Lưu thị nhìn con trai vừa ăn cơm vừa ngẩn người thì có chút không biết phải làm sao.
Hiểu Linh đi làm việc mới là ngày thứ ba thôi đã ra ngẩn vào ngơ, ăn uống cũng kém đi thế này, nhỡ đâu bên kia có chuyện phải ở lại một tuần, nửa tháng thì hắn thành con mắm khô à.
Lưu Thị nói:
- Tiểu Đông à, con không thể thế này được.
Hiểu Linh đi công việc mới có ba ngày đã bỏ bê ăn uống, cả người tinh thần không tốt thế này thì sao có thể thay con bé chăm lo gia đình được. Hiểu Linh đi làm xa cũng không yên tâm trong nhà.
Tiểu Đông ngẩn ngơ một chút thì lắc đầu đáp:
- Không phải phụ thân.
Ta đúng là có lo lắng Hiểu Linh đi công việc bên ngoài, nhưng cũng không phải vì thế mà bỏ ăn.
Mấy ngày nay người ta cảm thấy khang khác, dễ mệt hụt hơi, đồ ăn cũng không ngon miệng nữa.
Chắc do thời tiết nên vậy.
Nghe Tiểu Đông nói người không khỏe làm Lưu Thị lo lắng với tay chạm lên trán con trai xem có nóng sốt gì không.
Lập Hạ cũng dừng đũa quay sang hỏi:
- Ca giờ thấy thế nào? Hay ca có muốn ăn gì không, ta đi nấu?
Tiểu Đông thấy mọi người lo lắng thì lập tức trấn an:
- Ta không sao, thật sự.
Chỉ cảm thấy không có sức và thèm ngủ thôi.
Mọi người không cần lo lắng quá.
Mà chiều nay thê chủ có thể trở về, chúng ta nấu món gì cho ngài ấy đây?
Lập Hạ nghe vậy thì ngẫm nghĩ chút rồi đáp:
- Tỷ rất thích ăn canh cua, nắng nóng thế này ăn lại càng hợp.
Để chiều ta ra đồng bắt một giỏ về.
Cà muối nhà mình cũng ăn được rồi đúng không ca?
Tiểu Đông gật đầu:
- Ta muối từ mấy hôm trước, nay cũng ăn được rồi.
Còn món mặn thì sao? Hay ta chạy qua nhà Trần Tam nương mua con cá đi.
Thê chủ thích nhất chính là cá tươi rán chấm mắm ớt.
Lập Hạ đáp:
- Vâng.
Đệ nghĩ như vậy cũng tốt.
Cũng không biết chiều nay tỷ ấy có về được không.
Nếu chiều nay tỷ về, ngày mai ca chịu khó mua chút sườn về làm sườn xào chua ngọt nha.
Tỷ tỷ cũng rất thích món đó.
Tiểu Đông cười:
- Ừ, ta biết rồi.
Câu chuyện dần lan man không có chủ đề nhất định.
Nghe nói nhà Trần bá mẫu cho bà mối đến dạm hỏi tiểu Minh rồi.
Bát tự của hai người cũng rất tốt.
Nhà Trần bá mẫu muốn cưới sớm, nhưng sợ nói ra lại thành không phải phép với bên Hà gia khi chưa sêu tết đủ ba năm đã muốn đón rể.
Nhưng cũng may Trần Vân Sương huynh là người hiểu lý lẽ, biết nhà Trần bá mẫu muốn sớm có cháu bế nên cũng bàn bạc định vào tháng mười này làm đám cưới.
Ngày nạp tài, vu quy đã định xuống, nhà Trần bá mẫu lại hối hả chuyện sửa sang nhà cửa, chuẩn bị phòng cưới, nội thất giường tủ bàn ghế phải đóng mới, rồi lễ lạt nạp tài cho nhà gái, cả chuyện lo người nấu cỗ bàn.
Nhiều chuyện cần phải lo cho con cái thành gia nhưng trên gương mặt Trần bá phụ luôn cười rất vui vẻ.
