Khi các nàng tới Phủ Thành chủ, thì đúng là một màng gà bay chó chạy vì Thế tử Cung Minh Duệ mất tích đã hai ngày rồi mà vẫn chưa có tung tích gì. Duệ nhi vừa đặt chân vào sảnh chính đã được nhận một tràng giáo huấn từ Cung Minh Tường, việc Duệ nhi bị truy sát tất nhiên là phải giấu nghẹn đi rồi.” Duệ nhi con đi đâu hai ngày nay, có biết phụ vương rất lo lắng không hả”
“ Xin lỗi phụ vương, lần sau Duệ nhi không dám nữa”
“ Còn có lần sau sao...”
“ Không...không có lần sau ạ..đúng rồi phụ vương, khi con đi lạc chính là các tỉ ấy đã cứu con”
“ Thì ra là vậy, đa tạ các vị đã đưa Duệ nhi về, không biết các vị có thể cho bản vương biết danh tính được không”
“ Tiểu nữ Phượng Tử Yên, vị bằng hữu này Bạch Ngọc Linh, còn vị này là Đông Phương Tuyết, vốn là người từ xa đến, tình cờ gặp Duệ nhi nên đưa về “
“ Các vị cô nương đã có ơn với bản vương theo lý thì bản vương cũng nên cảm tạ các vị...không biết các vị cô nương có thể ở lại bản phủ vài hôm được không..”
“ Chúng tiểu nữ cảm tạ ý tốt của vương gia...vậy cung kính không bằng tuân lệnh...”
“ Hảo...hảo...người đâu chuẩn bị phòng nghỉ cho các vị cô nương...”
“ Hảo...”
-
-
-
-
-
-
Các nàng được sắp xếp nghỉ tại viện phía đông phủ Thành Chủ, viện này cũng rất rộng, có khoảng phòng ngủ, một phòng khách và có cả một khoảng sân rộng, trong sân còn có một cái đình bên cạnh một cái hồ hoa sen, xung quanh còn trồng rất nhiều cây, hoa... Sau khi các nàng đã về tới tiểu viện, nha hoàn liền đem vài bộ y phục đến cho các nàng tắm rửa thay đồ vì trang phục của các nàng quá kì quái mà, đó là điều tất nhiên rồi trang phục hiện đại của các nàng đang mặc thì làm sao giống trang phục cổ đại của bọn họ chứ, tiểu Yên tóc thả tự nhiên, mặc một cái áo sơ mi đỏ tay dài, quần tây đen, giày cao phân màu đỏ. Tiểu Tuyết tóc cột cao, áo sơ mi màu xanh nước biển không tay khoác áo vest đen tay dài, quần tây đen, giày cao phân màu đen. Tiểu Linh tóc thắt con rít mặc một chiếc đầm màu vàng cao cổ tay dài, chân váy dài tới đầu gối, mang đôi giày búp bê màu đen có nơ màu trắng vô cùng xinh đẹp.
Những bộ đồ đẹp thì đẹp thật nhưng mặc vào mới thấy rắc rối áo trong rồi áo ngoài, váy dài, đai lưng, còn một đóng trang sức nữa chứ...những thứ này đối với tiểu Yên cùng tiểu Tuyết là những người không thích trang hoàn bản thân, luôn theo chủ nghĩa đơn giản thì đúng là khó khăn mà.
Những trang phục hiện đại của các nàng thay ra thì cất vào không gian vô tận của tiểu Tuyết. Không gian vô tận này trong chiếc vòng cổ mà các vị thần đã tặng tiểu Tuyết, trong này có rất nhiều thứ mà ở đây không có như là các loại thuốc quý, sách y thuật ghi chép các loại bệnh cổ độc đã thất truyền, võ thuật của rất nhiều môn phái khác nhau.....
Sau khi các nàng đã tắm rửa thay y phục xong, tiểu Yên một thân tử y viền đỏ, tóc vấn gọn đằng sau cài trâm huyết ngọc vô cùng cao ngạo lạnh lùng, lại vô cùng quyến rũ tà mị làm cho người ta có cảm giác sợ hãi không giám nhìn thẳng chỉ dám cuối đầu “ người lạ chớ gần“...tiểu Tuyết một thân tím nhạt đai lưng tím đậm, sao còn có một áo choàng mỏng, tóc vẫn nữa đầu cài trâm hoa màu tím lạnh nhạt hờ hững pha chút lạnh lùng trên mặt biểu tình “ ngươi không đụng ta, ta cũng không đụng ngươi“....tiểu Linh y phục màu hồng đào dịu dàng yêu kiều, tóc vấn gọn đằng sau thả hai bên trên hai búi tóc còn có hai chùm hoa đào nhỏ có lục lạc đính kèm vô cùng vui vẻ năng động lại vô cùng dịu dàng dường như một ngọn gió nhẹ cũng đủ làm nàng ngã, tà áo lay động theo bước chân vô cùng thoát tục như tiên nữ hạ phàm. Ba người đứng cùng một chỗ với nhau đúng là còn đẹp hơn tranh vẽ, cả cảnh đẹp trong viện so với các nàng cũng vô cùng lu mờ, đám nha hoàn ngây ngốc tại chỗ nhìn các nàng mà quên cả việc đang làm, khi các nàng rời đi mới hoàn hồn.
Hiện tại đang giữa trưa các nàng còn chưa có gì vào bụng nên đi ăn cơm, khi các nàng ăn xong thì đi lại trong viện của mình một chút cho tiêu cơm rồi mới đi ngủ. Tiểu Tuyết đúng là mắc bệnh nghề nghiệp nặng rồi ăn xong còn bắt tiểu Yên và tiểu Linh uống thuốc tẩm bổ, đã vậy còn không cho đi ngủ ngay còn bắt đi dạo, tiểu Yên và tiểu Linh chỉ muốn đá tiểu Tuyết đi thật xa thôi.