Đưa một tay lên che mắt vì nguồn ánh sáng kì lạ, ngay sau đó tôi có cả giác cơ thể đã rơi tự do cho tới khi cảm thấy thân mình đã chạm đất.
Seimon đâu rồi? Tôi tự hỏi. Đứng dậy và cố chống lại sự quay cuồng của đầu óc, tôi cố gắng đưa mắt tìm em gái mình trước khi tròn mắt ngạc nhiên về cảnh tượng trước mắt mình.
Tôi đang đứng trước một cung điện nguy nga trắng muốt với vô số chạm khác bằng vàng trên tường. Nơi tôi đang đứng thì có nền xếp lại từ những tinh thể đủ màu sắc. Tôi vẫn há hốc mồm vì cái độ lớn thứ mình vừa thấy. Riêng cái cửa chính cũng rộng xấp xỉ chục mét còn cao thì cũng tầm mét trở lên.
Phía sau tôi là một tất cả những người vừa rồi ở trong lớp học. Phía xa kia là một cây cầu dài được làm bằng ngọc thạch xanh lục, lúc lúc lại sáng như ẩn chứa gì ở trong vậy.
Nó dựng lên và bắc qua một cái hồ rộng lớn, bao quanh là nhà cửa. Có lẽ cái cung điện này chính là trung tâm cái hồ.
"Chào mừng đến với vương quốc ElLast, hỡi những vị anh hùng. Đồng bào chúng tôi hoan nghênh tất cả đã đặt chân tới đây."
Tất cả bọn học sinh lập tức tập trung về hướng vừa phát ra giọng nói. Nó khác hoàn toàn với cái giọng tôi nghe thấy trước khi đến đây.
Mà người vừa nói dứt lời là một ông chú trung niên. Mặc trên người bộ giáp đen bóng loáng, thanh kiếm quá khổ đeo bên hông.
Móa. Nhìn như một chiến binh lão luyện, một trong những người quan trọng đối với nhân vật chính trong Tiểu thuyết hay Game vậy. Thật là hoành tráng.
Xung quanh ông ấy là mấy người mặc đồ trắng viền vàng, đội cái mũ che hết cả mặt. Họ vừa đi ra từ cánh cổng lớn kia và giờ ông chú da ngăm đang lịch sự mời tất cả những ai đang ở đây hãy vào trong.
Giờ chúng tôi đang được dẫn đi trên đại sảnh. Nó rộng thật. Ngước nhìn cái trần mà tưởng gãy hết cả cổ. Dọc hai bên đại sảnh là những bộ giáp to lớn không thể nào cho con người mặc được.
Tầm phút sau thì chúng tôi đến một căn phòng lớn. Cả một bàn ăn dài đã dọn sẵn chờ chúng tôi. Mỏi thật...đi từ đại sảnh ra đây mà mất nửa giờ đồng hồ, nơi này rộng đến cỡ nào vậy?
"Xin mời mọi người ngồi xuống."
Nghe theo lời ông chú kia nói, bọn học sinh chọn lấy chỗ cho mình. Ai cũng chọn ngồi kế bọn bạn thân nên tôi định kéo ghê ra ngồi một mình.
"Nii-sama, em ngồi cạnh Nii-sama nhé."
"À...ờ..."
Seimon kéo chiếc ghế và ngồi bên phải tôi. Ầy! Anh em nhà người ta ngồi cạnh nhau thì sao mà lũ con trai trông tức giận thế nhỉ?
"E hèm...."
Người đàn ông kia chỉnh giọng, ông ta tự xưng là Homura. Ông chú này chính là đội trưởng quân đội hoàng gia, sức mạnh khủng đến mức được chính Đức Vua nhờ vả huấn luyện chúng tôi. Càng lúc càng ngưỡng mộ ông chú này rồi đấy.
Ngay cả khi đã được đưa đến đây, mọi người vẫn im phăng phắc không một tiếng động vì thực tại trước mắt vẫn khiến cả hội trầm tư suy ngẫm.
"Bây giờ, cảm giác mà các bạn đang có lúc này hẳn là sự bối rối phải không? Hãy cho phép tôi được giải thích mọi chuyện từ đầu. Hi vọng các bạn sẽ lắng nghe hết toàn bộ trước khi đặt lại câu hỏi."