Rốt cuộc đứa lớn nhà ông cũng chịu kết hôn rồi.
Tiểu Đông tay cầm con cá đang còn quẫy mà cả người đều không tốt.
Nếu như không phải con cá này còn giãy đành đạch thì hắn đã nghĩ mình mua nhầm cá ươn rồi.
Mùi của nó thật sự khiến hắn lợm giọng không thôi.
Tiểu Đông cố gắng nhẫn nhịn làm sạch cá, ướp muối nhưng rốt cuộc lúc cho vào rán thì chịu không nổi nữa bụm miệng chạy ra ngoài bờ giếng nôn thốc nôn tháo.
Dạ dày quặn đau, nôn tới mật xanh mật vàng.
Nghe tiếng động, Lưu thị từ nhà dưới vội vàng đi ra.
Nhìn thấy con trai ôm bụng, gương mặt khổ sở thì lo lắng:
- Tiểu Đông, con làm sao vậy?
Tiểu Đông lắc đầu nói:
- Phụ thân vào nhìn dùm con chảo cá một lát, con rửa mặt rồi vào.
Con không sao.
Lưu thị khẽ nhíu mày rồi cũng đi vào bếp xem cá.
Lập Hạ đi mò cua vẫn chưa về, chắc lại cố bắt thêm vài con đây.
Một lát sau, Tiểu Đông cũng đi vào.
Nhưng hắn chưa ngồi được vài giây thì cơn buồn nôn lại ập tới khiến Tiểu Đông bịt vội miệng chạy ra ngoài.
Ánh mắt Lưu thị bất giác sáng lên.
Biểu hiện này không phải Tiểu Đông đã… Ông lật đật rút bớt củi đang cháy, chỉ để lại một chút trong bếp rồi đi ra tìm con trai.
Tiểu Đông vịn thành giếng mà nôn khan, nôn đến hoa mày chóng mặt.
Lưu Thị vội vàng múc một gáo nước sạch đưa cho con:
- Xúc miệng đi.
Con ngửi thấy mùi cá liền khó chịu sao?
Tiểu Đông khó khăn gật đầu:
- Vâng..
con cá đó rõ tươi mà không hiểu sao con ngửi thấy tanh lắm.
Không biết con cá đó có vấn đề gì không nữa.
Lưu thị cười, vỗ lưng con rồi nói:
- Con cá đó không có vấn đề, vấn đề là ở con đó.
Một lát theo ta sang nhà Trần bá mẫu đi.
Tiểu Đông ngẩn người nhìn cha mình:
- Con bị làm sao sao vậy, phụ thân?
Lưu thị dí tay lên trán con mà mắng:
- Đồ ngốc… khả năng con có em bé rồi.
Một lát sang nhà Trần bá mẫu bắt mạch một cái cho chắc chắn rồi báo cho Hiểu Linh để con bé không bị mừng hụt.
Trời đất ạ, từ ngày gả con đi, ta đã dặn con những gì về chuyện nam nhân có thai mà giờ con quên sạch rồi hả?
Tiểu Đông mộc mộc ngốc ngốc nhìn phụ thân rồi nhớ lại những lời trước đây ông từng dặn dò: thấy trong người khác lạ, cảm thấy buồn nôn khi gặp thứ gì đó, thèm ăn những đồ ăn thậm chí trước đó không thích… đó là các dấu hiệu có thai.
Hắn ngẫm lại bản thân… sao có thể quên được những lời này chứ.
Tiểu Đông bất giác cầm lấy tay phụ thân siết chặt, khấp khởi hỏi:
- Phụ thân..
ta có thai thật sao? Là thật đúng không?
Nhìn ánh mắt mong chờ của con trai, Lưu thị cười đáp:
- Tám phần là đúng.
Thôi nhanh nhanh rửa mặt mũi đi, ta rán xong con cá rồi cùng sang bên đó.
Tiểu Đông mím môi rồi đáp:
- Phụ thân rán cá hộ con, con đi ngay bây giờ.
Con chờ không được nữa..