Buổi chiều, Tiểu Đông thấp thỏm ngóng chờ Hiểu Linh trở về.
Khi nghe phụ thân nói mình khả năng có thai, hắn không thể chờ đợi thêm mà đi thẳng tới nhà Trần bá mẫu bắt mạch.
Bá mẫu kiểm tra rất kỹ rồi cũng báo cho Tiểu Đông tin tức hắn mong đợi nhất: hắn có thai rồi.
Rõ ràng rất mong ngóng tin này, nhưng khi nghe thấy lời nói chắc chắn từ Trần bá mẫu Tiểu Đông lại ngây ngẩn cả người.
Phải một lúc sau hắn mới có thể nghe vào những lời bá mẫu dặn:
- Thai còn nhỏ lắm, chưa được hai tháng nên con không cần báo vội cho người ngoài để tránh quở quang biết không? Bao giờ thai ngồi vững thì nói với ai thì nói.
Tiểu Đông có chút thấp thỏm:
- Bá..
bá mẫu… vậy con..
con nói cho thê chủ được không? Con không nói với ai hết, chỉ nói cho thê chủ biết có được không ạ?
Trần Bạch Trật phì cười:
- Đồ ngốc.
Hiểu Linh, phụ thân con, Lập Hạ, Tiểu Hàn đâu tính là người ngoài.
Con nói cho họ sớm để vui mừng chứ.
Nhưng con cũng dặn Lập Hạ và Tiểu Hàn không cần đi ra ngoài nói chuyện này, biết chưa?
Tiểu Đông ngượng ngùng gật đầu:
- Dạ vâng..
con biết rồi bá mẫu.
Trần Bạch Trật nhắc lại:
- Ban nãy ta đoán chừng con còn chưa nghe vào những lời ta dặn đâu.
Những cái này chắc chắn phụ thân con biết nhưng ta vẫn phải nhắc lại.
Nam nhân khi mang thai không được ăn rau ngót, đu đủ xanh, ngải cứu, rau răm.
Ăn mấy thứ này dễ sảy thai, nhớ kỹ.
Tiểu Đông gật đầu lia lịa dạ vâng.
Trần bá mẫu còn dặn dò hắn vài điều, ngay cả chuyện thời gian này thai vị chưa ổn không được phép cùng phòng với thê chủ bá ấy cũng nhắc tới khiến hắn thật sự xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
Vừa về đến nhà, Tiểu Đông lập tức báo cho phụ thân biết.
Lưu thị cười rạng rỡ vội vàng chắp tay mà niệm:
- A di đà phật..
A di đà phật… rốt cuộc Tiểu Đông cũng có tin vui rồi.
Con lạy Đức Phật từ bi, Quan thế âm Bồ tát, con lại các vị thánh mẫu, vị Chúa, vị Chầu, con lạy gia tiên họ Phạm, họ Nguyễn phù hộ độ trì cho cho đứa nhỏ trong bụng Tiểu Đông lớn lên khỏe mạnh, bình an… Thê chủ cùng tiểu Nhạc sống khôn thác thiêng gia trì bảo hộ cho cha con Tiểu Đông.
Tiểu Đông nhìn cha mình vui vẻ đến xoay quanh còn không quên cầu xin thần phật phù hộ cho hắn và đứa nhỏ thì biết thân biết phận đứng im chờ ông khấn bái xong xuôi.
Lúc này chỉ cần hắn lên tiếng ngắt lời ông thì kiểu gì cũng bị nói cho một bài vì báng bổ thần linh.
Rồi sau khi khấn nguyện xong, Tiểu Đông một lần nữa được lên lớp những điều được làm và không được làm đối với thai phụ.
Hai cha con thủ thỉ hồi lâu nhưng rồi quyết định không nói tin vui này cho Lập Hạ và Tiểu Hàn vội vì sợ hai đệ nhỏ tuổi không giữ được bí mật.
Đứa bé này là con đầu cháu sớm của Phạm gia, phải cẩn thận mới được.
Tiếng xe ngựa lọc cọc từ xa âm vang cả con đường vắng.
Xe ngựa đi về phía này chắc chắn chỉ có thể là Hiểu Linh trở về nên ngay khi tiếng mấy con chó sủa lên báo động có người lạ đến gần, mọi người ở Phạm gia liền vội vã ra cổng đón.
