- Mẫu thân, người nói sao? Con có hôn ước từ nhỏ sao?
- Phải. Cô nay đã mang theo nếp nhăn trên mặt ngồi uống trà nói.
- Sao giờ con mới biết? Người đó là ai? Lý Triển Anh nhảy dựng lên, cá tính thật giống mẹ đi.
- Là con của Tuyết ca, là tiểu Lan Anh đó, giống con tên Anh nhỉ. Cô cười nói.
- Cái gì, nhỏ xấu xí đó sao? Con chỉ mới gặp nó lần vào năm tuổi thôi, bây giờ là năm nữa rồi đó, ai biết nó xấu đến thế nào nữa? Lý Triển Anh thở dốc nói.
- Con bé rất xinh đẹp, ta vừa gặp con bé vào hôm trước kia. Cô không quan tâm lấy kẹo mà chồng yêu chuẩn bị cho mà bỏ vào miệng ăn. Aiz. . . già rồi mà vẫn như con nít a.
- Làm ơn đi, xinh đẹp của mẫu thân chỉ có mỹ nam mà thôi. Con không đồng ý.
- Không đồng ý cũng phải đồng ý. Đây là nửa miếng ngọc giao ước. Con miếng, con bé miếng. Đi gặp người ta đi, ngày nữa ở Vọng Nguyệt lâu đấy. Cô liếc nhìn bằng ánh mắt sắc lạnh.
- Con không đi. Lý Triển Anh gắt lên, coi bộ con cô không sợ mẹ nó rồi.
- Có chuyện gì thế Triển Anh? Con vừa gắt mẫu thân con sao? Lý Triển Phong cũng đã mang theo nếp nhăn trên mặt mà vẫn còn nét phiêu diêu lạnh lùng của lãng tử nói.
- Phụ thân. Lý Triển Anh run sợ khép nép.
- Chồng à, ta bảo nó lấy tiểu Lan Anh mà nó không chịu. Chúng ta đã hẹn ước với Tuyết ca rồi mà nó. . . Cô làm bộ uỷ khuất nhào vào lòng hắn.
- Được rồi, chúng ta đã hẹn với đại ca thì phải làm theo chứ, sao lại thất hứa được. ngày nữa con hãy theo ta cùng mẫu thân đến Vọng Nguyệt lâu.
Lý Triển Anh khóc không ra nước mắt, nào có mẫu thân nào như thế chứ, già rồi chứ trẻ gì đâu mà làm nũng với phụ thân. Đáng hận.
- - - -
ngày sau. Tại Vọng Nguyệt lâu.
- A. . Tuyết ca, Hàn tỷ. người đã tới. Cô ngồi cạnh cửa sổ ngắm đường xá, nghe thấy tiếng bước chân liền quay lại vui mừng không thôi.
- Tiểu Nhi, tỷ rất nhớ muội. Dương Lan Hàn đi vào cười nói rồi ôm cô cái, thể hiện sự thân thiện. Nhớ năm đó, họ vừa thấy cũng đã thân nhau ngay tức thì.
- Muội cũng rất nhớ tỷ a, tiểu Lan Anh đâu rồi? Con dâu tương lai của muội đâu rồi? Cô nói rồi nhìn xung quanh.
- Con bé đang ở phía dưới, sẽ lên ngay. Triển Anh đâu rồi? Dương Lan Hàn niềm nở nói.
- Nó cũng đang ở . . . . Cô chưa nói hết câu thì nghe tiếng ầm phía dưới.
Lý Triển Phong và Vũ Hạo Tuyết đang ôm vai mừng gặp mặt cũng khựng lại nhíu mày, gặp trúng vị phu nhân nhiều chuyện có tiếng của họ nữa, nên họ bị kéo xuống dưới xem sự tình thế nào mặc dù là rất không muốn.
- Ngươi là ai mà ngăn bổn đại gia? tên nhìn có vẻ giàu có làm kiêu với Lý Triển Anh đang nhìn mỹ nữ.
- Cút, trước khi ta đá ngươi ra khỏi quán đấy. Lý Triển Anh vẫn không thèm nhìn tên đó mà mỉm cười đá lông nheo với mỹ nữ. Aiz. . đây gọi là mẹ nào thì con nấy chứ nhỉ?
- Ngươi, cái tên khốn này. . bay đâu, đánh hắn vì đã xen vào khi ta đang nói chuyện với mỹ nhân. Tên đó lại không biết lượng sức mình mà nói.
Thế là đám binh tôm tướng cưa xông vào nhưng hắn đâu có thèm đánh, cái búng tay, chàng mỹ nam nữa bay ra đạp bọn chúng ra khỏi quán. Xong việc người này cũng rất thức thời mà lui xuống cho chủ nhân của mình cua mỹ nữ.
