Trông thấy Dạ Ly Thần vậy mà sẽ thích ăn kẹo hồ lô đến vậy, Tô Tử Mạch không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Đoàn người lúc này đã bước vào một quán rượu, chuẩn bị gọi chút đồ ăn rồi lại tiếp tục dạo chơi.
Đột nhiên Tô Tử Mạch nói với Dạ Ly Thần: “Dạ Ly Thần, ngài trông Bảo Bảo và Tiểu Á muội muội một lúc, ta ra ngoài một chút rồi quay lại.”
Dạ Ly Thần nghe vậy thì gật đầu.
Đợi sau khi Tô Tử Mạch rời khỏi, Dạ Ly Thần trực tiếp thả thần thức ra, tuy rằng hắn không đi ra khỏi quán rượu nhưng lại nhìn thấy rõ ràng hành tung của Tô Tử Mạch.
Chỉ thấy Tô Tử Mạch lại tìm đến chỗ của người bán kẹo hồ lô vừa nãy, trực tiếp nói với người bán: “Chỗ kẹo hồ lô còn lại trong gian hàng này của ngươi ta đều mua lại hết, tiền này đưa cho ngươi, không cần trả lại.”
Người bán kẹo hồ lô không ngờ tới Tô Tử Mạch vậy mà lại hào phóng thế, đồ ăn vặt như kẹo hồ lô cũng không phải thứ gì đáng tiền, số tiền mà Tô Tử Mạch đưa hắn ta để mua lại chỗ kẹo hồ lô này hoàn toàn dư dả.
Sau khi phản ứng được lại, người bán hàng bèn vội nhận lấy số tiền Tô Tử Mạch đưa, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi, giống như sợ rằng Tô Tử Mạch sẽ hối hận.
Tô Tử Mạch đem kẹo hồ lô thu hết vào trong không gian giới chỉ, lúc này nàng mới quay lại quán rượu.
Dạ Ly Thần đã nhìn thấy những hành động vừa rồi của nàng, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười khó kìm nén được.
“Phu nhân nàng quay trở lại rồi, thức ăn đều đã được mang lên, nàng phải ăn nhiều một chút.”
Sau khi Tô Tử Mạch quay lại, Dạ Ly Thần càng chủ động gắp thức ăn cho nàng.
Tô Tử Mạch thấy vậy có chút lạ bèn nói: “Được rồi, ta lại không phải trẻ con như Bảo Bảo, ngài không cần phải gắp thức ăn cho ta.”
Trong lúc nói Tô Tử Mạch cũng chuẩn bị gắp thức ăn cho Bảo Bảo trước, nhưng lúc Tô Tử Mạch nâng đũa lên gắp, đột nhiên sắc mặt nàng hơi thay đổi, ánh mắt bỗng chốc trở nên mãnh liệt.
Dạ Ly Thần vô cùng nhạy cảm với sự thay đổi biểu cảm của Tô Tử Mạch, nhận ra vẻ mặt nàng không đúng lắm bèn vội hỏi: “Nàng sao vậy phu nhân? Có phải là đồ ăn này có vấn đề gì không? Chất lượng thức ăn trong quán rượu nhỏ này quả thật là kém một chút, có điều bây giờ chúng ta chỉ có thể ăn tạm như vậy.”
Dạ Ly Thần còn tưởng Tô Tử Mạch không hài lòng với chất lượng đồ ăn, nhưng đột nhiên biểu cảm của Tô Tử Mạch nghiêm túc nói: “Trong thức ăn có độc, mọi người đừng ăn.”
Tô Tử Mạch vừa nói xong, Bảo Bảo và Trương Tiểu Á sợ tới mức vội buông đũa trong tay xuống, Dạ Ly Thần cũng hỏi: “Phu nhân, nàng chắc chắn là không nhìn nhầm chứ? Trong đồ ăn này có độc sao?”
“Ngài đừng quên ta là luyện dược sư, bàn về tu vi thì ta không bằng ngài, nhưng nói về trình độ hiểu biết các loại độc dược ngài không bằng ta, ngài không tin thì xem đi.”
Tô Tử Mạch vừa nói vừa gắp thức ăn ném xuống đất, một lúc sau, một chú chó chạy đến bên cạnh, trực tiếp ăn đồ ăn vừa ném trên mặt đất.
Điều kiện trong quán rượu nhỏ như này cũng không tốt lắm, đương nhiên sẽ có chó mèo nhỏ đến xin đồ ăn, chỉ là sau khi chú chó nhỏ kia ăn đồ ăn, đột nhiên sủa vài tiếng ngắt quãng rồi ngã trên đất không còn hơi thở.
Nhìn thấy cảnh này, cuối cùng Dạ Ly Thần cũng tin lời Tô Tử Mạch, đồng thời nhỏ tiếng nói với nàng: “Phu nhân, nàng nói xem ai là người hạ độc chúng ta?”
Tô Tử Mạch nhìn bốn phía rồi nói: “Chưởng quầy và tiểu nhị của quán rượu nhỏ này đều là người bình thường không có tu vi, ta thấy có lẽ người hạ độc không phải họ, đối phương nếu đã sớm có mưu tính muốn hạ độc hại chúng ta, chắc chắn đã trốn ở chỗ tối không dễ dàng để chúng ta phát hiện, cho dù đi ra sau bếp cũng sẽ không có manh mối gì.”
