Sáng hôm sauTrong đình, tiểu Yên đang nhàn nhã đánh cờ, bên cạnh tiểu Tuyết đang pha trà khung cảnh vô cùng tĩnh lặng, yên bình,hài hòa làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
“ Tiểu Yên...tiểu Tuyết... điểm tâm đây...”
Nhìn bộ dạng vui vẻ của tiểu Linh, tiểu Yên cười nhẹ...
“ Mới sáng sớm ngươi đã vội đến nhà bếp là để lấy món điểm tâm này sao tiểu Linh...”
Tiểu Linh gật đầu...
“ Đúng vậy, tiểu Yên ngươi đừng xem thường mấy món điểm tâm này, nó không chỉ ngon ăn rất vừa miệng mà trang trí còn rất đẹp mắt nữa a...”
Tiểu Tuyết cười ôn hòa
“ Tiểu Yên, ngươi cũng thừa biết đối với những thứ như thế này tiểu Linh vô cùng thích cơ mà....”
“ Tiểu Tuyết người cũng nếm thử đi rất ngon đấy...”
“ Tiểu Linh, đừng năng nỉ tiểu Tuyết nữa...nàng ấy không ăn được đâu...”
“ Vẫn là ngươi hiểu ta nhất tiểu Yến...”
“ Chúng ta ra ngoài đi dạo phố được không tiểu Yên, tiểu Linh...”
“ Cũng được....”
-
-
-
Đường phố cổ đại đúng là rất khác hiện đại mà, vô cùng náo nhiệt, thương nhân buôn bán vô cùng tấp nập...
“ Chè Đông cúc đây...chè Đông cúc đây...'
“ Vải tơ tằm của Giang Nam đây....”
“ kẹo hồ lô đường đây...'
Tiểu Yên và tiểu Tuyết nhìn cảnh kẻ bán người mua này mà đen mặt, thật là hối hận mà đáng ra các nàng không nên theo tiểu Linh ra ngoài, bây giờ thật đúng là “ khôn ba năm dại một khắc mà“...haizz
Tiểu Linh thắc mắc hỏi...
“ A, ta quên rủ Duệ nhi rồi....”
“ Dù ngươi có muốn rủ cũng không được đâu...”
Tiểu Tuyết bộ dạng lười nhát trả lời, mặt vẫn nhíu mày nhìn cảnh buôn bán trong lòng vẫn không khỏi cảm thán...
“ Tại sao vậy????”
“ Ngươi quên rồi sao tiểu Linh, Duệ nhi vì tự ý trốn đi chơi nên đã bị vương gia cho cấm túc rồi còn phải luyện chữ và đọc sách nữa...”
“ Ta nhớ rồi....AAA...tiểu Yên, tiểu Tuyết nhìn kìa cửa hàng kia có bán trang sức trông thật đẹp mắt chúng ta lại mua vài thứ đi”
Không để cho tiểu Yên, tiểu Tuyết kịp từ chối tiểu Linh đã kéo hai nàng đi.
Mấy canh giờ sau tiểu Yên, tiểu Tuyết một bộ dạng thê thảm đến không thể thê thảm hơn, hai nàng đã chính thức trở thành người xách đồ cho tiểu Linh, đừng nhìn tiểu Linh ngày thương hiền lành, dịu dàng luôn giữ lễ thì hôm nay xem chính nàng đã xáo tung cả khu này lên, nhìn đống đồ trên tay tiểu Yên, tiểu Tuyết mà xem, đúng là các nàng đã quá chiều tiểu Linh mà, biết đối với nàng ấy thì thứ gì xinh đẹp thì nàng ấy rất yêu thích mà các nàng cứ chiều tiểu Linh thật là khóc không ra nước mắt mà. Nếu ở hiện đại mấy cái đám sát thủ và đặc công mà nhìn thấy nữ hoàng sát thủ số một cao cao tại thượng và đệ nhất y nhân giết người tay không dính máu của bọn họ bây giờ chắc đến cả những sát thủ mặt lạnh cũng phải bò ra đất mà cười...thật đúng là mất hết thể diện mà....
Cũng may tiểu Linh dù mua nhiều nhưng có hai người xách đồ cũng đỡ chứ nếu chỉ có một người thì....
“ AAA....áo choàng lông....áo choàng lông...thật là mềm mại quá đi...”
Tiểu Yên vừa nhìn thấy một của hàng bán các đồ được làm từ lông thú đã vất đi bộ mặt lạnh lùng của mình mà hào hứng chạy tới, thuận tay ném luôn các chướng ngại vật trên tay cho tiểu Tuyết.
“ Tiểu Yên..khoang đã..này...tiểu Yên..”
Tiểu Tuyết gọi theo bóng lưng tiểu Yên...bây giờ là sao đây, cả tiểu Yên cũng bỏ tiểu Tuyết với đống đồ này...tiểu Yên bộ dạng băng lãnh của ngươi đâu rồi....
Tiểu Tuyết thường ngày lười tập thể dục vậy mà hôm nay nàng lại có cơ hội tập với đống đồ này hôm nay quả là một ngày xui xẻo đối với nàng nhưng nàng chắc chắn hôm nay là một ngày dạo phố vui vẻ của tiểu Yên và tiểu Linh kia...
-
-
-
-
-
-