Đi trong không khí se lạnh đầu xuân, tôi đưa mắt ngắm nhìn những cánh hoa trôi nổi trong gió sau khi hết ca làm thêm.
Tôi chỉ là một sinh viên bình thường.
Sau khi tốt nghiệp, tôi đang đi làm thêm trong khi tìm việc ổn định. Hiện tôi vẫn sống cùng em gái ở một căn hộ chung cư.
Anh em tôi không sống cùng các quý phụ huynh, họ chỉ thi thoảng gửi chút tiền về cho chúng tôi và sau khi tôi tốt nghiệp thì họ cũng bặt vô âm tín.
Ít nhất họ cũng phải nghĩ cho em gái tôi mà gửi chút quà về vào ngày sinh nhật của em ấy chứ.
Hiện giờ tôi đang đứng bên đường, đối diện ngôi trường Trung học.
"Đoán xem là ai nào?~"
"Nào, đừng đùa như vậy chứ, Seimon"
Tôi đưa tay ra sau và cù vào người phía sau. Cố chạy thoát khỏi những ngón tay tôi nên con bé đành thả tôi ra.
"Nii-san chơi xấu kìa"
Cô bé tên là Seimon Hishora, chính là người em gái của tôi đang chuẩn bị đi cùng về nhà. Một cô em gái Loli với mái tóc vàng óng ả đang cười đùa với tôi, cả hai nói chuyện một cách tự nhiên và thân mật, tôi cược là nhìn vào không ai tưởng là hai anh em đâu.
Đằng sau em ấy là lũ học sinh cùng trường, có cả trai cả gái, tôi để ý bọn này từ lần đầu tiên đến đón Seimon...So với bọn họ thì có lẽ Seimon thấp hơn hẳn. Nếu bọn chúng là học sinh trung học thì Seimon nhỏ nhắn như học sinh tiểu học vậy. Nhưng có lẽ vì vẻ đẹp thuần khiết và sự thông thái của mình mà Seimon nổi tiếng nhất trường. Mỗi tối tôi phải móc mấy là thư chưa mở trong cặp Seimon rồi đốt sạch. Lạ là con bé không để ý.
"Nii-san, trông nii-san lạ vậy?"
"À không...em có vẻ nỗi tiếng ở trường quá nhỉ"
Con bé cười rồi ôm lấy tay tôi. Má...đáng yêu quá đó em à. Lũ kia là fan của Seimon hay là cái bọn bám đuôi thì tôi không biết. Chúng đứng đằng sau bụi cây nhưng nhìn lộ liễu không tin được, bọn con trai thì nghiến răng, lũ con gái thì tức tối. Nhìn khó chịu thật, đây là kiểu bám đuôi hội đồng à?
Đang cố lờ bọn phía sau đi thì bất ngờ một cô gái chạy đến, tôi nhận ra nhỏ đó. Nhỏ này là bạn thân của Seimon, tên là Hiki nếu tôi còn nhớ. Hai đứa luôn chơi với nhau từ hồi Seimon học tiểu học, có cái gì hay là chia nhau. Nhiều lúc cũng cãi nhau nhưng sau cùng lại ôm nhau khóc ầm ĩ lên.
Cả hai giờ đang trò chuyện vui vẻ mà Seimon vẫn không rời tay tôi. Ngại thật.
"Ufufu. Hai người thân mật quá, mặc kệ là nó công khai luôn."
"Đừng nói vậy chứ." Seimon đẩy mặt Hiki ra.
Tiện đây tên tôi là Kaga Hishora.
Mải nghe chuyện hai đứa buôn nãy giờ. Tôi không để ý lũ bám đuôi của Seimon đã tụ phía sau rồi. Tính làm gì manh động à?
Tôi giật mình, mắt bọn nó làm sao kia? Trắng dã, tay chân thì đung đưa như là thây ma hay bị điều khiển vậy.
Tôi đang bối rối về những gì diễn ra phía sau thì một tiếng rạn nứt vang lên, mặt đất sụt xuống xung quanh bọn chúng, kể cả tôi và Seimon lẫn Hiki.
Một ánh hào quang rọi thẳng từ trên trời xuống. Cái việc bất thường này xảy ra quá đột ngột, tôi chỉ kịp nhìn Seimon, cô cũng đưa tôi cái nhìn lo lắng đó.
Một tiếng nổ động trời xảy ra sau đó.
_________________________________________
Yên ắng. Tối đen. Khó thở nữa.
Đó là những thứ tôi còn cảm nhận được sau đó. Một áp lực đang đè lên người tôi, nhưng áp lực gì mềm vậy?
Tôi vẫn cảm thấy chuyển động của tay mình rồi vung vẩy nó trước mặt.
[Bộp] " Hya!"
