Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cảm ơn cậu rất nhiều! Con gái của tôi sẽ được cứu sống, và tất cả là nhờ ơn cậu. Toàn bộ tiền và những vật phẩm cậu cần đây”
“Không có gì, cảm ơn vì số vàng dù tôi chỉ cần tấm bản đồ”
“Ta phải tôn trọng giao kèo chứ, chưa kể thời gian các cô cậu hoàn thành nhiệm vụ còn chưa đầy một ngày, đáng ra ta phải thưởng thêm mới đúng….Mà, cô gái tóc vàng xinh đẹp kia là ai vậy?”
“Người quen thôi, dù sao cũng cảm ơn ông, chúng tôi phải lên đường ngay lập tức đây, tạm biệt”
Tôi vừa thông báo hoàn thành nhiệm vụ ở Công Hội và có được tấm bản đồ tới được Chợ Đen của ElLast. Chúng tôi nhanh chóng ra khỏi thành phố và hướng thẳng theo chỉ dẫn với nhanh nhất có thể.
Cả chiếc xe phòng đi với toàn bộ công xuất, vựt xa đám bụi đang cố đuổi theo tới các chục mét.
Tiện thể đây thì, Gaea, con sâu cát khổng lồ ấy, đang ở trong nhân hình và đã đòi theo chúng tôi bằng được lúc rời khỏi ngôi đền.
_____________________
•『Hồi tưởng của Kaga』•
“Oa! Xin đừng bỏ tôi lại mà”
Đã bám vào lưng tôi từ dưới tầng thấp nhất rồi tụt dần xuống chân khi tôi ra được khỏi ngôi đền. Tôi bắt đầu phát cáu vì sự dai dẳng của Gaea.
“Bỏ lớp mỡ ấy ra khỏi chân tôi! Mà cô nói là mình không thể sống thiếu tim cơ mà”
“Hức, lúc đó tôi là sâu cát mà, với kích thước đó thì dù có nôn tim ra, cơ thể sâu cát vẫn có thể tự tái tạo tim trong đôi ba phút”
“Vậy thì cô khỏe rồi! Muốn đi đâu thì đi đi, sao lại phải theo tôi chứ?”
“Nhưng tôi đã lỡ trao trái tim mình (cả hai nghĩa) cho cậu rồi. Ở ngoài kia một mình đáng sợ lắm. Và lại biết được rằng cậu đã đặt mình vào nguy hiểm để cứu sống tôi, tôi đã cảm kích vô cùng, đó là điều tốt nhất ai đó từng đối xử với tôi”
“Kư! Bỏ ra đi!”
• • •
____________________
Cuối cùng tôi đã đồng ý để cô ta lên xe.
Dù sao thì tôi cũng đã nhận được một thứ từ Gaea, tôi sợ mình sẽ cảm thấy áy náy nếu thực sự vứt cô ta một mình ở đó.
“Đây không phải xe ngựa...nhưng làm sao nó đi nhanh vậy, không, làm thế nào mà nó đi được đã? Còn không khí lạnh như băng này là sao, cảm giác như nằm trong động băng vậy” (Gaea)
“Chỉ là công nghệ kết hợp với chút ma thuật đơn giản thôi. Nhờ ma lực và ma thuật nên nhiều công đoạn cầu kỳ được bỏ qua mà chiếc xe vẫn hoạt động bình thường”
“Heh! Nghe chẳng hiểu gì cả, nhưng chừng đó đủ để hiểu thế giới bên ngoài phát triển thế nào rồi, còn sử dụng được tim tôi để cứu sống người khác ư? Trước đây nó chỉ được con người sử dụng để hoàn thành vật hiến tế” (Gaea)
“Cô hiểu nhầm rồi, công nghệ này đến từ thế giới kh– Cô vừa nói cái gì? Hoàn thành vật hiến tế?”
“Ừm, cũng tầm hàng chục nghìn năm rồi kể từ lần cuối nhân loại có thể chạm tới các vị thần” (Gaea)
“Cô nói cụ thể hơn được không?”
“Hmmm, cậu biết về Ma Thuật Cổ Đại chứ? Những ma thuật quyền năng được những vị thần ban cho nhân loại, có thể xoay trời chuyển đất. Toàn bộ được ghi chép trong cuốn sách |Thế Giới| sau khi thế giới chia ra bởi Tam Đại Vương Quốc” (Gaea)
“Cuốn gì cơ?” (Seimon)
“|Thế Giới|, dù có nhiều bản sao lỗi nhưng cuốn thật vẫn được lưu giữ ở WildStone, tôi nhớ là vậy...Đúng rồi, là nó đấy—Eh??” (Gaea)
Seimon giơ cuốn sách |Thế Giới| lên để lấy sự xác nhận của Gaea, nhưng nhìn biểu cảm của cô ấy cũng đủ biết đây chính là cuốn sách gốc rồi.
