Lý Triển Anh tung tăng đi dạo dưới phố với thuộc hạ của mình.
- Thiếu gia à, đừng nói là giờ người đi tìm vị cô nương đó nhé.
- Đó là tất nhiên, Hiên Hạo ngươi còn phải hỏi sao? Hắn cười nói.
- Nhưng biết vị cô nương đó ở đâu mà tìm chứ? Hiên Hạo đó bỉu môi nói. - Về nhà chơi không sướng hơn sao? Cho đệ còn chơi với Hiên Lan Hương chứ.
- Đúng rồi, còn Hiên Huệ nữa, nàng ấy đang chờ ta đấy, thiếu gia cứ đi mãi, lỡ nàng ấy không yêu ta nữa thì khổ với phụ thân Hiên Dật rồi.
- Hiên Đoàn ngươi chịu khó đi, khi ta tìm được nàng, ta cho các ngươi về. Hắn vỗ vai huynh đệ cũng là thuộc hạ của mình cảm thông.
tên thuộc hạ chỉ biết thở dài gật đầu.
Thế là tiếp tục đi về phía trước, tìm người với tên là Dương Chiêu Quân.
Cứ như vậy ngày lại trôi qua, hắn cứ đi tìm rồi lại tìm mà không thấy người làm hắn nổi nóng, gặp chuyện gì cũng cáu gắt. Cô thì rất nhởn nhơ cùng chồng yêu ngồi uống trà tâm sự, nhìn hài tử của mình phát điên tìm người mà không có ý định nói ra nữ nhân đó là ai.
- Thế có hơi quá không? Nó sắp điên lên rồi? Lý Triển Phong trong buổi tối nằm trên giường hỏi cô.
- Không quá đáng chút nào? Thiếp phải cho nó biết thế nào là Lăng Hạo, đó là trị nó vì tội dám nói tên không có thật ra. Cô quay qua nằm lên cánh tay hắn nói.
- Nhưng ta thấy. . . hắn chưa nói hết câu cô đã hôn vào môi hắn nói: - Cho nó chừa đi, nếu nó nói tên thật ra chẳng phải giờ nó được ở bên mỹ nhân của nó rồi sao? Là tại nó. Tên chồng đặt đẹp thế mà nó dám nói cái tên xấu xí thế, trừng trị là đáng.
- Ừ. Kệ nó vậy. Chúng ta tiếp tục. Hắn mỉm cười rồi đổi tư thế, nở nụ cười gian manh rồi cúi xuống hôn cô.
- - - - - -
Sáng hôm sau, Lý Triển Anh lên đường mình đi tìm người đẹp. Hắn đờ đẫn đi dạo ven bờ sông. Bỗng mắt phát sáng khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang ngồi bên dòng sông nhìn về phí xa xa.
Hắn phi ngựa lại gần, mỹ nữ đó nhìn qua, thấy hắn thì kinh ngạc không thôi.
- Thì ra Dương cô nương cũng có nhã hứng đến vậy? Tại hạ tìm cô nương mấy ngày nay thật đau khổ. Hắn mỉm cười nói.
- Thì ra là Lăng công tử, công tử tìm ta có chuyện gì sao? Dương Chiêu Quân hỏi.
- Cũng không có gì quan trọng, chỉ muốn tìm cô nương đi du thuyền mà thôi. Hắn rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng.
- À. Dương Chiêu Quân mỉm cười.
- Phải rồi, sao cô nương lại ở đây mình thế này, nha hoàn của cô nương đâu? Hắn nghi hoặc hỏi.
- Ta trốn ra đây đấy, ta không thích có người đi cùng. Nàng cười e lệ nói.
- Vậy sao? Tại hạ cũng vậy, mình tự do tự tại, muốn làm gì thì làm. Hắn mỉm cười nhìn về phía bờ sông.
Nụ cười đó làm Dương Chiêu Quân sững sờ nhìn hắn xong lại mỉm cười nhìn cùng hướng với hắn.
- À. Cô nương muốn đi đâu? Tại hạ giúp cô nương. Hắn quay qua hỏi.
- Ta muốn đến Hiên Phong Các. Dương Chiêu Quân cười nói.
- Để làm gì? Hắn nghi hoặc hỏi, vì sao lại là nhà hắn.
- Muốn giải quyết số việc. Ta đã nghĩ giữa yêu và cảm mến là giống nhau nhưng giờ thì lại khác. Người đó có lẽ chỉ là quá khứ với ta, ta muốn tìm đến hiện tại. Lăng công tử, tiểu nữ biết có phần đường đột nhưng tiểu nữ vẫn muốn hỏi công tử có yêu tiểu nữ không? Mấy hôm trước được công tử cứu, tiểu nữ đã yêu công tử từ cái nhìn đầu tiên. Tiểu nữ đã suy nghĩ kỹ, quyết định sẽ đến Hiên Phong Các giải quyết số việc rồi mới tìm đến công tử nhưng không ngờ lại gặp ở đây nên tiểu nữ muốn nói rõ với công tử. Dương Chiêu Quân nói ra lòng mình với hắn, đỏ mặt không thôi.
