"To...to quá"
"Lớn thật đó, chủ nhân"
Hai đứa có vẻ chưa được vào trong cung điện bao giờ nhỉ. Mà bản thân tôi cũng phải công nhận nó lớn hơn nhiều so với cung điện của ElLast. Những cửa sổ lớn làm không gian rộng rãi và sáng hơn. Khác với kiểu mỗi m lại có tượng đầu Đức Vua trên hành lang ở ElLast, thì ở đây đặt những bình hoa lớn với đủ loại hoa sặc sỡ và rực rỡ nhiều màu sắc.
Tôi đang đi theo Yuki, một pháp sư hoàng gia mà tôi mới gặp vài phút trước. Cô ấy đang dùng ma thuật gì đó để thông báo với quân lính không cần lo lắng về vụ lộn xộn tôi gây trước cổng.
"Nhóc và hai cô bé này đến từ đâu?"
"Hả? Từ đâu ư?"
Tôi đảo mắt nhìn sang Alisha và đặt tay lên đầu em ấy. Alisha hiểu ý tôi và trả lời Yuki.
"Alisha, Tina và chủ nhân đến từ vùng đất phía bắc, cận biên giới"
"Vùng đất có các gia tộc Á Nhân chung sống với con người sao? Xa thật đó"
"Eh? Tina đến từ-" (Tina)
Tôi lấy tay bịt mồm Tina lại.
"Tina cũng đến từ vùng đó"
"Ừm....được rồi...trông cô bé có vẻ là thuộc tộc Elf, một trong những tộc thuộc khối chọn ẩn thân vì họ có nguy cơ bị bắt cóc và biến thành nô lệ hơn các tộc khác"
"..."
"Sao vậy?"
"Cô...không cho rằng cô bé này là nô lệ của tôi?"
Yuki nghiêng đầu, cô ấy nhắm mắt lại và tủm tỉm cười.
"Không phải cậu là người bảo hộ của cô bé Tina sao? Và cách cô hai cô bé quấn quýt bên cậu, đó không phải cách mà các nô lệ sẽ ngẫu nhiên cư xử với chủ nhân của họ, xem ra cậu đã đối xử rất tốt với cả hai"
[Cạp]
Giây phút tôi nhận ra thì Tina đã cắn một phát vào ngón tay tôi. Từ sâu thẳm trong ruột gan, tôi nghĩ tôi sẽ hét một tiếng.
"GRAAAHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!---"
___________________________________
Một tiếng hét phát ra trong cung điện, song tiếng các anh hùng đang luyện tập bên ngoài đã át đi tất cả.
"Hiki, nghe thấy không?"
Seimon thi triển ma thuật thì dừng lại.
"Nghe thấy gì cơ?" (Hiki)
"Có ai đó vừa hét thì phải...chất giọng này...giống như là Nii-"
"Haizz....Seimon đang mất tập trung đấy, chẳng có tiếng gì đâu, chúng ta phải hoàn thành mức luyện tập trước bữa ăn đó"
"Ah, được rồi"
___________________________________
Đau, đau thế.
Bình thường dao kiếm, búa liềm còn chỉ làm tôi thấy nhói mà sao bị Tina cắn thì đau thế? Vũ khí thực sự của mấy đứa phàm ăn là đây sao.
"Sao lại cắn anh!"
"Kaga-san bịt mồm em nãy giờ làm em tí ngộp thở đấy chứ"
Con bé nhảy lên lưng tôi và t gõ liên tục vào đầu tôi bằng nắm đấm của mình.
"Đó, ba người thân nhau thế cơ mà"
Yuki che miệng lại và cười.
"Thôi được rồi, đừng đánh nữa, tý nữa anh dẫn đi chơi hội, muốn ăn gì anh sẽ mua hết"
Tina đánh nốt một cái cuối.
"Kaga-san hứa đi"
"Ừ ừ, anh hứa"
Tina leo xuống và tươi tỉnh như bình thường.
Yuki dẫn chúng tôi ra bên ngoài trời theo một lối khác. Một bãi đất rộng vẫn thuộc phạm vi bên trong lâu đài, bao quanh là những bức tường lớn thông với nhau là những cánh cổng kim loại. Trông giống như một khu sân đấu hay sân luyện tập vậy.
"Được rồi, làm ơn hãy đợi ở đây, ta sẽ thông báo cho Hoàng Hậu rồi quay lại ngay"
Yuki búng tay [tạch] một cái. Vụt. Cô ấy biến mất ngay trước mắt tôi. Dịch chuyển không cần niệm chú, quả nhiên là pháp sư cao cấp có khác.
Nhưng sao chúng tôi phải chờ ngoài này chứ?
"Wow, hai bé dễ thương quá" (???)