“Seimon...em có chắc là mình tìm được cuốn này trong thư viện không?”
“Nhớ lại thì...hôm đó em đang ôm sách về phòng thì va vào vài người mặc đồ trắng của nhà thờ rồi làm đổ sách ra khắp sàn. Họ hoảng hốt nhặt lên một cuốn sách rồi bỏ đi...em nghĩ là hai cuốn sách đã bị tráo đổi lúc đó” (Seimon)
“Sau đó, trong lần đi thực chiến lần đầu tiên, em đã cho anh mượn nó, rồi chẳng may anh lại cầm theo nó xuất thời gian qua. Mà khoan, nói vậy thì không phải từ đầu Nhà thờ đã ăn trộm nó?”
“Gaea, cô nói tiếp đi, hoàn thành hiến tế là sao?” (Seimon)
“Ừm thì...mọi người từng nghe tới World’s Gate chứ? Nó là một cánh cổng một chiều, dẫn những sinh vật, sự vật thừ thế giới khác đến. Song để thay đổi dòng chảy của cánh cổng, họ cấn đến kiến thức trong cuốn |Thế Giới|. Nghe nói ElLast đã xây dựng cung điện xung quanh nó, và gần đây họ đã triệu hồi tới người tới từ thế giới khác, tôi không chắc thông tin đó là đúng hay sai nhưng con số đó là quá lớn với ma thuật triệu hồi thông thường. Chắc chắn ElLast đã thử khởi động cánh cổng”
Gaea giải thích rằng nghi thức hiến tế thực chất là tạo ra một bể chứa ma lực. Nhiều tới mức vật hiến tế sẽ chết vì đau đớn nhưng lại được duy trì sự sống nhờ nguồn ma lực.
Nói cách khác thì nó chính là một |Vật Nguyền| giống như những viên ngọc, cục vàng tạo nên Vũ Khí Nguyền Rủa. Điểm khác nhau duy nhất là, Vật hiến tế sẽ liên tục tạo ra ma lực cho chính nó, trong khi Vật Nguyền phải do người dùng cung cấp.
“Cơ thể của một quí tộc có danh tiếng về Ma thuật và Trái tim của một loài đã đạt tới đỉnh điểm của tiến hóa….Đó là công thức tạo ra vật nguyền” (Gaea)
“Khoan đã,...Alisha chính là một quí tộc nổi dang về ma thuật…”
“Không lẽ lí do cô bé bị bắt cóc là—” (Sonomi)
“CHẾT TIỆT!!”
Một cảm giác lạnh rợn người chạy dọc sống lưng, tôi gào lên rồi nhấn ga bằng toàn bộ sức mình.
_________________
Chưa tới nửa ngày nhưng chúng tôi đã tới được nơi được đánh dấu trên bản đồ. Chợ Đen của ElLast.
Seimon nói rằng con bé cảm nhận thấy một ma thuật giấu đi sự tồn tại ở ngay phía trước, đó chắc chắn là thứ đã giúp Chợ Đen ẩn náu bao nhiêu lâu nay.
“Order—”
Seimon nói con bé sẽ phá giải ma thuật nhưng tôi không chờ được nữa. Tung cú đấm mà không rõ mình đã dùng bao nhiêu lực, tôi chỉ biết những bức tường khổng lồ nóng đỏ rồi bay thẳng lên, biến mất vào bầu trời sau tiếng nổ “BANG”.
“G,Gì vậy trời?” (Gaea)
Chúng tôi lập tức xông vào, và ngay khi đặt chân vào trong tôi đã được gặp lại “người quen”.
“Thằng nhãi!?”
Đó là ả sát thủ, tôi không thể nhẩm lẫn được thanh kiếm bạc nằm trong tay ả. Vậy ra ả vẫn còn sống sau khi nhảy xuống biển.
Ả nhìn ra phía sau tôi và nở nụ cười như thể thích thú lắm vậy.
“Nhóc vẫn thích xuất hiện với cái sức mạnh khủng bố đó nhỉ?”
“Hai cô bé của ta đâu!!?”
“Xin lỗi nhé, ta không có hứng trả lời, ta được trả một số tiền hậu hĩnh rồi. Giỏi thì đưa ra cái giá lời hơn đi rồi ta sẽ suy nghĩ lại”
“Cái mạng của mày thì sao?”
“Ha! Tưởng đe dọa được ta dễ vậy à? Nói cho biết, hôm đó là ta cố ý nhảy xuống biển đấy, nhóc chưa thấy hết được khả năng của ta đâ—Aghk!”
