Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cản lại dòng chảy nhẹ nhàng của con sông cùng những gợn sóng lấp lánh bởi ánh sáng mặt trời, một hình bóng cơ thể nhỏ nhắn lại hiện ra trước mắt tôi. Từng giọt nước đang đọng trên mái tóc đỏ ấy như rung lên, chảy xuống theo các đường nét trên cơ thể trần khi tôi cất tiếng gọi.
"Alisha!!"
"Chủ nhân!?"
"Alishaaa!!"
"Chủ nhân!!!"
Tôi cùng Alisha chạy về phía nhau và để con bé nhảy lên, ôm chặt vào cổ tôi. Con bé ghì chặt cơ thể vào tôi, tôi cũng vậy, ôm con bé vào ngực bằng toàn bộ cảm xúc của mình.
Alisha ngước lên nhìn trong khi tôi vuốt nhẹ mái tóc ướt bằng đôi mắt rưng rưng nước. Tôi định an ủi con bé.
"Anh nhớ em lắm đó-"
Chu. Alisha đưa người lên, hôn tôi một cách say đắm trước khi tôi kịp nói hết câu và không hề dứt ra mãi tới khi tôi bức hụt và ngã về phía sau.
"Mmm~" (Alisha)
"Được rồi chứ?"
"Hi, em chỉ kiểm tra xem mình có nằm mơ hay không thôi mà" (Alisha)
"Không phải người ta thường thử bằng cách véo ma hay cắn sao?"
Alisha cười rồi dụi đầu qua lại vào ngực tôi như một cô em gái đang làm nũng. Tôi thở dài rồi cởi bộ áo khoác ra cho Alisha mặc, con bé vừa nhảy xuống sông để tắm rửa và tìm đồ ăn chuẩn bị cho bữa tối nên chắc quần áo chỉ nằm đâu đó trên bờ sông.
"Alisha!" (Seimon)
"Seimon-oneechan!" (Alisha)
Seimon vừa thấy tôi và Alisha trở lại bờ thì lập tức chạy tới và ôm chầm lấy cô bé. Thi triển ma thuật gió, Seimon làm khô người Alisha trong lúc tôi đang giúp con bé mặc lại váy áo.
Tiện thể thì, ngoài Gaea và Sonomi thì cả Paul với Ichigo đều bị ném ra sau thùng xe rồi khóa nắp thùng lại cho tới khi Alisha đã diện xong y phục.
"Được rồi, chúng ta phải sớm xuất phát để đi cứu Tina thôi"
"Không cần đâu, Chủ Nhân" (Alisha)
"Hả? Sao lại không?"
"Cậu ấy nằm ở ngay kia kìa" (Alisha)
Alisha chỉ vào một bụi rậm được đan vào bởi các cành cây tươi, che đi một khoảng không trống. Tina đang nằm nghỉ ở trong, mồ hôi đầm đìa thấm qua lớp vải được gọi là quần áo nô lệ.
Tôi ngạc nhiên, hỏi Alisha vì sao Tina lại ở đây thì con bé kể lại toàn bộ quá trình từ lúc gặp được Paul ở Chợ Đen tới lúc Shirohime giúp cả hai đứa thoát ra bên ngoài.
"Shirohime? Chị gái của Tina ư? Cô ấy làm gì ở đây? Đáng ra cô ấy phải ở dưới Di Tích chứ?"
"Em cũng không rõ, Tina đã khóc ngất đi từ lúc bọn em thoát ra ngoài an toàn nên em cũng không hỏi han gì được" Alisha hơi cúi đầu xuống.
"Nếu lúc đó, em ở lại và dùng ma thuật để ngăn cản đám người xấu thì có lẽ Tina và Shirohime đã thoát ra an toàn, Tina cũng không phải chịu đau đớn như vậy. Em thực sự thấy có lỗi" (Alisha)
"Đừng nói như vậy, Alisha, em đã làm rất tốt. Em đã tự bảo vệ được bản thân lại vừa cứu được Tina và đưa cả hai tới nơi an toàn. Nếu em có định cố quá sức vì người khác mà làm hại bản thân thì lúc đó, em sẽ có lỗi với anh đấy"
"Chủ nhân..."
"Còn chuyện về Shirohime thì cũng đừng rầu rĩ làm gì, nếu em đã làm hết sức thì ít nhất công sức cô ấy bỏ ra để cứu hai đứa vẫn có ý nghĩa, tất nhiên, anh sẽ tìm cách cứu cả cô ấy nữa"
"Vâng" (Alisha)
Tôi xoa đầu Alisha rồi nhờ Seimon chữa trị chi Tina trong khi tôi quay lại xe để ném Paul và Ichigo ra ngoài.