“Vậy chẳng lẽ chúng ta không thể tìm ra người hạ độc?”
Lúc này Tô Tử Mạch liếc xuống dưới bàn một cái, mặc dù chú chó nhỏ ăn phải thức ăn có độc chết ở dưới bàn, nhưng người trong quán rượu lại không chú ý đến điều này.
Sau khi Tô Tử Mạch suy nghĩ trong chốc lát thì nói: “Mọi người trước hết đừng hoang mang, giữ vững bình tĩnh, đợi chút nữa ta sẽ lén đổi đồ ăn trên bàn, mọi người giả vờ không sao tiếp tục ăn, sau đó lại giả vờ trúng độc ngất xỉu, đến lúc đó những kẻ trốn trong chỗ tối sẽ tự động xuất hiện.”
“Kế hoạch dụ rắn ra khỏi hang này của phu nhân quả là hoàn hảo, vậy chúng ta sẽ làm theo lời phu nhân.”
Đương nhiên Dạ Ly Thần không có ý kiến gì với ý Tô Tử Mạch đưa ra, mà lúc này vẻ mặt của Bảo Bảo lại hào hứng nóng lòng muốn thử, gặp phải việc bị người khác hạ độc này Bảo Bảo không những không sợ ngược lại còn có dáng vẻ vô cùng mong chờ.
Mặc dù Trương Tiểu Á có chút sợ hãi, nhưng có Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần ở đây nên cô bé vẫn rất bình tĩnh, cũng gật gật đầu.
Lúc này Tô Tử Mạch đột nhiên giơ tay lên phẩy qua thức ăn trên bàn, với bản lĩnh này chỉ trong nháy mắt đã đổi thành thức ăn không có độc, đương nhiên chỗ thức ăn không có độc này đều nhờ vào Thương Hải Châu tạo ra.
Thương Hải Châu này đến tiên nhân còn triệu hồi được, huống chi là mấy món ăn? Chỉ có điều mấy món ăn bị đổi này không ngon miệng như đồ ăn thật mà thôi.
Sau khi Tô Tử Mạch đổi đồ ăn có độc, đám người Dạ Ly Thần cũng bắt đầu giả vờ cầm đũa lên ăn, giống như vốn dĩ không hề phát hiện ra thức ăn có độc.
“Mẫu thân, bụng của con đau quá!”
Rất nhanh Bảo Bảo đã bắt đầu diễn, đừng thấy Bảo Bảo tuổi nhỏ vậy nhưng kỹ thuật diễn giống y như thật, thậm chí trên trán thằng bé còn nhỏ ra mấy giọt mồ hôi.
Sau khi nói xong thì thằng bé bèn trực tiếp nằm sấp lên mặt bàn.
Sau khi Bảo Bảo giả vờ trúng độc ngất xỉu, đám người Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần cũng đều lần lượt ngất xỉu theo.
Lúc này mọi người xung quanh cũng nhận ra điều khác thường, lập tức lớn tiếng kêu lên đầy kinh ngạc.
“Không ổn rồi, có người trúng độc ngất xỉu!”
“Mau đi gọi đại phu! Không lẽ thức ăn này có độc? Mọi người đừng ăn!”
Sau khi người trong quán rượu phát hiện đám người Tô Tử Mạch ngất xỉu, lập tức sợ tới mức không dám ăn.
Người can đảm còn biết lại gần kiểm tra tình hình, giúp đỡ gọi đại phu, còn những người khách nhát gan trực tiếp chạy ra khỏi quán rượu.
Vốn dĩ quán rượu còn rất náo nhiệt, trong chốc lát trở nên trống vắng, lúc này chưởng quầy của quán rượu đang sốt ruột tới mức sắc mặt đỏ rực.
Suy cho cùng đám người Tô Tử Mạch ngất xỉu trong quán của hắn ta, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ông chủ như hắn ta không thể thoát khỏi liên quan.
Chính vào lúc chưởng quầy đang sốt ruột, đột nhiên một đám người chạy vào, đồng thời sắc mặt lo lắng nói: “Thiếu gia, thiếu phu nhân của ta đây là xảy ra chuyện gì? Quán rượu này ai phụ trách?”
Chưởng quầy nghe vậy vội vàng đứng ra nói: “Ta là chưởng quầy của quán rượu này, các vị là…”
“Hừ! Ngươi còn hỏi chúng ta! Thiếu gia và thiếu phu nhân nhà chúng ta đưa theo tiểu thiếu gia và nha hoàn ra ngoài dạo chơi, không ngờ ăn chút đồ trong quán rượu của ngươi mà đã ngất xỉu, ngươi bắt buộc phải chịu trách nhiệm về việc này!”
Nghe được những lời này, chưởng quầy vội giải thích: “Tiểu nhân bị oan! Quán rượu này của tiểu nhân mở cửa bao nhiêu năm rồi trước đây chưa từng xảy ra việc như vậy, vừa rồi những vị khách khác trong quán đều không bị sao!”.