BANG. Sử dụng xung kích và bắn người đi với tốc độ vũ trụ cấp , tôi nắm vào cổ ả sát thủ bằng một tay, nhấc cả cơ thể ả lên rồi ném xuống đất như một món đồ bỏ đi.
Lưng ả chạm đất và nảy bật lên tầm cm trước khi toàn bộ số đất xung quanh vỡ ra và lún xuống.
Không được để ả kịp rút thanh kiếm ra, nó bị xung lực va chạm hất tung lên trời và xoáy vài vòng trước khi rơi xuống. Tôi bắt gọn nó trong tay mình, rút lưỡi kiếm ra khỏi bao rồi cắm nó xuyên qua vai phải của ả sát thủ, đâm phần lưỡi ngập hoàn toàn trong đất. Tất cả dường như chỉ được thực hiện trong một động tác.
“Ta cũng chưa dùng hết khả năng đâu…”
“Khư—Haha, nhiêu đây đã là gì—Gak!!”
Nắm vào chuôi thanh kiếm và xoay chậm rãi nó, cả thanh kiếm rắn chắc tới mức tiếng xương ả sát thủ kêu lên răng rắc một cách rõ rệt cùng nền đất bị xé ra.
“Được...được rồi, nhóc thắng, ngươi đã thắng được chưa...haha...cái sức mạnh áp đảo này...mà vẫn chưa phải toàn bộ khả năng ư…”
“Nói đi”
“...Ta thật sự không biết mà...tên chủ nhà giam đó có thể sẽ biết lai lịch kẻ mua con bé tóc đỏ, còn con Elf tóc trắng thì do buổi đấu giá bị phá giữa chừng, biết đâu nó vẫn bị nhốt trong nhà giam…”
“Cái gì? Có vậy thôi á!? Con ả điên này!”
Tôi tức tối rút thanh kiếm lên rồi mặc cho ả sát thủ nằm đó với một cánh tay bị hỏng hoàn toàn. Tra thanh kiếm vào bao của nó, tôi thả vào trong |Rương Đồ| rồi cùng Seimon chạy về phía khu nô lệ.
Với những tiếng nổ thất thường từ phía bức tường mà tôi xông vào, chẳng lạ gì khi đám lính đánh thuê bắt đầu xuất hiện mỗi lúc một đông.
“Liên Phong Đao!” (Seimon)
“Order—Thao túng!”
Từng lưỡi đao đan lại bởi những ngọn gió sắc bén, hiện ra trong tay Seimon rồi lao đi, cứa vào cổ, tay, chân, bất cứ chỗ nào trên người của đám lính. Những lưỡi đao hiện hữu dày đặc xung quanh Seimon giúp con bé không thể bỏ sót mục tiêu nào.
Mặt khác, tôi vẫn điên cuồng lao đi, mặc cho cung tiễn, dao kiếm bay “mịt mù” xung quanh mình. Thao túng những tảng đá xung quanh, tôi vừa biến đổi vừa điều khiển chúng thành những cánh tay khổng lồ vươn lên khỏi mặt đất, bó nát bất cứ kẻ địch nào lân cận.
Những đòn đánh xé xác, nghiền nát mọi thứ liên tục được thực hiện như vậy. Chẳng mấy chốc đám lính cũng biến mất dần. Nhiều kẻ nhận ra không thể cản phá chúng tôi nên bỏ chạy, một phần thì chỉ nhìn thôi cũng hãi ra quần rồi nhưng đa số là đã chết. Có thể còn nhiều đứa sống nhưng nằm giả chết, không sao, tôi thách thằng nào dám ngóc lên đấy.
Bỏ qua cuộc thảm sát sau lưng, tôi cùng Seimon tiến vào khu nô lệ và nhà giam để tìm tên chủ buôn và Tina. Điều kì lạ là hầu hết các buồng giam đã không còn lại ai cả, có vẻ toàn bộ những ai trong buồng giam đã bị chuyển đi trước đó. Không có dấu hiệu của Tina ở đây, nhưng may mắn là tôi đã túm được tên chủ buôn khi hắn đang cố leo lên chuyến xe rời khởi Chợ Đen.
“Nói nhanh! Ai mua cô bé Á Nhân Rồng và cô bé Á Nhân Elf đang ở đâu?”
“Tôi không biết thật mà, người mua con bé rồng không hề để lại tên tuổi, hắn nói hắn sẽ trả thêm nên tôi bỏ qua, ngoài ra hắn chỉ xuất hiện một lần với cơ thể trẻ con và cái giọng già nua”
“Còn Tina, cô bé Elf đó?”