Hắn ú ớ không biết nói sao. Vì bất ngờ khi lần đầu tiên có nữ nhân ngỏ lời với hắn hay vì sự dũng cảm của nàng. Thấy hắn im lặng, Dương Chiêu Quân mỉm cười nói:
- Không sao, tiểu nữ sẽ chờ. Vì vậy công tử có thể dẫn tiểu nữ đến Hiên Phong Các được không? Tiểu nữ muốn từ hôn. Và tên của tiểu nữ không phải là Dương Chiêu Quân, mà là Duẫn Lan Anh. Dương Chiêu Quân mỉm cười đứng dậy nói.
Hắn nghe xong thì kinh hoàng cùng với sững sờ nhìn nữ nhân trước mặt. Hắn đột nhiên cũng muốn nói rõ ra nhưng không hiểu sao lời nói đến miệng lại bị nuốt vào. Hắn đành im lặng đỡ nàng lên ngựa rồi phi về phía Hiên Phong Các.
Tại Hiên Phong Các.
Cô và hắn đang ngồi ở ghế thượng nhìn đôi nam nữ phía dưới, nhìn qua Duẫn Lan Anh đang quỳ xuống cáo lỗi, nhìn qua Lý Triển Anh đang mặt đen thui khó xử, vợ chồng nhìn nhau, đã đến lúc nên nói rõ ràng.
- Tiểu Lan Anh, con nói con đến đây là muốn từ hôn? Tại sao? Lý Triển Phong hỏi.
- Bẩm bá phụ, con đã yêu người khác, nên không thể lấy người mà con không yêu được, mong bá phụ và bá mẫu thứ lỗi cho con, đây là miếng ngọc định ước, con xin hoàn vật về trí cũ. Duẫn Lan Anh cúi đầu nói rồi chìa ra nửa miếng ngọc định ước.
Lý Triển Anh nhìn thấy miếng ngọc thì kinh hoàng lần nữa, từ trong cổ lấy ra nửa miếng ngọc như vậy nữa mà lòng thì lại không biết nói sao.
Cô nhìn thấy thế đành hỏi: - Con đã yêu người khác? Là ai vậy? Con cứ nói thử xem, bá mẫu muốn biết đó là kẻ nào lại có thể hơn Triển Anh.
Duẫn Lan Anh ngẩng đầu nói: - Chàng có nụ cười rất đẹp, mỗi lần chàng mỉm cười là bao muộn phiền của con lại tan biến.
Lý Triển Anh nghe xong lại ngây người, tay bất giác nắm chặt nửa miếng ngọc đó.
- Vậy. . . có phải là người đã đưa con đến đây?
- Vâng, là chàng ạ.
- Được rồi, vậy giờ người con yêu là Lăng Hạo hay Lý Triển Anh? Cô lại hỏi.
- Đủ rồi. Lý Triển Anh tức giận vung tay đập bàn, làm cái bàn nát vụn ra.
Duẫn Lan Anh kinh ngạc nhìn hắn. Hắn không nói gì đi đến kéo Duẫn Lan Anh đứng dậy rồi nắm chặt vai nàng nói:
- Tiểu Lan Anh, đừng quan tâm đến bọn họ. Hãy nghe ta nói, thật ra ta chính là Lý Triển Anh, là Anh ca của muội, khi mà lúc tuổi muội luôn chạy theo ta gọi ta là Anh ca.
Duẫn Lan Anh đang vùng vẫy nghe vậy liền buông thõng tay nhìn hắn. Bị cái nhìn đó hắn lại không biết nói sao, lời nói lại bị nuốt vào.
lúc lâu, Duẫn Lan Anh mới nói: - Buông.
- Gì cơ? Hắn nghi hoặc hỏi lại.
- Buông tay, đừng chạm bàn tay này vào người của ta. Ngươi không xứng. Duẫn Lan Anh nói rồi vung tay chạy ra ngoài.
Hắn đứng sững như cục đất không biết nn đuổi theo hay không thì Lý Triển Phong nói: - Yêu thì đuổi theo, không yêu thì quay vào. Nếu không mất đi người tốt thì biết tìm lại đến bao giờ. Con đã yêu nó từ khi nó gọi con là "Anh ca" mà, sao cứ phải dối lòng.
Hắn nghe vậy liền đuổi theo Duẫn Lan Anh. Cô nhìn chồng mình hỏi: - Thì ra chồng cũng triết lý tới vậy. Có phải hay rủ nó uống rượu không? Nên mới hiểu nó thế.
- Không phải, ta chỉ sợ nó làm mất đi nương tử tốt thôi, giống như nàng năm đó để lại chữ làm ta chạy đi tìm muốn đứt hơi. Hăn mỉm cười vuốt tóc cô.
- Hì. Cũng may chúng ta không mất nhau. Cô mỉm cười hạnh phúc.
- - - -
Lý Triển Anh phi ngựa chạy đi tìm Duẫn Lan Anh cả ngày trời mà không thấy đâu, hắn nhìn thấy ngôi miếu từ xa, nên chạy lại xem thử.
Ai ngờ hắn vừa tới thì thấy đám nam nhân hôm trước ở Vọng Nguyệt lâu đang uy hiếp tiểu Lan Anh của hắn.