Tôi quay lại về nơi vừa cất giọng nói ấy. Một chàng trai và tầm cô gái đi phía sau đang tiến lại chỗ chúng tôi.
Tên này vác một thanh kiếm chuối vàng ròng và nạm hai viên ngọc trên lưỡi kiếm, hắn mặc trên mình một bộ giáp quốc bảo oai phong, đeo bên hông là một cây kiếm ngắn trông cũng thật sự đắt tiền.
"Saijo-sama, ngài quan tâm tới hai con bé nô lệ này sao?" Một đứa con gái theo sau tên Saijo này chạy lại và ôm vào tay hắn.
"Ngài có chúng em rồi mà" Ba đứa còn lại cũng bu lại quanh hắn.
"Trật tự đi! Nô lệ hay không dễ thương mới là vấn đề!"
Hắn ta đưa tay lên miệng và làm điệu "E hèm".
"Ê, Tên kia! Ngươi là ai? Tại sao lại dẫn hai nô lệ vào đây? Và ngươi có muốn giá bao nhiêu cho hai con bé nô lệ này?"
"Xin lỗi, tôi vào trong lâu đài vì công chuyện và hai cô bé này không phải nô lệ, họ là đồng đội của tôi"
"Không phải nô lệ ư? Ngon! Nhân danh amh hùng Vermilion, ta sẽ nhận hai đứa làm nô lệ của mình"
Hả? Thanh niên từ đâu xuất hiện và xamlone gì vậy?
"Xem nào, hai bé thật sự dễ thương quá, đừng lo, anh hùng đây sẽ đối xử với các bé đúng mực"
Hắn ta đưa tay định chạm vào Alisha. Tôi bắt giác hất tay hắn một cách thô bạo và đứng lên che chở cho hai Alisha và Tina.
"Rất tiếc về điều đó nhưng hai cô bé đều là đồng đội của tôi và không bao giờ có chuyện tôi để hai em ấy trở thành nô lệ cả"
"Hừm....Anh bạn này...có một tấm lòng khá đấy. Thôi được, ta sẽ trả giá cho cả hai, đồng vàng? đồng vàng?"
"Tôi nói là không!"
Tôi lấy một tay đẩy vào bộ giáp của tên Saijo này và làm hắn bước hụt về phía sau. Hắn vấp phải chân của chính mình và ngã ngửa ra sau. Saijo ngã vào thùng dụng cụ, vì sức nặng của hắn mà chốt bánh xe tuột ra khiến cả hắn và chiếc xe lao mạnh về phía bể nước. Vụ va chạm làm mấy thanh gỗ treo xô bên trên rơi thẳng vào đầu hắn. Cộp, cộp và Coong một phát.
"Saijo-sama!"
Mấy cô gái xung quanh cũng rối rít chạy lại và vội vàng đỡ hắn đứng dậy.
Đường đường là một anh hùng, bị một tên không rõ từ đâu xuất hiện đẩy ngã, khiến bản thân gặp phải tình trạng đáng xấu hổ này,thể diện của Saijo có hơi bị ảnh hưởng. Mạch gân xanh nổi lên trên trán hắn.
"....Mày làm gì thế!!"
"Chuyện này sẽ không xảy ra nếu mày không ve vãn hay có ý định đụng chạm vào hai cô bé của ta"
"Mày dám...!"
Saijo tiến lại gần tôi, bây giờ thì cả bộ mặt của hắn nhăn lại, hàm răng nghiến chặt, cả bộ bản mặt hắn đỏ bừng lên vì cơ giận.
"Mày nhận ra tao là một anh hùng chứ? Người sẽ cứu con người khỏi sự độc ác của Quỉ Tộc, người sẽ bảo vệ những kẻ như mày chứ? Bản thân tao mang lại công lý cho bọn mày đấy"
Hừm...Biết gì không? Tôi bắt đầu cảm thấy tôn trọng thằng Houji trước đây hơn, dù điều duy nhất nó thốt ra là chính nghĩa nhưng ít nhất nó là người biết lẽ phải và sẽ chẳng bao giờ phun ra những lời tự cao như thế này. Còn tên này, hắn tự cho rằng mình mặc trên mình bộ giáp quốc bảo và cầm thanh kiếm nguyền rủa với chỉ số của một anh hùng thì dù làm gì cũng là thực thi chính nghĩa anh hùng.
"Và tao cần những đứa như bọn mày hợp tác và phục vụ tao khi tao đang bảo vệ chúng mày, khi tao nói hai con bé đó thuộc về tao, nghĩa là chúng thuộc về tao"
Lý lẽ của chính nghĩa đó sao? Xem ra tôi không có đường thoát khỏi rắc rối nhỉ. Còn lâu tên anh hùng Saijo này sẽ để tôi chạy thoát cùng hai đứa.