Hiểu Linh trở về muộn hơn vì đánh xe đưa Ngọc Lan quay lại trên trấn trước, cầm số nhãn được biếu rồi mới về.
Tuy nói học đánh xe ngựa khá nhanh nhưng lần đầu thao tác một mình mà trời đã nhập nhoạng tối khiến Hiểu Linh đi có chút chậm.
Ghì cương ngựa giảm dần tốc độ khi gần đến cổng, Hiểu Linh nhìn thấy mọi người đã chờ ở đó từ lúc nào.
Cô vội vàng ghì chặt cương ngựa để nó dừng hẳn rồi nhảy xuống xe:
- Mọi người..
ta về rồi.
Cả nhà chờ ta có lâu không?
Tiểu Đông đáp:
- Nghe tiếng mấy con chó sủa chúng ta mới đi ra đón ngài.
Thê chủ đi đường dài có mệt lắm không? Hẳn là ngài vẫn chưa ăn tối.
Hiểu Linh gật đầu:
- Vẫn chưa ăn.
Ban nãy đưa Ngọc Lan tỷ về, tỷ ấy cứ muốn giữ ta lại ăn xong rồi về nhưng ta biết ở nhà mọi người sốt ruột chờ nên từ chối.
Để ta đoán nhé, mọi người hẳn là cũng chưa ăn đi?
Tiểu Đông cười ngượng ngịu:
- Vâng.
Mọi người vẫn chờ ngài về.
Hiểu Linh mỉm cười:
- Thôi vào nhà đã rồi tính.
À..
chiếc xe và con ngựa này Vân Sương huynh giao cho ta thời gian này để tiện đi lại nên sẽ ở nhà ta.
Mọi người vào trước đi, ta dắt xe ngựa vào, tháo càng rồi vào nhà sau.
Lập Hạ nhanh nhảu đáp:
- Để đệ đi ôm chút cỏ cho ngựa.
Hồi chiều đệ và Nhất Khanh cắt được nhiều cỏ lắm, trâu nhà mình ăn cũng không hết.
Tiểu Đông cũng đáp:
- Vâng.
Ta vào hâm lại đồ ăn một chút.
Thê chủ rửa mặt mũi chân tay rồi ăn cơm.
Tiểu Hàn cũng tranh nói:
- Ta..
ta sẽ rót sẵn trà xanh cho nguội bớt, lát tỷ chỉ cần uống thôi.
Hiểu Linh phì cười xoa đầu Tiểu Hàn khi nhìn thấy bộ dáng gấp gáp thu hút sự chú ý của thằng bé.
Cô cúi xuống hôn nhẹ lên má tiểu đệ của mình rồi đáp:
- Ta đây rất cảm ơn đệ, Tiểu Hàn.
Tiểu Hàn sờ sờ má rồi cười vui vẻ, chân sáo chạy vào trước.
Cô trước kia có đọc qua vài cuốn sách nói ngựa thời xưa có khi còn được ăn ngon hơn cả quân lính nên có chút cẩn thận hỏi Ngọc Lan xem cần cho nó ăn gì.
Ngọc Lan chỉ cười xòa nói: ngựa được chăm sóc như vậy thì chỉ có thể là ngựa chiến hoặc ngựa giống mà thôi.
Ngựa kéo thông thường không cần phải cầu kỳ đến mức đó.
Bữa cơm Hiểu Linh trở về lại tràn ngập tiếng cười.
Hiểu Linh kể cho mọi người nghe một số điều thú vị mà cô thấy trên đường đi.
Lập Hạ, Tiểu Hàn chưa từng đi đâu xa hơn trấn trên nên vô cùng hứng thú hỏi đông hỏi tây.
Số nhãn Hiểu Linh mang về được mọi người nâng niu nếm từng trái chậm rãi.
Nhìn cái cách mọi người thích ăn nhưng lại tiếc sợ hết khiến Hiểu Linh có chút đau lòng nhưng cũng quyết tâm sớm triển khai chuyện chiết cành kia.
Ngày mai cô phải lên trên núi một chuyến cắt những cây từ đầu năm đã chiết xuống trồng thử xem sao.
Đã quá lâu rồi không biết chúng còn sống không nữa..