"Anh biết gì không? Thực ra nằm trong thùng xe cũng không tệ lắm như tôi tưởng đâu" (Ichigo)
"Phắn ra ngoài và ném thằng nhóc kia ra đây"
"À, nó vừa nổi điên rồi đập phá, cuối cùng đập đầu vào nắp thùng rồi ngất xỉu luôn rồi" (Ichigo)
"Vậy thì phải đánh thức nó dậy thôi"
Tôi nói vậy sau khi túm cổ Paul và đi chậm rãi tới cạnh bờ sông.
Tùm. Tôi dí ngập người thằng nhóc xuống dòng nước lạnh. Tiếng lọc bọc của bọt khí nổi lên rồi trôi theo dòng nước nhỏ dần, nhỏ dần rồi lịm hẳn. Tầm vài giây sau thì tôi bắt đầu thấy cử động mạnh bên dưới nước nên quyết định kéo thằng nhóc lên.
"KHẶC! KHỤ KHỤ!" (Paul)
Paul ho sặc sụa với dòng nước mũi chảy ra vắt ngang đầu. Hắn ngóc đầu lên, nhìn quanh một cách hoảng hốt trước khi bắt gặp ánh mắt khinh bỉ của Alisha.
"C-Cậu đã phản bội tớ" (Paul)
"Mình chưa từng theo cậu, Paul, đó không phải là phản bội. Cậu đã lừa gạt mình, lợi dụng ông cậu, âm mưu bắt cóc mình và Tina,...Cậu đã phản bội lòng tin của mình" (Alisha)
"Nhưng đó là vì cảm xúc mình dành cho cậu! Nếu có thể làm lại-" (Paul)
"Không, sẽ không có lựa chọn làm lại đâu, chúng ta sẽ kết thúc tại đây, từ giây phút này mình sẽ coi cậu như một người không quen biết. Nếu cậu còn ý định động tới mình, Tina hay Chủ Nhân,...cậu sẽ trở thành kẻ thù của mình" (Alisha)
Paul cứng họng, miệng há rộng mà không thể phát ra nổi một âm thanh nào. Alisha nắm vào tay tôi và yêu cầu phá bỏ vòng nô lệ rồi thả cậu ta đi.
Tôi đồng ý, bóp nát Vòng Nô Lệ rồi thả Paul xuống.
"A...Alisha" (Paul)
"Eh? Cậu là ai vậy?" (Alisha)
"Kư-!" (Paul)
Paul run rẩy, cúi gằm mặt xuống đất rồi đập nắm đấm liên tục. Alisha thì thực sự coi Paul như người lạ và ném những ánh mắt lạnh lùng vào cậu ta.
"Không, mình không chấp nhận, không chấp nhận chuyện này" (Paul)
"Không ai quan tâm nhóc chấp nhận hay không đâu, nó không thay đổi được ý kiến của Alisha hay thực tế đâu"
"Im đi! Kẻ yếu đuối như ngươi thì có quyền gì được ở bên Alisha chứ?" (Paul)
"Yếu đuối?"
Paul đứng thẳng dậy, gồng lên một lớp khí dày đặc xung quanh mình. Lớp khí đen tỏa phòng ra những tia lửa điện, kèm thêm những mũi lao nước cùng phần lõi là hàng trăm mũi kim bằng đá.
"Ta, một kẻ có thể điều khiển cả nguyên tố, đám mạo hiểm gia tầm thường ai chả phải nể sợ năng lực như vậy" (Paul)
"Và? Nhóc bị Alisha xích lại"
"H-Ha! Nếu không phải ta không muốn làm cô ấy bị thương thì cô ấy cũng không có cửa đâu" (Paul)
"Không muốn bị thương nhưng lại thuê người bắt cóc ư?"
"I-Im đi, ngươi làm sao hiểu được!! Bây giờ thì đi chết đi!" (Paul)
Paul hét lớn nhưng một lần nữa, hắn lại cứng họng và không thể phát ra lời nào vì vết cháy sém trên má, kèm theo là tiếng nổ xì xèo trên mặt sông trước mặt tôi.
"Mình đã nói gì? Động tới Chủ Nhân mình, chúng ta sẽ chính thức trở thành kẻ thù" (Alisha)
Vẫn giương hai đầu ngón tay lên và chĩa thẳng vào đầu Paul, Alisha đã bắn viên Hỏa ma đạn vừa rồi cũng như là phát bắn cảnh cáo cuối cùng cho Paul.