Đáng ra tôi nên đi theo Yuki luôn thay vì nghe cô ấy ngồi ở đây và gặp phải đống rắc rồi này.
"Mày lại còn làm nhục tao nữa (nghe sai sai) ,tao thề, mày sẽ không toàn mạng rời khỏi đây đâu"
Saijo lao ra khỏi bể nước, tung một quyền thẳng hướng vào mặt tôi.
[Rộp!!]
Tiếng xương vỡ. Đó chắc chắn là tiếng xương vỡ.
"Aghhhhh" (Saijo)
Tôi đang nắm vào cổ tay tên anh hùng này và bất giác kích hoạt "Impact" rồi tụ lực xung kích vào điểm mình nắm. Kết quả là lực nắm của tôi đã làm nát vụn cổ tay Saijo.
Hắn ta ngã ra phía sau và lại được mấy đứa con gái đỡ dậy.
"M,Mày là gì vậy?"
"Một mạo hiểm gia bình thường"
"Mày có biết mày vừa làm gì không?"
"Tự vệ?"
Saijo nghiến răng lại. Cổ tay hắn đang hồi phục lại ngay lúc đó nhờ năng lực của anh hùng. Hắn rút kiếm ra và đứng đối đầu với tôi.
Saijo đang dồn ma lực vào thanh kiếm của mình. Đó là bảo vật quốc gia đúng không? Sẽ có Vật Nguyền đính trên đó và tôi không biết thanh kiếm đó có khả năng gì.
Hào quang tỏa ra bao phủ lấy cả cơ thể lẫn lưỡi kiếm của Saijo. Mấy đứa con gái kia cảm thấy sự nguy hiểm liền lập tức bỏ chạy.
"Alisha, Tina lùi xa anh ra!"
"Chủ nhân..."
"Nhanh lên!"
Tôi tiếp tục kêu hai đứa tránh khỏi vùng bị ảnh hưởng và nhặt cây giáo gỗ nằm cạnh đó. Chỉnh sửa độ cứng và nhọn của cây giáo gỗ, tôi lao về phía Saijo khi hắn vẫn đứng đó tích tụ ma lực. Phải, khi siêu nhân biến hình thì quái vật làm gì?
"Thằng nào đánh trước thì thắng trước!"
"Tên khốn! Đánh lén trong khi tao đang gia tăng sức mạnh! Quân hèn hạ!"
"Hèn hạ? Thằng nào vừa định đánh nhau với một mạo hiểm gia tay không tấc sắt bằng bảo vật quốc gia vậy?"
Ma lực của Saijo đang hấp thụ bị gián đoạn và phân tán. Hắn lùi lại , bước để lấy đà và chém mạnh thanh kiếm từ trên xuống.
[Keng!!!!]
Âm thanh như hai thanh kim loại va vào nhau, dù tôi đang cầm trên tay là một cây giáo gỗ.
"Cái gì vậy? Tại sao một cây giáo gỗ lại chịu được sức chém đó?"
"Ngạc nhiên lắm hả, chưa hết đâu"
Tôi thả chéo cây giáo và làm lệch đừng chém của Saijo làm hắn mất đà và chúi ra phía trước. Tôi xoáy cây giáo một cách điệu nghệ và vụt một đòn vào ngay lưng của Saijo. Có vẻ bộ giáp đã chịu đòn thay cho hắn.
Saijo lấy lại thăng bằng, khua thanh kiếm ngang vùng sườn tôi và bị chặn lại bởi cây giáo. Tôi định phản lại một đòn vào vai hắn, nhưng chuyển động của hắn có phần nhanh hơn và nắm vào được ngọn giáo của tôi.
Saijo dồn lực vào cánh tay và dùng sức ghim mạnh cây giáo xuống đúng nơi tôi đang giữ nó. Hắn thực sự khỏe, chỉ một tay thôi mà có thể cắm sâu một cây giáo vào nền đất cứng này.
Tôi giữ khoảng cách với Saijo khi hắn tước được cây giáo.
"Thứ này...hoàn toàn làm bằng gỗ"
"Không phải ngay từ đầu nó đã là gỗ sao"
"Đây là trò của mày phải không, nó quá cứng so với bất cự loại gỗ nào, thậm chí tao còn tưởng nó là kim loại nữa"
"Ờ, do ta đấy"
Tôi phẩy tay và nhặt tiếp một cây kiếm gỗ lên, gia tăng độ cứng lẫn sắc bén như đã làm với cây giáo.
"Muộn rồi!! Hỡi đất mẹ, Xin hãy ban cho con sức mạnh-Trói giữ kẻ tội đồ kia!!"
Saijo hét lớn như vậy khi đấm mạnh một phát vào nền đất, toàn khu vực đó bắt đầu rung chuyển. Ma thuật được thi triển, nền đất dưới chân tôi nứt ra và vô số những cột lửa được thắp lên, khí nóng tỏa ra cuồn cuộn xung quanh.
