Đông Hoàng Thái Ất nhìn thời gian từ từ chậm đần rồi dừng hẳn lại, hắn nhếch môi cười "Mộng Vũ Chiến Thần, ngươi là một thiên thần mạnh mẽ, chỉ tiếc là ngươi dám phản bội lại ta.
Ta sẽ nhớ về ngươi"
Hắn tích tụ một quả cầu nhỏ chỉ bằng hạt cát, để gần tim cô, hắn chuẩn bị búng tay thì quả câud nhỏ bị cô hấp thụ, tay cô nắm lại giáng xuống mặt hắn khiến hắn không kịp phản ứng
Đó chính là do thiên đạo can thiệp vào giúp cô, cô triệu ra một thanh kiếm màu trắng (ở chap phần ), chuẩn xác đâm vào mi tâm hắn
Thiên đạo xuất hiện đúng lúc đoạt lấy thần lực của hắn, hắn hét lên không cam tâm rồi biến thành những vì sao băng đủ màu bay khắp thế gian.
Thanh kiếm màu trắng rung lên, nó nuốt chửng lấy linh hồn của Đông Hoàng Thái Ất rồi nằm yên
Cô hạ xuống đất, Nhan Như Nguyệt bị cô đẩy đi về nhà, nàng hối hả muốn bay tới nhưng bỗng cảm thấy thời gian bị dừng rồi hoạt động lại, Đông Hoàng Thái Ất chết, nàng ôm Mộng Nhan bay tới chỗ Vũ Y
Cô ôm lấy tay thét lớn đau đớn, nước mắt rơi như sông, Sát Quỷ và Khương Nhiên đúng lúc xuất hiện cùng thời điểm với Nhan Như Nguyệt
Như Nguyệt nhìn tay cầm kiếm trắng của cô mà lo lắng "Tiểu Y!"
Ám Cực Quạt từ nạp giới bay ra, nó rung lên mạnh mẽ rồi lao tới thanh kiếm trắng, hai thứ pháp khí lao lên đánh nhau, không thứ nào nhường nhau
Ngoài cuộc nhìn vào cũng biết Ám Cực Quạt đang ngăn chặn ma khí của thanh kiếm trắng, còn thanh kiếm thì phóng ra càng lúc càng nhiều ma khí
Nàng ôm con lao đến cô, cô dày dụa nước mắt chui vào lòng nàng "Oa oa oa...!sư tỷ...!đau quá...!tay ta đau quá...!oa oa oa..."
Cô khóc rống lên, đau chết đi được, nàng nhìn Khương Nhiên "Muội ấy bị sao vậy?"
"Bị ma khí bám lấy" Sát Quỷ nhìn nói, Như Nguyệt xoa lưng cô "Không sao không sao, để ta giúp muội"
Sát Quỷ ngăn nàng lại "để ta, ngươi không phải sát quỷ, không thể kháng lại thứ này"
Sát Quỷ đạt tay cô lên vai mình, cắt một dao lên da cô làm cho nó chảy máu, nhưng thay vì màu đỏ tươi thì máu chảy ra lại là màu đen.
Cô đau đớn thét lên, nàng đau đớn nhìn cô
Ám Cực Quạt cảm nhận chủ nhân gặp chuyện, tức giận hất văng thanh kiếm trắng, nó bay lại bên cô, tỏa ra một vầng sắng nhẹ trắng giống như ánh trăng (khi viết tới đây tui nghĩ tới bài Ánh Trăng của tác giả nào đó quên tên ở lớp học kì I :)) Học nhiều quá riết nhiễm)
Cô từ từ không còn đau đớn nhưng vẫn còn nức nở chui vào lòng Như Nguyệt, cô thật sự đau đến không chịu nổi
Mộng Nhan giơ tay cầm lấy tay cô nha nha...!nha nha... vài tiếng, cô ngước nhìn con rồi dụi vào người nàng
Thanh kiếm trắng kia bị đánh bật ra lại lao tới bên Ám Cực Quạt, nó tỏa ra vầng sáng nhẹ màu xám đánh vào Ám Cực Quạt, hai pháp khí ngã ra đất
Thanh kiếm trắng kia đè lên quạt không cho nó đi, Vũ Y rưng rưng nước mắt nhìn hai pháp khí "Hai mi làm gì vậy?"
Quạt hất văng kiếm chạy tới người cô trốn chạy, kiếm giận dữ cố kéo quạt ra.
Cô bỗng đen mặt cầm hai thứ mà dùng tuyệt chiêu sư tử hống hét lớn "Đứng yên!!!!!"
Hai pháp khí nghe lệnh đứng yên, cô thở ra "Hai mi còn gây chuyện thì ta ném một trong hai mi đi luôn"
Kiếm lập tức rút lại không dám rời bỏ quạt, cô cười "đi thôi, từ từ giải thích"
Sau đó nghe cô giải thích thì mọi người đã biết được hai pháp khí này trời sinh một cặp, thiếu nhau thì không được, thế nhưng thanh kiếm trắng lại bị Ám Cực Quạt chán ghét, cái quạt bỏ thanh kiếm đi, tình cờ hai thứ đó lại kia khế ước với cô nên gặp lại nhau.
Sau đó thì hai thứ chơi trò rượt đuổi với nhau (phiên ngoại )
Và rồi thời gian cũng đã đến, hai người kia cũng đã phải rời khỏi nơi này, bốn người hẹn ở tương lai sẽ gặp lại, hố không gian xuất hiện, cô và nàng bế Mộng Nhan đi vào
Không gian và thời gian lại quay cuồng không có quy luật gì hết