- Đa tạ công tử cứu giúp. Vị mỹ nữ đó mỉm cười nhẹ nhàng nói.
Cô nhìn qua Dương Lan Hàn cười nham nhở, mà cái người này cũng ghê gớm không kém, cũng cười lại càng nham nhở hơn. ông chồng chỉ có thể nhìn nhau, lắc đầu bắt đắc dĩ.
- Không cần khách sao. Xin hỏi quý danh của cô nương? Tại hạ là Lăng Hạo.
Gì? Lăng Hạo? Cô và hắn quay qua nhìn nhau rồi nhìn hằn học cái người đó nổi sát khí.
- Tiểu nữ là Dương Chiêu Quân. Mỹ nữ cười khẽ nói.
Gì? Dương Chiêu Quân? Tới phiên Vũ Hạo Tuyết và Dương Lan Hàn nhìn nhau rồi nổi sát khí nhìn mỹ nữ đó.
- Thì ra là Dương cô nương. Tên nàng rất đẹp. Lăng Hạo cười tươi nói.
Cô ngoắc ngoắc người của mình đi đến nói cho con người đó cái gì đó. C hỉ thấy khuôn mặt của Lý Triển Anh hớn hở thế kia là hiểu cuộc gặp này hôm nay không có.
- Đạ tạ công tử quá khen. Tiểu nữ còn có việc, xin phép đi trước ạ. Dương Chiêu Quân nói rồi quay người đi ra cổng chính, đi rất nhanh và gấp gáp.
Lăng Hạo nhìn thân ảnh biến mất mà cười toe toét đi lên lầu, nơi có con người đang mang sát khí chờ hắn.
- A. Phụ thân, mẫu thân, thúc thúc và bá mẫu. Lý Triển Anh đi đến cười nói, rất tự nhiên cười nói, còn với tay lấy tách trà uống.
- Hồi nãy ở dưới đó ta nghe tiếng ồn, có chuyện gì vậy? Cô cố nặn ra nụ cười không mang sát khí hỏi hắn.
- À. Là tên ghẹo con gái nhà lành thôi mà. Mẫu thân khỏi lo, con đã xử hắn rồi. Nơi này do các người mở ra mà, sao con có thể cho chúng đến phá được. Lý Triển Anh anh dũng nói.
- À. Thế con xử lý xong có để lại danh tính cho nữ nhân đó biết sau này còn trả ơn không? Cô hỏi tiếp.
- Tất nhiên rồi, tên của nàng là Dương Chiêu Quân, tên đẹp mẹ nhỉ? Lý Triển Anh cười nói rồi nhớ về hình dáng đó.
- Con nói tên mình cho nàng rồi nàng nói sao? Chẳng lẽ nàng không biết con là ai sao? Cô lại hỏi tiếp, cơn thịnh nộ sắp phun trào.
- Hình như không biết, thất vọng thật. Lý Triển Anh cực ngây thơ.
- Hài tử đáng chết, tên ngươi là gì hả? Lăng Hạo sao? Tên đó lão hàng xóm đặt cho ngươi à? Cô tức giận cú lên đầu Lý Triển Anh phát.
Hắn ôm đầu hoảng hồn, vội nói nhanh: - Ách, mẫu thân à, vì con sợ nàng biết được tên con sẽ nịnh bợ con nên con đành nói tên khác đó mà, người đừng giận.
- Hừ, sinh ngươi uổng sức, nuôi ngươi tốn cơm. Chồng à, ta buồn quá. Cô nhào vào lòng Lý Triển Phong khóc nức nở.
- Hừ. Con không xin lỗi mẫu thân rồi đi đi, hôm nay tiểu Lan Anh không đến được, nó nhiễm phong hàn rồi nên con đi đâu thì đi đi.
- Thật. Con xin lỗi mẹ. Chào mọi người con đi. Tạm biệt. Lý Triển Anh vui mừng nói tràng rồi mất dạng.
- Nó đi rồi, không cần phải khóc nữa đâu? Hắn nói rồi quay người cô lại, đặt cô lên đùi hắn xoa xoa bắp đùi cho cô.
- Haizz. . thật là đáng giận mà. Cô tức giận đấm vào ngực hắn.
- Tỷ cũng có lỗi mà, không ngờ con bé lại nói thế, về phải dạy dỗ cho trận mới được. Dương Lan Hàn tức giận nói.
- Được rồi, con bé sức khoẻ vốn không tốt, đừng làm ảnh hưởng tới nó. Vũ Hạo Tuyết nói để xoa dịu phu nhân của mình.
- Haiz. . . để tự nhiên đi. Cho chúng tìm lại nhau.
người bất lực thở dài.