Ngay khi nhìn thấy ánh mắt của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần đã lập tức hiểu được ý của nàng, lúc này hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng nói: “Bảo Bảo, con nghe phụ thân giải thích đã, những người này quả thật là do phụ thân sắp đặt, nhưng phụ thân là vì muốn thử lòng con.
Vừa nãy con biểu hiện rất tốt nên đã vượt qua được bài thử thách của phụ thân rồi.”
Ngay khi Dạ Ly Thần nói xong thì Tô Tử Mạch đã hùa theo nói: “Thì ra là vậy, sao ngài không nói trước với ta về chuyện này.
Nhưng vì có ích cho Bảo Bảo nên ta sẽ không so đo.
Bảo Bảo con xem, phụ thân con thật sự rất quan tâm đến con, con đừng giận phụ thân con nhé.”
Nghe được lời của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần không khỏi nở một nụ cười gượng gạo, ý định tìm người đóng giả cướp rồi để Bảo Bảo ra tay rõ ràng là do Tô Tử Mạch đề xuất, nhưng bây giờ hắn lại trở thành kẻ chịu oan thay cho nàng.
Ai bảo hắn là phu quân của Tô Tử Mạch làm gì, vì vậy hắn nên ngoan ngoãn gánh vác trách nhiệm cho phu nhân nhà mình.
Mặc dù Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần đã nhiều lần thuyết phục nhưng Bảo Bảo vẫn rất tức giận: “Sao phụ thân và mẫu thân lại lừa gạt con vậy? Không phải trước đây hai người đã dạy con phải thành thật hay sao? Sao bây giờ lại làm thế này? Con rất thất vọng về hai người.”
Tô Tử Mạch thấy vậy thì nhanh chóng thuyết phục: “Phải, phải, phải! Con nói rất đúng, lần này phụ thân con thật là quá đáng.
Lát nữa mẫu thân sẽ giúp con nói rõ mọi chuyện với phụ thân, con hãy bớt tức giận, đợi chúng ta đi đến chợ rồi con muốn mua gì thì mẫu thân đều sẽ mua cho con.”
Với sự dỗ dành không ngừng của Tô Tử Mạch, cuối cùng Bảo Bảo cũng đã nguôi giận, sau khi đuổi những người Kim Thiết Môn đi, đoàn người tiếp tục lên đường đến chợ.
Dù sao Bảo Bảo vẫn là trẻ nhỏ, tính khí đến rồi đi cũng rất nhanh chóng, một lát sau đã lập tức quên hết những chuyện xảy ra vừa rồi, thằng bé lại vui vẻ đi lên phía trước.
Tô Tử Mạch nhân cơ hội này nói chuyện với Dạ Ly Thần: “Dạ Ly Thần, vừa rồi ta không có cách nào nên đã để ngài mang tiếng xấu.
Ta không muốn vì chuyện này mà Bảo Bảo đổ lỗi cho cả hai chúng ta nên ta chỉ có thể để ngài chịu uất ức.”
Khi Tô Tử Mạch nói chuyện, ánh mắt nàng không ngừng nhìn sang chỗ khác, đây là lần đầu tiên nàng nhận lỗi với Dạ Ly Thần một cách nghiêm túc như vậy, Tô Tử Mạch nhất thời có chút không quen, vả lại tính cách của nàng cũng không phải loại dễ dàng xin lỗi người khác.
Dạ Ly Thần quả thực có chút bất ngờ khi nghe những gì Tô Tử Mạch nói, nhưng hắn nhanh chóng cười nói: “Phu nhân à, nàng nói vậy thì quá khách sáo rồi, ta và nàng là người một nhà, con giận ta thì nàng an ủi nó, nếu để con biết chuyện này là do hai chúng ta cùng nhau sắp đặt, nó giận hai chúng ta thì không có ai khuyên can nên người làm phu quân như ta hoàn toàn có thể hiểu được.”
Nhìn thấy Dạ Ly Thần ân cần như vậy, Tô Tử Mạch lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Ngài nói như vậy thì ta yên tâm, bất luận thế nào thì lần này ta nợ ngài, nếu có lần sau thì hãy để ta làm người xấu chịu trách nhiệm là được.”
Khi nàng đang nói chuyện với Dạ Ly Thần, Bảo Bảo đang đi phía trước đột nhiên hét lên: “Mẫu thân người mau nhìn đi, chúng ta đến nơi rồi.”
Nghe vậy Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần cùng nhìn về phía trước, bọn họ nhìn thấy một thị trấn nhỏ phía trước không xa, nơi đây là điểm đến của họ lần này.
Mọi người vội vàng tăng tốc nhanh chóng đến bên ngoài cổng thành, thị trấn nhỏ này không xa hoa là mấy so với những thủ phủ lớn mà Tô Tử Mạch từng thấy, nhưng thị trấn nhỏ này cũng có đặc điểm riêng.