"Cậu không thể làm vậy, cậu không thể làm vậy với mình được!" (Paul)
"Mình đang làm rồi đây" (Alisha)
"Không!" Paul tự cào vào da mặt, xé rách toàn bộ phần da từ dưới mắt tới tận cằm. Hắn bứt tóc, dựt tai một hồi rồi cầm trên tay một cành củi nhọn mà lao tới chỗ tôi.
"Ta thà chết còn hơn!!! Và mày phải chết chung với ta-" (Paul)
Dohpan!
Một viên hỏa ma đạn cháy rừng rực, xuyên qua trán Paul một cách lạnh lẽo, để lại trên đầu của hắn là một lỗ thủng. Cái xác không còn đứng vững, loạng choạng vài bước về phía sau rồi ngã thẳng xuống sông như một con rối bị cắt dây.
Alisha thở dài rồi ngồi thụp xuống.
"Xin lỗi Chủ Nhân, chỉ vì em mà bao nhiêu chuyện xảy ra như vậy" (Alisha)
"Gì thế? Đó chẳng bao giờ là lỗi của em cả, Alisha. Paul đã để sự ích kỷ và tham vọng chiếm lấy tâm trí, còn em là nạn nhân của tội lỗi đó, vậy nên đừng xin lỗi anh mà hãy cảm ơn chính mình vì em đã đánh bại nó"
Alisha chớp chớp đôi mắt nhìn tôi, cười một nụ cười tươi rói như mọi khi rồi nắm lấy tay tôi để đứng dậy.
_________________
Hai chúng tôi trở về xe sau những gì vừa xảy ra. Không ai hỏi gì về việc tại sao Paul không quay lại cùng chúng tôi. Ichigo thì vẫn đang bận giải thích cho Gaea tại sao chiếc xe có thể chạy, còn Sonomi thì đang giúp Seimon chuẩn bị khăn ướt cho Tina.
Về phần Tina thì con bé đã tỉnh lại rồi. Vừa mở mắt thấy Seimon mà nhỏ đã cuống cuồng hỏi tôi đang ở đâu để rồi Seimon phải dùng ma thuật trấn tĩnh lại.
"Em ổn chứ?"
"Kaga-san...em ổn, nhưng Shirohime-onee vẫn-" (Tina)
"Bình tĩnh, anh nghe Alisha kể lại rồi, dù không biết vì sao nhưng Shirohime đã ở đó và xuất hiện trong trang phục nô lệ...Trước khi tới đây anh đã phá hủy hoàn toàn khu Chợ Đen rồi, nhưng có vẻ tên chủ buôn đã mang cô ấy đi từ vụ tấn công trước đó rồi"
"Kaga-san..." (Tina)
"Em không cần lo lắng, cô ấy rất mạnh mẽ và em biết rõ điều đó hơn ai hết, vậy nên hãy tin tưởng chị gái mình vẫn ổn và anh nhất định sẽ cứu cô ấy, được chứ?"
"...Còn một chuyện nữa, Kaga-san. Lúc em và Onee-chan bị nhốt trong phòng giam, onee-chan đã nói với em rất nhiều chuyện và nhắc em nếu tìm được Kaga-san, hãy truyền đạt tất cả những gì onee-chan nói" (Tina)
"Quan trọng vậy sao?"
"Trước tiên, kẻ đã phản bội Onee-chan chính là Garren. Lão ta đã thông đồng với Đức Vua ElLast vì âm mưu riêng của hắn. Thứ hai là, ElLast đã tái khởi động một ma thuật cổ đại nào đấy, không rõ tác dụng của nó là gì nhưng ElLast đã tăng cường binh lực tới mức tối đa. Cả Á Nhân và Quân đội ElLast đang nhiều lên một cách đột ngột và không hề dừng lại, chắc chắn có một cái gì đó đang đến, một cái gì đó rất lớn và không chỉ đe dọa thế giới này" (Tina)
Tôi im lặng nghe nốt lời của Tina thì một âm thanh khác phát ra từ trong túi quần thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
["Nhóc, Nhóc!? Nghe thấy ta chứ? Nếu nghe thấy thì trả lời đi, mọi chuyện ở đây đang trở nên tệ hơn rồi" (Yuki)]
Đó là tạo tác của Yuki, pháp sư hoàng gia WildStone và cũng là giáo viên của Seimon. Lâu rồi chưa nghe được giọng cô ấy.
Tôi cầm chiếc túi lên và trả lời.
"Yuki? Cô gọi đột ngột quá đấy"
["Nghe này nhóc, ta không còn thời gian để tán dưa lê vớ vẩn đâu nên nghe rõ từng thứ ta yêu cầu đây, mọi chuyện đang dần xấu đi rồi" (Yuki)]
"Có chuyện gì xảy ra ở WildStone sao?"