Cái tiếng rên vừa rồi nghe quen quen. Là của.....SEIMON. Tôi xực nhớ đến người em gái. Vừa rồi em ấy ở ngay cạnh tôi, liệu em ấy có ổn không, không bị xước sát gì chứ?
Đang lo lắng thì bỗng ánh sáng lùa vào mắt tôi. Trước mắt tôi chính là bộ ngực nhỏ nhắn mềm mại của Seimon. À khoan con bé vẫn đang mặc đồng phục.
"Nii...Nii-san đừng bóp mà."
"Hả?."
Tôi nhìn xuống tay mình. Toàn bàn tay phải của tôi đang nắm trọn vào mông Seimon.
Cảm ơn tay, ta sẽ tôn thờ mày.
Tôi nhanh chóng ngồi dậy giữ vai cô em gái. Em ấy hoàn toàn ổn, ngồi bắc hông qua hai chân tôi.
Thở phào nhẹ nhõm, tôi giờ mới nhìn quanh. Lũ bám đuôi tăng của Seimon nằm rải rác quanh đó. Bọn họ đang tỉnh lại, mắt cũng không trắng rã như vừa nãy. Mà số lượng tăng thêm thì phải, vừa nãy có dưới chục đứa thì giờ đếm qua cũng quá người cả nam cả nữ, tất cả đều mặc đồng phục ngôi trường trung học.
"Seimon-san không sao chứ?."
"Cậu bị thương không vậy?."
"Cậu không thấy bị choáng chứ?."
Bọn này lờ tôi luôn, và như thái độ lũ con trai đang bu lấy Seimon, con bé trả lời rồi tảng lờ bọn chúng.
"Mình không sao.....Nii-san, đây là đâu vậy?"
Tôi giật mình nhớ lại chuyện vừa xảy ra. Tôi và những người đang ở đây vừa nãy còn đang đứng trên đường trước cổng trường của Seimon.
Và rồi bụp một cái chúng tôi xuất hiện ở đây không rõ nguyên do.
Mà đây là đâu, nhìn quanh thì, đây chính là căn phòng học. Nhìn sạch sẽ thật và rộng gấp trăm lần cái lớp cũ của ngôi trường cấp .
Con bé đứng dậy để tôi đỡ bị ghìm dưới sàn. Ài...không biết tiếp đất thế nào mà lưng tôi hơi đau lúc đứng dậy.
phút sau khi xuất hiện ở đây.
Không có động tĩnh gì bọn con trai quây lại quanh ba người, một thanh niên cao lớn, đẹp trai, một thanh niên đô con, và một đứa con gái tóc tím hai bím. Bọn xung quanh liên mồm Houji, Roku rồi Suzu gì đó...tôi chẳng quan tâm. Giờ nhìn sang bên Seimon thì con bé bị một nhóm nữ vây lại như đang cố bảo vệ Seimon khỏi tôi vậy. Thở dài một cái, tôi quyết định đi quanh lớp tìm kiếm gì đó vì cửa ra vào và cửa sổ đều bị bịt kín bởi tấm màng trắng không phá được.
Điều bất thường duy nhất tôi nhận ra là số lượng bàn ghế trong không gian lớp học này, chiếc bàn và chiếc ghế, sắp xếp vuông vắn và dư lại hai chiếc bàn ở cuối phòng. Lấy làm lạ, tôi di chuyển về phía hai chiếc bàn với mong muốn tìm được manh mối gì đó về hiện tượng đang diễn ra.
Song không có một dấu hiệu gì, thứ duy nhất tôi nhận được là một cái lọ xịt không tên tuổi trên tay. Trên nhãn còn ghi [Quà cho nhóc]. Nhóc nào? Ý là dành cho người tìm được hay là gì? Làm sao nó biết người tìm thấy là nam chứ, tài vậy? Tôi lỡ tay xịt thứ đó vào mặt. Nghịch ngu thật. Dòng chữ [Quà tặng nhóc] lập tức mờ đi khi tôi để nó rơi khỏi tay mình.
Vừa lúc đó thì một giọng nói vang lên trong lớp. Chất giọng nghe có vẻ bằng tuổi tôi nhưng nó truyền đi như một làn sóng trong căn phòng kín này. Mà thật ra là không ai mở được một lời gì khi nghe thấy nó cả.
" Yo! Kẻ được chọn...chào mừng đến với thế giới của ngươi."
Sau vài giây, rồi vài phút, căn phòng rực rỡ ánh sáng trở về với diện mạo kích thước nguyên thủy, thế nhưng hơn con người đã biến mất. Tất cả các vật dụng không hề suy chuyển, những chiếc ghế bị thổi tung, những cây chổi bị ném tứ phía, những mô hình nhựa rụng rời; toàn bộ con người bên trong lớp học đã bốc hơi không chút dấu vết.
_________________________________________