Những binh lính canh giữ tường thành đang dựa vào tường ngủ gật, Tô Tử Mạch và những người khác tiến vào thành mà không gặp bất kỳ sự cản trở nào, sau khi vào thành thì thấy có một con đường không rộng lắm nhưng khá sạch sẽ.
Hàng quán hai bên đường không nhiều, nhìn rất đơn sơ, đi dạo một hồi thì thấy một cái sân rộng, trên sân này có rất nhiều người, mỗi người chiếm một chỗ lập quầy hàng.
Có rất nhiều người trên sân đang đi qua đi lại trước những quầy hàng này, có vẻ rất sôi động.
“Mẫu thân! Con muốn ăn kẹo hồ lô.”
Sau khi Bảo Bảo nhìn thấy mấy xâu kẹo hồ lô thì lập tức trực tiếp chạy tới quầy bán, thằng bé nhìn chằm chằm vào chúng không hề chớp mắt.
Ông chủ bán kẹo hồ lô dường như đã nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ như Bảo Bảo, hắn ta cười với thằng bé: “Có phải tiểu bằng hữu muốn ăn kẹo hồ lô không? Kẹo hồ lô của nhà ta chua chua ngọt ngọt ăn rất ngon, bảo phụ thân và mẫu thân cháu mua cho cháu mấy xâu mang về từ từ ăn.”
Bảo Bảo nghe đến đây thì nước miếng sắp trào ra, Tô Tử Mạch thấy vậy không khỏi lắc đầu, nhưng vẫn bước đến bên cạnh thằng bé.
Khi Tô Tử Mạch trả tiền kẹo hồ lô cho Bảo Bảo thì thằng bé đột nhiên la lớn nói: “Mẫu thân, tại sao người chỉ mua một xâu? Chúng ta có bốn người, mẫu thân nên mua bốn xâu mới phải chứ.”
Nghe vậy, Tô Tử Mạch vô thức quay đầu lại nhìn, sau đó đột nhiên nàng nở nụ cười ranh mãnh nói: “Đúng vậy, may là con đã nhắc nhở mẫu thân, nếu không thì mẫu thân cũng quên mất.
Ông chủ, cho ta bốn xâu.”
Sau khi lấy được kẹo hồ lô, Tô Tử Mạch đưa cho thằng bé hai xâu và nói: “Con ăn một xâu, xâu kia đưa cho Tiểu Á tỷ tỷ, mẫu thân sẽ đưa cho phụ thân con một xâu.”
Bảo Bảo rất nghe lời, thằng bé trực tiếp đi tới đưa cho Trương Tiểu Á một xâu kẹo hồ lô.
Tô Tử Mạch mang kẹo hồ lô đến cho Dạ Ly Thần, nàng nói với vẻ mặt có phần xấu hổ: “Dạ Ly Thần, con bảo ta mua cho cả nhà mỗi người một xâu, ngài hãy ăn đi.”
Nhìn Tô Tử Mạch đưa xâu kẹo hồ lô đến cho mình, vẻ mặt Dạ Ly Thần có chút bối rối nói: “Phu nhân à, ta không phải là con nít, ta không ăn kẹo hồ lô đâu.”
Tô Tử Mạch nghe vậy thì giả bộ tức giận nói: “Dạ Ly Thần, đây là lòng hiếu thảo của con đối với chúng ta, nếu ngài không ăn thì con sẽ rất buồn.
Đừng quên là lúc nãy ngài vừa làm con tức giận xong đấy.
Nếu ngài không chấp nhận lòng tốt của con thì con sẽ không gần gũi với ngài nữa đâu.”
Nghe được những lời của Tô Tử Mạch, vẻ mặt của Dạ Ly Thần cũng trở nên nghiêm túc một chút, lời nói của Tô Tử Mạch có vẻ có lý, thằng bé này thường thân thiết với Tô Tử Mạch hơn, lỡ như sau này chỉ nhận Tô Tử Mạch làm mẫu thân thì coi như là hắn xong đời rồi.
Nghĩ vậy, Dạ Ly Thần vội vàng cầm lấy kẹo hồ lô trong tay Tô Tử Mạch, hắn nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có ai chú ý đến mình, rồi mới nhanh chóng cắn một miếng kẹo hồ lô ăn.
“Thế nào? Có phải là kẹo hồ lô này rất ngon phải không?”
Nhìn Dạ Ly Thần thật sự ăn kẹo hồ lô mà Tô Tử Mạch không thể nhịn được cười, với thân phận trước đây của Dạ Ly Thần có lẽ hắn sẽ không có cơ hội ăn loại đồ ăn vặt yêu thích này của bọn trẻ.
Dạ Ly Thần gật đầu nói: “Hương vị của kẹo hồ lô này thật sự rất lạ, khó trách Bảo Bảo lại thích nó đến vậy.
Sau khi trở về, ta sẽ nhờ Chân Hương làm thêm cho vi phu một ít.”.