["Không, ta đang đứng trên đỉnh cung điện ElLast đây, không ai phát hiện ra ta cả và ta cũng dùng hết ma lực cho vụ ma thuật dịch chuyển rồi, có thể tới ngày mai ta mới quay lại được nhưng đó không còn là vấn đề nữa rồi...Đêm hôm nọ Nữ Hoàng đã cho ta xem lá thư mà cô bé Tina đó mang đến" (Yuki)]
"Lá thư của Shirohime?"
["Một lời cầu cứu" (Yuki)]
"Cầu cứu? Cái gì? Không lẽ cô ấy biết trước việc sẽ xảy ra với mình?"
["Không. Ta không hiểu ý nhóc nhưng nội dung bức thư thì nói về sự đe dọa mà cô ấy biết được từ ElLast với mong muốn WildStone có thể ngăn chặn" (Yuki)]
"Chúng muốn gây bắt đầu chiến tranh sao?"
["Có thể, nhưng với những gì ta đang chứng kiến thì mọi thứ còn tệ hơn rất nhiều đấy...Một cuộc chiến tranh xuyên thế giới" (Yuki)]
"Vậy ra đó là lí do chúng muốn khởi động World's Gate"
["Are? Nhóc biết trước rồi sao?" (Yuki)]
"Tôi vừa biết về thứ đó thôi, cũng như nhận lời cảnh báo về ElLast"
[Hừm? Trùng hợp thật đấy, thế ý kiến của nhóc thì sao? Mặc kệ chúng hay sẽ cứu lấy thế giới kia đây" (Yuki)]
"Thôi mặc kệ đi"
"""Ehhhh??"""
"Nii-sama?"
Cả đám kể cả Seimon đều nhìn tôi, ngạc nhiên với câu trả lời nghe thật vô trách nhiệm hơn bao giờ hết.
"Câu trả lời thật lòng đấy"
"Tại sao chứ? Nếu cánh cổng đó mở ra thì chắc chắn sẽ tới thế giới của chúng ta mà" (Sonomi)
"Người thân của anh, bạn bè anh, những thứ anh yêu thích đều nằm trong nguy cơ bị hủy diệt đấy, sao anh có thể làm ngơ như vậy được chứ?" (Ichigo)
"Alisha, Tina và Seimon là những người quí giá nhất đối với tôi rồi, với cả tôi đang sống ở thế giới này, bấn gì mà tôi phải cứu thế giới cũ chứ? Mà chắc gì nó đã cần tôi cứu?"
"Sao anh có thể nói như vậy chứ?" (Sonomi)
"Anh thực sự mặc kệ mạng sống của hàng nghìn người vô tội bị cướp đi như vậy sao? Tôi tưởng anh là một con người cơ mà!" (Ichigo)
Sonomi và Ichigo cứ chửi bới liên hồi như vậy, tôi gõ hai phát thật mạnh vào đầu hai đứa.
Chờ cho hai tiếng kêu đau váng trời kết thúc, tôi mới cười nhếch một bên mép rồi nói.
"Thực sự, tôi không quan tâm đâu, có hàng vạn, sinh mạng cũng đang biến mất ngay lúc này dù tôi có làm gì hay không. Nhưng vừa rồi tôi chưa nói hết câu"
"Hả?" (Sonomi)
"ElLast, có làm gì tôi cũng không muốn biết"
Tôi bất ngờ nghiến chặt răng, siết nắm đấm của mình rồi giơ lên trước mặt.
"Tôi không thể làm ngơ trước sự thật rằng chúng đã sử dụng Seimon như vật thí nghiệm, hay việc chúng sẽ hủy diệt quê nhà nơi tôi và Seimon sinh ra. Chúng dám lợi dụng Seimon chỉ vì dăm cái tham vọng bá chủ thế giới, những điều đó không thể chấp nhận được. Vậy nên, Yuki, tôi sẽ cứu thế giới"
"Nii-sama"
Mắt Seimon sáng lập lánh lên khi tôi nói ra toàn bộ lí do của mình. Sonomi với Ichigo thì thở dài theo kiểu "đáng ra mình phải biết chứ".
"Tina, anh cũng sẽ tìm cách cứu được Shirohime nữa, đừng lo lắng"
"Ưưm, em không sao đâu, đó cũng là ý của Onee-chan mà" (Tina)
Tina tự tin nhìn tôi. Quyết định vậy, chúng tôi thay đổi toàn bộ kế hoạch của mình.
"Toàn tốc tiến về thủ đô ElLast!"
___________________________________