“Việc này càng ngoài sự phòng bị của tôi...ai ngờ buổi đấu giá bị một tên tóc vàng sử dụng ma thuật lửa phá hỏng hết rồi chạy trốn cùng con bé Elf….tôi không còn biết gì thêm cả...xin hãy tha cho tôi…”
Tôi không tưởng tượng được mặt mình lúc đó trông như thế nào, nhưng lúc đó tên chủ buôn tái mét mặt mũi, ngậm mồm không dám thở. Khá chắc quần hắn cũng ướt vào lúc đó.
Sắp không kiềm chế được nữa thì Sonomi, Gaea và Ichigo xông vào cùng với một “đống” nhỏ nhỏ gì đó bên eo.
“Xem tôi tìm thấy ai nè!” (Gaea)
“Không! Đừng!”
Đó là giọng hét thảm thiết của Paul, người vừa bị Gaea phát hiện ra khi đang trốn ra bên ngoài bức tường. Sonomi nói có thể tôi sẽ biết thêm được gì đấy vì cậu nhóc cũng đeo vòng nô lệ nên cả ba quyết định chạy vào.
“Các người còn bắt cả thằng nhóc này ư?”
“Không, không! Chính là hắn! Kẻ đó!”
Tên chủ buôn vùng vẫy và chỉ trỏ liên tục vào Paul.
“Là hắn, kẻ đã thuê đám lính đánh thuê đi bắt cóc và mua lại con bé rồng. Chính là hắn! Cái giọng thì lần đầu nghe thấy nhưng hình dáng này không thể không nhận ra được, cả cái vòng đó nữa, cái vòng có họa tiết đặc biệt đó cũng chính là của con bé rồng vì nó được đặt mua”
Tôi im lặng thả tên chủ buôn đánh thụp xuống đất rồi nhìn về phía Paul.
“Khoan đã, Kaga, nó là một đứa trẻ, sao nó có thể làm vậy—” (Ichigo)
“KHỤ—” (Paul)
Tôi cắt lời Ichigo bằng cách cướp Paul khỏi tay Gaea và bó cổ cậu ta, dí mạnh vào bức tường phía sau.
“Hết ông mày lại đến lượt mày à?”
“Khụ...T….haha, ta đáng ra sẽ có được cô ấy, chúng mày quá ngu ngốc và yếu đuối, cả ông gia kia nữa, rốt cuộc cũng bị lợi dụng bởi chính cháu mình…” (Paul)
“Định mệnh mày, Alisha đâu? Con bé đang ở đâu?”
“Chịu, ta biết sao được?”
“Ta nghe câu đó quá ba lần rồi đấy, và nếu mày còn muốn thấy mặt trời mọc thì phun ra cái gì đó hữu ích đi”
Paul cười đều như thể thằng nhóc tuổi này coi thường mạng sống lắm vậy, “cái chết với ta chỉ tựa như lông hồng” vậy. Tôi phát cáu hơn nữa và định tung một đấm vào mặt cậu ta thì Seimon cản lại.
“Nii-sama, đừng, nếu Nii-sama làm vậy thì cái vòng đó sẽ mất tác dụng” (Seimon)
“Tác dụng gì nữa? Nó vốn chỉ dùng cho nô lệ mà, để hắn sống thêm là xấu mặt tầng lớp nô lệ đấy”
“...Không, ý em là, trước khi đó, cái vòng cũng là một thiết bị dò đường cho nô lệ bị lạc chủ. Chỉ cần nô lệ còn sống và chủ nhân vẫn bình sự thì sẽ có cách tìm được. Đây cũng là phương án chống nô lệ bỏ trốn. Giả dụ như Alisha đã biến Paul thành nô lệ thì chắc chắc vẫn có thể tìm được em ấy” (Seimon)
Đây rồi, một cái gì đó để hy vọng, tôi bất ngờ tỉnh táo đầu óc và hạ tay xuống.
“Đợi đã, em làm sao mà biết vậy?”
“Không nhiều lắm, em thi triển ma thuật |Sự Thật| vào tên chủ buôn và bắt hắn khai ra hết thôi, xem ra hắn chỉ dám nói thật từ đầu” (Seimon)
“Được rồi”
__________________
Cả nhóm nhảy trở lại xe và kích hoạt khả năng tìm kiếm chủ nhân của chiếc vòng nô lệ. Một vòng sáng nhỏ chạy xung quanh rồi tập trung lại một điểm của chiếc vòng, dù có xoay về hướng nào, điểm tụ sáng cũng chỉ tập trung về một hướng riêng biệt.
Cả nhóm phóng đi để tìm kiếm và cuối cùng chúng tôi cũng tới nơi. Một bãi cắm trại nhỏ nằm bên cạnh một con sông.
Tôi đạp tung cửa xe rồi lao ra ngoài.
“Alisha!!”
“Chủ nhân?”
_______________________________________
(Kaga Hishora & Izayoi Sakamaki)