Ông chú này bắt đầu giải thích về tình hình. Không ai nói gì nhưng tôi thấy có vẻ ông chú hướng hết những gì mình nói vào cái anh chàng đẹp mã bị vây quanh lúc trước. À mà cậu ta tên đầy đủ là Houji Aiko. Có vẻ bọn con gái thường gọi cậu ta là Houji-sama. Tóc đen vuốt ngược, ánh mắt cháy rực [Chính nghĩa], cao lớn, khỏe mạnh...Móa, chuẩn 'soái ca' rồi.
Quay lại với phần giải thích của ông chú kia.
Trước hết, thế giới mà tôi và lũ học sinh trung học này được triệu hồi đến được gọi là『Tân Đại Tinh Cầu』. Vương quốc ElLast mà chúng tôi đang đặt chân lên được cai quản bởi Đức Vua Hagi sau khi soái ngôi Nữ Hoàng tiền nhiệm Miya.
Vương quốc trước kia từng giúp đỡ ElLast là WildStone. Theo lời ông chú thì Đức Vua đã chấm dứt quan hệ liên thông với họ sau khi lên ngôi vì họ có khả năng gây nguy hại gì đó.
Các tộc á nhân thì sống êm đềm trong những cánh rừng bạt ngàn trên thế giới này. Những Á Nhân từng có quan hệ tốt đẹp với con người nhưng mấy năm gần đây họ không còn qua lại gì với những vương quốc trên thế giới này.
Và cũng trong vài năm đó một cuộc chiến nổ ra. Tộc quỷ xuất hiện và chống lại loài người.
Về phương diện cá nhân thì quỷ chủng mạnh bằng mấy người cộng lại, thế nhưng tộc người đã dùng số lượng áp đảo để san bằng sự khác biệt, song gần đây đã có một hiện tượng kỳ lạ liên tục xảy ra. Đó là sự thuần hóa quái vật của tộc quỷ.
Quái vật là những sinh vật hoang dã thậm chí là thực vật bình thường được tiếp nhận ma lực kì lạ sau đó trở thành loài dị chủng biến chất. Sự thật là chúng xuất hiện trước đây rất lâu, trước khi cả Nữ Hoàng lên ngôi. Theo quan sát thì chúng có khả năng sử dụng ma thuật đặc trưng của các chủng tộc hùng mạnh - biến chúng trở thành những ác ma hung bạo nguy hiểm bội phần.
Điều này có nghĩa, lợi thế về số lượng của phe tộc người đã không còn, hay nói cách khác, tộc người đang phải đối diện với nguy cơ diệt vong.
Sad reaction only.
Vậy lí do triệu hồi mà ông chú Homura nói là muốn chúng tôi chiến đấu cứu giúp loài người?
"Khoan đã...Nhưng chúng tôi chỉ là học sinh, làm sao chúng tôi có thể ra trận chiến đấu chứ?"
Suzuhi, con nhỏ mà Seimon nói là luôn bám theo Houji
"Phải...Phải đó, làm sao chúng tôi đánh lại được thứ gọi là 'Quỉ' cơ chứ?"
Lần này là một thằng to con bên cạnh Houji, tên là Roku. Tên này cũng lởn vởn cùng Houji suốt. Seimon nói họ luôn đi thành nhóm ba người, giải quyết hỗn độn quanh trường thay cho Hội trưởng.
Oh ho, có vẻ Houji dẫn dắt họ theo chí hướng chính nghĩa auto win.
Đám học sinh theo cái ngòi châm của Suzuhi và Roku bắt đầu nổi ầm lên đòi về. Tình hình này ông chú kia buộc phải từ bỏ ý định rồi.
"Tôi hoàn toàn thông cảm với cảm xúc của các bạn. Tuy nhiên... hiện tại đưa các bạn quay trở về thế giới cũ là điều bất khả thi."
"Phải...chuẩn bị nghe cái lí do không về được thôi."
Tôi nói nhỏ với Seimon.
"B-Bất khả thi... v-vậy nghĩa là thế nào!? Ông đã đưa chúng tôi tới đây được thì ông cũng phải đưa chúng tôi về được chứ!?"
"Tôi quên nói ban nãy. Kitsune-sama mới là người triệu hồi các bạn. Ông ấy là vị thần duy nhất còn lại của thế giới này sau khi đấng tạo hóa trước đó, A.U-sama biến mất và được tôn là đấng sáng tạo. Kitsune-sama rất có thể đã cảm nhận được nguy cơ tàn lụi của tộc người. Để tránh cho điều đó xảy ra, ngài đã mời gọi các bạn đến.Trước khi tiến hành nghi lễ triệu hồi, chúng tôi đã nhận được một lời sấm truyền đến từ Kitsune-sama. Các bạn là đấng cứu thế mà Ngài gửi tới đây. Thể theo ý nguyện của Kitsune-sama, các bạn nhất định sẽ phát huy được sức mạnh vốn có và cứu rỗi tộc người khỏi họa diệt vong này. Loài người không thể sử dụng thứ ma thuật can thiệp vào thế giới khác, do thế chuyện có đưa các bạn trở về hay không hoàn toàn tùy thuộc vào ý nguyện của Kitsune -sama."
