Tiêu Thái còn tưởng đứa nhỏ nhớ hắn, yêu thương đau lòng vỗ về lưng nàng: "Hiện tại cha đã về rồi, về sau cha sẽ chăm sóc Nhu Nhu có được không?"
"Được." Nhu Nhu ngọt ngào mềm mại đáp ứng.
Thạch bà bà nhìn thấy không khí ấm áp giữa hai cha con trước mặt, bà vui mừng dùng khăn lau đi nước mắt ở khóe mắt. Thật tốt, cuối cùng A Thái cũng đã về rồi, không uổng công mọi người đều đang trông ngóng mong chờ.
Nhu Nhu im lặng trong chốc lát, dùng bàn tay béo múp của mình chọt chọt lên mặt Tiêu Thái, Tiêu Thái dịu dàng nhìn về phía nàng.
Nhu Nhu nở một nụ cười sáng lạn, cất cao giọng nói: "Ăn! Ăn!" Đồ ăn mua cho nàng đâu?
"Nhu Nhu đói bụng sao?" Tiêu Thái nghĩ rằng đứa nhỏ đói bụng, liền ôm nàng đi về phía chính đường, một tay lấy từ trong chiếc bao ra một bao giấy gói dầu, bên trong là mứt hoa quả hắn mang từ Tây Bắc về.
Tiêu Thái cẩn thận mở ra, lấy mứt hoa quả đút cho Nhu Nhu. Vị ngọt lan tỏa, Nhu Nhu vui vẻ đến mức chớp chớp đôi mắt tròn xoe.
"Cha! Ngon." Nhu Nhu vừa lòng dựa sát vào người Tiêu Thái, người cha này, nàng nhận.Tiêu Thái ôm cơ thể mềm mại của nữ nhi vào lòng, ngồi nghe nàng nói đông nói tây. Đều là chuyện hàng ngày nàng gặp, chơi, ăn uống, mấy chuyện vụn vặt bình thường, nhưng Tiêu Thái lại nghe một cách vô cùng thích thú, thỉnh thoảng lại đáp nàng hai câu. Có người cổ vũ, Nhu Nhu càng nói càng hăng.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, trong chốc lát, thân vệ đến gần nhắc hắn đã đến canh giờ rồi.
Lúc này Tiêu Thái mới không nỡ, bóp bóp gương mặt bánh bao trắng nõn của tiểu cô nương, sau đó đưa nàng cho Thạch bà bà.
Thạch bà bà ôm Nhu Nhu, nghi hoặc hỏi hắn: "A Thái, con còn muốn đi đâu? Đợi một lát nữa Tiểu Nguyệt và A Giản sẽ trở về."
Tiêu Thái lắc đầu.
Đại quân còn ở phía sau, ngày mai mới có thể chính thức vào thành.
Hôm nay, hắn lấy lý do dẫn người đi theo bảo hộ Diệp Trạch, một đội người ra roi thúc ngựa mới có thể vào thành sớm hơn một ngày. Trước tiên Diệp Trạch tiến cung diện thánh, hắn mới có được một chút công phu thời gian mà về nhà nhìn một cái. Chờ sau khi Diệp Trạch ra khỏi cung, bọn họ phải rời thành trở về trong quân.
Càng tới gần Vân Kinh, nỗi nhớ nhà trong lòng Tiêu Thái càng lớn. Diệp Trạch thông cảm cho tâm tình của cháu trai là hắn nên mới mang hắn đi.
Đầu tiên Tiêu Thái lao thẳng đến phủ Dũng Nghị Công, nhưng không gặp được ai. Xong khi nghe Tề Đồng nói xong, hắn mới biết Phó Nguyệt đã dẫn mọi người ra ngoài sống. Nói với công chúa chưa được hai câu, hắn đã nhanh chóng đi tới đây.
Thật không may, mấy người Phó Nguyệt và Tiêu Giản lại không ở trong phủ, tất cả đều bận rộn ra ngoài, chỉ có Thạch bà bà và Nhu Nhu ở nhà.
Vốn Tiêu Thái định đến gặp Tiểu Nguyệt trước, để nàng nhìn hắn một cái xem như báo bình an, nếu có thời gian thì sẽ nói chuyện của đại ca với nàng. Đáng tiếc hiện tại hắn không có thời gian.
Tiêu Thái nói với Thạch bà bà: "Ngày mai đại quân vào thành, chúng ta còn phải tiến cung diện thánh nghe phong thưởng, có thể trời khuya mới hồi phủ. Bà nói với Tiểu Nguyệt một tiếng, cơm chiều đừng chờ con, mọi người cứ ăn cơm trước."
"Đúng rồi, bà cũng nói nàng để nàng thu dọn một gian phòng cho khách nữa nhé, ngày mai con muốn dẫn mấy huynh đệ tới."
Ông trời ơi! Nghe đi kìa! A Thái sẽ được đi diện thánh, đó có thể là người bình thường sao! Thạch bà bà kích động đến mức liên tục gật đầu: "Được được được, ta đã nhớ kỹ rồi. Lát nữa Tiểu Nguyệt về, ta sẽ nói với con bé."
"Hơn một năm nay đã làm phiền Thạch bà bà rồi." Tiêu Thái xoay người đi nhìn về phía nữ nhi. "Nhu Nhu, cha đi trước nhé."
Tay Nhu Nhu bắt lấy ống tay áo của hắn không buông: "Không đi!" Cha, tốt! Cho Nhu Nhu đồ ăn ngon, còn chơi cùng Nhu Nhu nữa!
Trong mắt Tiêu Thái tràn đầy ý cười: "Ngày mai cha sẽ trở về. Ngoan nhé!"
Còn trở về? Lại có đồ ăn ngon sao?
Nhu Nhu cũng không nóng nảy, buông tay ra cười đến rạng rỡ: "Chờ phụ thân!"
"Ngoan."