyệt cứng đờ lại nhìn cô, rồi sau đó nụ cười của cô ta tắt ngấm, ánh mắt có chút dữ tợn nhìn cô.
“Cô, là cô cố ý đúng không?” Đỗ Minh Nguyệt lạnh giọng chất vấn, vẻ mặt cũng đen lại.
“Này, đừng có nói như thể tôi đang hại cô vậy chứ.” Bạch Nhật Hy nhìn nét mặt đen thui của Đỗ Minh Nguyệt cũng không còn cười nữa mà chỉ thản nhiên nhún vai đáp rồi đi đến bên cạnh cô ta cúi sát người thì thầm vào tai Đỗ Minh Nguyệt, giọng nói âm trầm lạnh lẽo của cô từng câu một chậm rãi thả vào tai cô ta.
“Chính cô gây chiến với tôi trước thì đừng có ra vẻ người bị hại với tôi. Tôi không cần biết cô câu dẫn được bao nhiêu tên đàn ông có quyền lực nhưng một khi cô đã lớn gan khiêu chiến với tôi thì đừng có mà hối hận.”
“Ha, Bạch Nhật Hy cô bớt ảo tưởng đi, lúc đó ai hối hận còn chưa biết.” Đỗ Minh Nguyệt cố che giấu một chút run rẩy ở trong lòng mà cố trừng mắt nghiến răng đáp trả Bạch Nhật Hy.
Đỗ Minh Nguyệt nói xong không đợi Bạch Nhật Hy có phản ứng liền đột nhiên cô ta nắm lấy tay Nhật Hy tát thật mạnh vào gương mặt trắng noãn của chính mình rồi cô ta bắt đầu ôm lấy bên mặt đã đỏ lên và rơi nước mắt nhìn cô. Trợn mắt nhìn Đỗ Minh Nguyệt làm trò, Bạch Nhật Hy ngơ ngác không hiểu vì sao cô ta làm như vậy thì từ phía sau lưng cô có giọng nói trầm ấm quen thuộc phát lên: “Này, vị bạn học kia vì sao lại ức hiếp người khác như vậy? Ở đây là ở trường chứ không phải bên ngoài mà tuỳ ý cô muốn làm gì thì làm.”
Bạch Nhật Hy hơi đơ người khi nghe giọng nói kia vang lên nhưng rồi cô rất nhanh lấy lại được tinh thần quay đầu nhìn người đang tiến đến gần mình, người trước mắt chính là Tần Minh, anh ta tiến gần đến Bạch Nhật Hy bắt lấy một tay của cô rồi đẩy mạnh.
Lui lại vài bước, nếu Bạch Nhật Hy không phải đoán trước được một phần hành động của anh ta thì không chừng cô đã bị đẩy ngã rồi, gương mặt vốn xinh đẹp tinh sảo của cô nay đã bao chùm một tầng khí lạnh nhìn hai người trước mắt.
Tần Minh sau khi đẩy Bạch Nhật Hy ra thì liền vội tiến đến gần Đỗ Minh Nguyệt quan tâm an ủi, đưa khăn giấy cho cô ta.
“Vị bạn học này không sao chứ? Vì sao lại để bị ức hiếp như vậy?” Tần Minh với vẻ mặt quan tâm dịu dàng vừa nhìn Đỗ Minh Nguyệt tiếp nhận khăn giấy từ tay mình vừa nói, sau đó liền lập tức kéo cô ta về phía sau lưng của chính mình để che chắn rồi quay lại đối mặt với Bạch Nhật Hy.
Quay sang nhìn người con gái đứng đối diện, vừa nhìn rõ được gương mặt của người trước mắt làm cho Tần Minh giật mình. Là cô gái ngày hôm trước đã va phải anh, người đột nhiên vừa nghe giọng nói của anh liền bỏ chạy.
“Học trưởng Tần, anh đừng nhìn tôi như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy rất ngại ngùng a.” Bạch Nhật Hy nhìn Tần Minh cười như không cười nói.
“A, vị bạn học này sao lại biết đến tôi? Còn nữa vì sao cô lại ức hiếp bạn học? Có gì thì từ từ thương lượng đâu cần phải động tay động chân.” Tần Minh vốn có chút ngẩn người nhưng vừa nghe được giọng nói trầm thấp mang theo chút hương vị ngọt ngào kia khiến cho anh chợt bừng tỉnh nhìn cô hoà nhã cười nhẹ nói.
“Học trưởng Tần, ở trường này có ai không biết đến anh, học trưởng Tần Minh vừa nổi bật vừa có gia thế vừa có năng lực lại ấm áp cơ chứ. Còn câu hỏi thứ hai thì tôi sẽ không trả lời anh nhưng ngược lại, khuyên anh một câu, đôi khi những gì mình nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật.” Không nhanh không chậm Bạch Nhật Hy từ tốn trả lời rồi đi đến gần Tần Minh vỗ vỗ vai anh.
Thấy Bạch Nhật Hy có ý định tiến đến gần, Đỗ Minh Nguyệt càng nắm chặt áo Tần Minh nép sát ở sau lưng anh nhìn cô, còn Tần Minh khi thấy cô đến gần thì như bị đôi mắt phượng hổ phách kia thôi miên mà vô thức lùi về sau một bước. Tần Minh nhận ra cô không làm gì mình ngoài cái vỗ vai rồi rời đi thì đột nhiên tay anh như mất khống chế không chút nghĩ ngợi nắm lấy tay cô giữ lại.
Tay bị Tần Minh giữ lại, cô dừng bước chân quay đầu nhìn anh rồi lại nhìn xuống phía dưới cánh tay của bản thân đang bị giữ lấy, đang định rút tay lại thì đột nhiên tay còn lại của Bạch Nhật Hy bị một lực kéo mạnh về phía sau làm cô lao đảo rồi ngã vào lòng ngực rắn chắc của người đứng ở phía sau, rồi ngay lập tức eo cô liền bị giữ chặt lại.
Mùi hương nhè nhẹ của bạc hà toả ra từ hơi thở và cơ thể của đối phương làm cho Bạch Nhật Hy có chút say mê, cô ngây người trong chốc lát từ từ ngước lên nhìn người đang ôm lấy mình.
“Nam Cung Diệp?”