"A Thái, A Thái đâu?"
Phó Nguyệt vội vã từ bên ngoài tiến vào.
Nàng đang thử nếm đồ ăn cùng Thạch Dương thì nghe gã sai vặt trong phủ đến truyền tin, sau đó Phó Nguyệt ném hết nguyên liệu nấu ăn trong tay, vó ngựa không ngừng mà chạy về phủ.
Thạch bà bà vội ôm Nhu Nhu bước lên: "Tiểu Nguyệt, con đừng vội, A Thái không có nhiều thời gian, bây giờ đã ra khỏi thành rồi. Nhưng ngày mai đại quân sẽ vào thành."
"Ngày mai sao?"
"Đúng thế, cũng không biết hiện tại A Thái là nhân vật như thế nào, lúc trở về còn mang theo vài người hộ vệ đứng canh giữ ở bên ngoài! Thật sự uy phong!" Thạch bà bà vui sướng nói, đó là vì con cháu nhà mình có tiền đồ mà vui mừng.
Hiện tại Phó Nguyệt không quan tâm Tiêu Thái đạt được chức vị gì, nàng chỉ muốn nghe ngóng rốt cuộc khi nào thì hắn có thể về nhà, muốn được đụng vào hắn, muốn thân thiết nhìn thấy hắn.
Nàng lôi kéo Thạch bà bà ngồi xuống bên cạnh: "Thạch bà bà, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi. Bà nói với con xem hắn trở về đã nói những gì."Thạch bà bà: "A Thái nói ngày mai bọn vào thành để diện thánh lĩnh thưởng, có lẽ ban đêm mới có thể về tới nhà. Hắn nói chúng ta đừng chờ hắn, cứ tự dùng cơm trước đi."
Phó Nguyệt có chút đăm chiêu gật đầu, về phương diện quy củ này nàng không hiểu, cũng không biết cuối cùng sẽ tốn bao nhiêu thời gian, đợi lát nữa tới Dũng Nghị Công phủ một chuyến để hỏi công chúa.
Thạch bà bà tiếp tục nói: "Đúng rồi, A Thái còn nói để con thu dọn một gian phòng khách, ngày mai hắn muốn dẫn huynh đệ trở về."
Có thể là huynh đệ kết bái của hắn? Nhưng không biết là vị nào. Trong thư tín Tiêu Thái viết gửi về cũng có đề cập qua với Phó Nguyệt chuyện hắn kết bái huynh đệ. Tiêu Thái nói xa nói gần rằng hắn vô cùng cảm kích hai vị huynh đệ này, để nàng có thể thay hắn sắp xếp chu đáo một phen.
Phó Nguyệt tự hỏi không biết nên bố trí gian phòng khách như thế nào mới có thể thể hiện được sự hoan nghênh nhiệt tình của bọn họ.
Nhu Nhu vẫn ngoan ngoãn ngồi trong lồ ng ngực Thạch bà bà, thấy người lớn không nói chuyện mới vươn đôi tay múp míp như ngó sen tới trước mặt Phó Nguyệt: "Mẫu thân, ôm."
Phó Nguyệt cười dịu dàng, nghiêng người ôm nàng vào ngực.
Nhu Nhu cầm lấy hà bao bên hồng mình, lấy từ trong ra một viên mứt hoa quả rồi nhét vào trong miệng Phó Nguyệt: "Mẫu thân, ăn đường!"
Phó Nguyệt mở miệng ngậm lấy.
Nhu Nhu vui vẻ, lại cầm một viên cho chính mình.
Mứt hoa quả rất nhỏ, thích hợp cho tiểu hài tử ăn, sau khi nhấm nháp trong miệng một hồi lâu thì đường mới tan ra.
Phó Nguyệt vuốt mái tóc mềm mại của con bé, cười hỏi: "Hôm nay Nhu Nhu ăn mấy viên đường rồi?"
Tiểu cô nương thích ăn đồ ngọt, vì sợ đứa nhỏ bị sâu răng, Phó Nguyệt quy định mỗi ngày con bé chỉ được ăn nhiều nhất ba viên đường, không cho mọi người trong nhà lén cho nàng.
Nếu vừa rồi nàng nhìn không lầm, thì trong hà bao của tiểu cô nương còn hai viên. Nhưng buổi sáng nàng nhớ rõ nàng chỉ cho con bé có hai viên thôi.
Nhu Nhu lúc này mới phản ứng, lấy hai tay nhỏ che lấy hà bao: "Phụ thân trở về, cho Nhu Nhu đó." Đường nương cho đã ăn hết rồi, cái này là phụ thân cho.
"Phụ thân cho?"
Nhu Nhu nghiêm túc gật đầu.
"Vậy hôm nay Nhu Nhu ăn mấy viên đường rồi?"
Nhu Nhu rối rắm đếm đầu ngón tay: "Một, hai, ba,..."
"Bốn". Thạch bà bà mỉm cười nói. "A Thái cho con bé một bao, đã bị ta lấy rồi. Nhưng con bé nhìn sốt ruột, nên ta đã cho con bé vài viên để trong hà bao, chỉ nhìn thôi chứ không ăn."
Phó Nguyệt chọc chọc chiếc mũi nhỏ của nữ nhi, nếu con bé thích ăn vặt này chỉ nhìn chứ không ăn, vậy thì không còn là Nhu Nhu nữa rồi. Vừa mới rồi tiểu quái này còn mới cho nàng một viên để lấy lòng đấy.
Phó Nguyệt: "Chúng ta đã giao ước, mỗi ngày chỉ được ăn nhiều nhất ba viên đường. Phụ thân cho cũng không được, số còn lại giao cho nương giữ, ngày mai lại ăn có được không?"