Kitsune? Cáo là sao?
"K-Không thể nào..."
"Chiến tranh đâu phải chuyện đùa! Đừng giỡn nữa!"
"Tại sao, tại sao, tại sao..."
Mọi người đều hoảng loạn. Tôi nắm chặt tay Seimon, con bé cũng nhìn sang tôi.
"Đừng lo gì cả, anh sẽ ở cạnh em"
"Cảm ơn, Nii-sama"
Nỗi hoảng loạn còn đang chực dâng trào, tôi đang thấy tội cho ông chú Homura kia thì Houji đã đứng dậy, đập bàn một cái rầm. Thanh âm đó như một tiếng chuông thức tỉnh toàn bộ học sinh. Nhận ra rằng mọi người đã chú ý đến mình, Houji bắt đầu lên tiếng một cách chậm rãi.
"Mọi người, than phiền với Homura-san ở đây không có ý nghĩa gì cả. Chúng ta không thể trách ông ấy được. Nếu là mình, thì mình sẽ chiến đấu. Thực tế trước mắt là loài người ở thế giới này đang trên đà diệt vong. Khi biết được điều đó thì mình không thể quay mặt làm ngơ với họ"
Sức cuốn hút của cậu ta cũng được dịp thể hiện tối đa hiệu quả. Đáng ra tôi nên đứng dậy chứ, đàn anh mà.
"Hơn nữa, chúng ta được triệu hồi là để giải cứu loài người, thế nên khi hoàn thành xong xuôi thì có lẽ chúng ta sẽ được về nhà...Homura-san? Tôi nói có đúng không?"
"Phải. Kitsune-sama nhất định sẽ đáp lại ước nguyện của mọi người, những đấng cứu thế."
"Và chúng tôi cũng có tiềm năng sức mạnh to lớn? Tôi có cảm giác cơ thể tràn ngập một thứ sức mạnh lạ lùng ngay khi mới đặt chân tới đây"
"Phải, đúng thế. Đem qui chuẩn loài người của thế giới này so sánh thì các bạn phải mạnh hơn từ gấp vài lần cho đến gấp hàng chục lần"
"Ừm. Vậy tốt quá. Tôi sẽ chiến đấu. Tôi sẽ chiến đấu để cứu rỗi loài người, và đưa mọi người về nhà. Tôi sẽ chiến đấu vì thế giới này và vì tất cả chúng ta."
Houji dõng dạc tuyên bố, hai nắm tay siết chặt và hàm răng tỏa sáng.
Nét tươi tỉnh và bình tâm dần thay thế cho vẻ tuyệt vọng trên gương mặt các học sinh. Cặp mắt long lanh lấp lánh của Houji như muốn nói rằng cậu ta đã tìm thấy niềm hi vọng. Quá nửa các nữ sinh giương cặp mắt đắm đuối nhìn cậu ta với vẻ mê mệt.
"Nếu chỉ một mình ông thì tôi rất lo đấy.. thế nên tôi cũng sẽ tham gia."
"Roku..."
"Đến nước này thì không còn lựa chọn nào khác....tớ cũng sẽ tham gia."
Con nhỏ Suzuhi chạy lại nắm tay Seimon giơ lên kiến con bé giật mình kêu "Ơ" một cái.
"Suzu...Seimon."
"Seimon cũng tham gia thì mình cũng chiến toàn sức!"
"Cả Hiki nữa...Cảm ơn mọi người."
Con bé Suzuhi kia! Sao lại kéo tay con bé vậy? Tôi định đứng dậy táng cho con bé kia một cái nhưng may là tôi không làm vậy.
Các học sinh khác sau đó cũng đồng thuận theo. Kết quả, tất cả đều tham dự vào cuộc chiến.
Tôi nghĩ tụi học sinh không hẳn là đã nhận thức được ý nghĩa thật sự của chiến tranh, mà có lẽ chỉ coi đây là một cái phao cứu cánh giúp họ trốn tránh khỏi hiện thực nhằm bảo vệ ý chí bản thân.
Tiếp theo Homura dẫn chúng tôi đến gặp Đức Vua.
_________________________________________