Đất dưới chân tôi vụn dần ra làm tôi lún vào, bị giữ chặt từ đầu gối trở xuống.
Ma lực một lần nữa lại được Saijo tập trung lại. Ra là hắn không muốn tôi cản trở việc thực hiện đòn đánh của mình, nên hắn đã quyết định sẽ cố định tôi lại một chỗ để câu giờ cho hắn nạp đủ ma lực.
Cũng buồn cười lắm khi hắn cho rằng đống đất này đủ để giữ tôi lại.
"Đừng cố thoát khỏi đó, nền đất nơi tao thi triển ma thuật trói buộc sẽ hút ma lực của kẻ bị trói và hòa vào ma lực của tao, ma lực của mày sẽ cạn kiệt và khi đó khả năng chiến đấu của mày sẽ như là , thêm nữa, một mạo hiểm gia không đời nào có khả năng thoát khỏi sức ép của ma thuật này cả"
Tôi từ từ rút chân lên khi hắn đang nói và họng hắn như bị cứng lại vậy.
Nhưng tôi không xông lên và phá hắn một lần nữa, tôi đứng đó và giãn gân cốt mình ra.
Saijo run run miệng như muốn nói "Rốt cuộc mày là thứ gì?" vậy. Nhưng hắn đã nuốt lại câu đó trước khi nó thoát ra và tích tụ thành công ma lực, giờ đây cơ thể hắn đang tỏa ra một nguồn sức mạnh thật sự to lớn.
"Không cần phải biết mày là cái giống gì, nhưng lần này thì mày chết chắc rồi"
"Ngon thì bơi vào đây"
Tôi lườm hắn đồng thời kích hoạt Cường hóa cơ thể. Lấy sức, tôi cầm thanh kiếm gỗ ban nãy và phi thật mạnh về hướng Saijo, nó bay như thể cắt ngang nền đất đang nứt vỡ này và sượt ngang đỉnh đầu Saijo. Tôi không rõ là hắn cố tình không né hay không kịp nhìn thấy thanh kiếm gỗ ấy nhưng nó đã "lỡ" tước đi một mảng tóc trên đỉnh đầu Saijo.
"Ay...tệ thật"
"M,Mày vừa làm gì?"
Saijo nhìn lại quả tóc mới cắt qua hình phản chiếu trên kiếm hắn ta. Mặt hắm tái nhợt và có nhiều gân xanh nổi lên hơn.
"Xin lỗi về mái tóc đó...nhưng trông cũng đẹp mà"
"MÀY CHẾT CHẮC RỒI!"
Saijo lao đến còn điên cuồng hơn. Hắn khua kiếm loạn xạ và chém tôi như muốn lọc thịt tôi ra vậy. Nhưng tất cả đều MISS hết.
Hắn vừa khóc vừa chém trong khi mắt thì đỏ rực lên trên khuôn mặt xanh hơn đít nhái.
Trông cũng thật tội, nhưng như tôi nói: sẽ chẳng có gì xảy ra nếu mày không ve vãn và đụng chạm hai cô bé của ta.
Tôi quyết định chấm dứt vụ lộn xộn ở đây, co nắm tay lại và...
"Order-Impact Punch!"
Bùm. Một xung lực xuất hiện thổi bay Saijo khiến hắn bị bẹp dí trên tường. Cú đấm của tôi lan tỏa xung kích ra xung quanh, nó có lẽ đã làm rung chuyển một phần cung điện.
Cuộc chiến kết thúc, tôi đấm ngất một anh hùng và để lại món quà kỉ niệm là mái tóc mới cho hắn.
"Chủ nhân! Chủ nhân không sao chứ?"
"Kaga-san tuyệt quá! Dù hắn ta thật mạnh"
"Jeez, mau rời khỏi đây trước khi rắc rối khác ập đến, hãy vào trong cung điện và tự tìm Yuki đi"
___________________________________
『Vài phút sau vụ chấn động kì lạ ở cung điện WildStone』
Ba, bốn người mặc trên mình những bộ giáp chiến và đeo mang theo những Vũ Khí Nguyền Rủa đang tập trung ở Khu luyện tập số , sau khi nghe vụ xích mích của một anh hùng thuộc Vermilion với một mạo hiểm gia, theo lời bốn cô gái hầu vị anh hùng đó.
Họ đến vì lo lắng cho sự an nguy của anh chàng mạo hiểm gia kia, song những gì họ thấy lại là vị anh hùng của Vermilion nằm sùi bọt mép và bị trụi mất một phần tóc.
"Các cô còn nhớ mặt anh chàng mạo hiểm gia đó chứ?" (Random Hero A)
"Không...chúng tôi chỉ nhớ