- Mỹ nhân, tìm nàng thật khó đó nha. Tên phú hào hôm trước vuốt cái má của nàng khi nàng đang cật lực tránh né.
- Ầy. . đừng sợ, chút thôi sẽ xong hết thôi mà. Tên phú hào đó bắt đầu cầm đến áo của nàng.
- Bỏ tay của ngươi ra nếu không ta sẽ chặt đứt nó.
Cả đám cùng nhìn ra thì thấy Lý Triển Anh đang nổi sát khí, ánh mắt lạnh lẽo đến cực đỉnh. Đám tuỳ tùng hơi run sợ, nhưng tên phú hào lại không sợ chết mà nói: - Đi ra đánh chết hắn cho ta, không cho ngăn cản ta cùng mỹ nhân hưỡng thụ, hôm nay hắn không đi cùng tuỳ tùng đâu.
Thế là tôm cua đó xông vào. Nhưng còn cách hắn tới mét mà không hiểu sao lại ngã vật ra đất mà chết đi, không kịp thở giây cuối cùng.
Tên phú hào và Duẫn Lan Anh kinh ngạc.
- Ngươi. . . ngươi rốt cuộc là ai? Ta chính là con trai của đại thần trong triều đó. Tên phú hào bắt đầu nhìn nhận lại vấn đề.
- Đại thiếu gia của Hiên Phong Các, cháu của Đương kim hoàng thượng, Lý Triển Anh. Ngươi dám giở trò với con dâu tương lai của công chúa đương triều thì cả nhà ngươi đều phải tru di cửu tộc. Lý Triển Anh nổi đầy sát khí nói rồi ngọn gió lùa vào, lá trúc bay như cây kim đâm thằng vào tim tên phú hào đó, làm cho hắn có hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Lý Triển Anh còn rút kiếm ngang hông ra chém đứt đi cánh tay của tên phú hào, cánh tay đó vừa chạm vào nàng.
- Đủ rồi, hắn chết rồi. Duẫn Lan Anh chạy tới ngăn hắn lại.
Lúc này Lý Triển Anh mới hoàng hồn nhìn lại Duẫn Lan Anh lo lắng hỏi: - Nàng không sao chứ? Hắn có làm nàng bị thương không?
- Không sao. Duẫn Lan Anh lắc đầu mà nước mắt lại rơi.
Lý Triển Anh ôm nàng vào lòng nói: - Đừng sợ, không sao nữa rồi.
Duẫn Lan Anh oà khóc trong lòng hắn, cũng quên mất hận hắn từ lúc nãy.
Sau đó, người cưỡi ngựa về Hiên Phong Các. Họ cứ đi từ từ về. Trên đường về, Lý Triển Anh cúi đầu hôn lên tóc nàng nói.
- Xin lỗi vì đã giấu nàng, khi nàng nói nàng là Duẫn Lan Anh ta mới biết nàng tiểu Lan Anh khi đó, ta đã thật sự không nhận ra. Khi đó ta muốn nói ta là Lý Triển Anh nhưng không hiểu sao ta lại chẳng thể nào mở miệng được.
- Được rồi, không cần nói nữa. Chuyện đã qua rồi. Duẫn Lan Anh tựa vào ngực hắn nói.
- Vậy nàng vẫn là tiểu Lan Anh của ta nhé.
- Không biết.
- Sao vậy?
- Vì chàng quá lăng nhăng. Thiên hạ đồn khắp nơi.
- Ta chưa có ăn ngủ với họ mà. Nụ hôn đầu của ta vẫn còn mà.
- Mất rồi.
- Không thể nào?
- Thật, từ khi chàng tuổi, ta tuổi kia.
- Là nàng dở trò. Hắn kinh ngạc nhìn người trong lòng bao nhiêu năm của hắn.
Duẫn Lan Anh chỉ mỉm cười rồi nói: - Cho chàng cơ hội vậy, nếu chàng lăng nhăng với nữ nhân khác, ta sẽ tìm Lăng Hạo.
- Được. Hắn mỉm cười hôn trộm vào môi nàng rồi thúc ngựa về phía trước.
Và từ đó về sau, họ sống hạnh phúc với nhau. Thiên hạ có lời đồn:Từ khi đại thiếu gia của Hiên Phong Các thành thân thì biết bao nữ nhân khóc lóc, hắn không còn đi tới kỹ viện chơi bời nữa, suốt ngày cùng nương tử của mình đi dạo khắp nơi. Và cả gia đại thần đều bị tru di tam tộc vì đại thiếu gia nhà họ dám lăng mạ con dâu của công chúa đương triều, người mà đương kim hoàng thượng kính trong nhất.
Ai ai cũng có kết cục hạnh phúc, duy chỉ có Thái tử, không hiểu sao khi vừa lên ngôi không bao lâu lại bị bệnh mà chết đi, nhị hoàng tử đành thừa kế ngai vàng theo lời của tiên vương.
Có lẽ câu chuyện về thái tử Lăng Nhật Duy và Lãnh Băng Tâm sẽ là ở thời đại khác, không gian khác.
HOÀN