Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Mít Vũ
Biên tập: Đằng Yên
Ngay ngày hôm ấy, lúc Đổng Mặc đi đến cục cảnh sát thì gặp chú Ôn, thấy thái độ của anh vẫn như bình thường nên cô cũng không nói thêm gì, tự tìm chỗ cho mình ngồi xuống. Được một lúc thì nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn, tiếng bước chân đi qua đi lại càng lúc càng rõ. Đổng Mặc nghĩ thầm hẳn là có ai đó đi đến cục cảnh sát, và chuyện đó chẳng có liên quan gì đến cô nên cũng không thèm ngẩng đầu nhìn qua.
Đến khi tiếng động từ bên ngoài vào đến trong phòng, cô mới ngẩng đầu lên nhìn.
Ôn Hành Viễn tươi cười đi về phía cửa, bắt tay với một người đàn ông và vài người đang vây quanh đứng ở đó. Cô thấy chú đi qua liền vỗ một cái lên trên vài người đàn ông kia cười nói: “Hôm nay rảnh hay sao mà lại đến đây?”
“Đúng vậy, đội phó Viên, đã bao lâu rồi cậu chưa tới đây xem xét, nghe nói cậu đã làm bố hả?”
“Cậu xem cậu nói chuyện kìa, cái gì mà đội phó Viên, phải gọi là lão Viên mới đúng, nếu mà bị đội phó nghe được cẩn thận cạo đầu cậu!”
“……”
Người đàn ông đến cùng một vài người nữa kia chiều cao không kém Ôn Hành Viễn là bao, Đổng Mặc ngẩng đầu có thể thoáng thấy dáng vẻ của anh ta, khuôn mặt đoan chính ôn hòa, mặc một cái áo khoác thường phục dài, tươi cười. Điều này làm cho cô không khỏi nhớ tới cảm giác lần đầu tiên gặp Ô Hàng, anh ta và Ô Hàng đều là kiểu người dễ gần.
Đổng Mặc không biết gì về vài người mới đến này nên vẫn ngồi nguyên ở chỗ của mình ngây người nhìn các tiền bối đều đã đứng lên, ngồi yên ở chỗ cũ nghiên cứu tình hình.
Tận đến khi có người nhìn thấy Đổng Mặc, bọn họ nói một tiếng: “Người mới, đến đây, giới thiệu với mọi người một chút.”
Bọn họ dừng công việc lại, mà sau lại có thêm vài người đi tới, người nọ khoác vai một người trong số đó: “Lão Viên, đây đều là người trong đội mới tới, năng lực coi như không kém, mặc dù kém hơn tôi đôi chút, ha ha……” Anh trêu đùa, khiến không khí luôn luôn nặng nề trong đội bị phá tan đi, chỉ còn lại vui vẻ và thoải mái. Đổng Mặc phát hiện, ngay cả Tống Ninh luôn im lặng cũng nhịn không được phải bật cười.
Mắt Lão Viên lướt nhanh qua mặt những người mới mà anh giới thiệu, khi nhìn thấy Đổng Mặc thì rất bất ngờ, quay đầu hướng về phía Ôn Hành Viễn cười nói: “Từ khi nào trong đội chúng ta lại phá lệ chiêu mộ một cô gái thế này?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều cười trộm, Đổng Mặc cũng biết anh ta không có ác ý, chỉ là một chuyện cười thôi, cũng không để ở trong lòng. Nhưng mà lại có một đồng nghiệp không hài lòng lanh tranh thay Đổng Mặc giải thích: “Lão Viên, anh đừng nhìn Đổng Mặc ít tuổi, cô ấy làm việc rất có năng lực đó.” Cậu ta vừa nói liền chạy đến nghiêng đầu nhỏ giọng nói nhỏ bên tai lão Viên: “Chúng tôi vẫn lén gọi là đội phó thứ hai.”
Lão Viên nghe cách xưng hô như thế, trong đầu không ngăn được khuôn mặt Vưu Nhiên đã lâu không gặp, nhìn Đổng Mặc đằng sau khẽ cười cười.
“Mọi người cũng không cần để ý chuyện lão gọi Đổng Mặc là cô bé.” Ôn Hành Viễn đột nhiên chêm vào một câu, khiến đồng sự kia không vui. Đầu nóng lên, anh ta cũng vứt hết cấp trên gì đó ra ra khỏi đầu. Ngay khi Ôn Hành Viễn vừa nói xong, anh ta liền phản bác: “Đội trưởng Ôn, anh nói thế không đúng rồi! Ai cũng có đôi mắt tinh tường, rốt cuộc là ai chăm sóc bảo vệ Đổng Mặc như cô gái nhỏ, mọi người đều biết rõ ràng.”
Lời này không ngờ lại mang ý đồ châm chọc khéo léo, dễ dàng làm cho người ta suy nghĩ linh tinh. Ví dụ như với những người thích buôn chuyện đều sẽ nghĩ hai người có gì đó mờ ám, ngay cả lão Viên cũng không ngoại lệ. Anh ta nhìn Ôn Hành Viễn rồi cười cười vẻ như tôi đây biết rồi, mà đội trưởng Ôn lại hơi xấu hổ cúi đầu sờ mũi.
Nếu cẩn thận suy ngẫm, lời nói vừa rồi của anh chàng kia cũng có lý. Cho tới nay đều là anh thường xuyên đứng trên vị trí trưởng bối nhìn Đổng Mặc, nhưng cũng không hẳn là vậy. Tuy lớn tuổi hơn Đổng Mặc đôi chút nhưng đúng ra vẫn chưa tới cấp bậc chú.
Trong lúc đó Vưu Nhiên tự nhiên lại bất ngờ xuất hiện ở cục cảnh sát, mà cục trưởng Mã cố ý nhận hết các vụ án từ án kiện cáo trong cục để Vưu Nhiên nghỉ ngơi, muốn cô nghỉ ngơi vài ngày. Ban đầu đều cho rằng cô ấy đi làm là do là bình thường chỉ nhìn thấy dáng vẻ Vưu Nhiên mặc cảnh phục, giờ lại mặc một chiếc áo khoác dài màu đen thắt thắt lưng lông, tóc buông xoã, khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Đổng Mặc biết đội phó Vưu Nhiên rất xinh đẹp, chỉ là tính tình thường ngày khá lạnh lùng và cao ngạo nên bị che giấu đi, nhất là cả ngày mặc quân phục, làm người ta không cảm giác được khí chất phụ nữ tồn tại. Hôm nay Vưu Nhiên xuất hiện thế này khiến cô phát hiện ra đội phó cũng có thần thái như vậy.
Lại nghĩ đến chú Ôn, người như chú Ôn có lẽ cũng giống đội phó, hai người đứng cùng nhau mới không có cảm giác cách biệt.
Vưu Nhiên xuất hiện khiến không ít người giật mình, nhất là những tiền bối lớn tuổi trong đội. Vưu Nhiên và lão Viên cùng xuất hiện trong đội khiến mọi người nhận ra thời gian đã trôi qua nhanh như vậy. Năm đó, Vưu Nhiên mới từ thực tập lên chính thức, lão Viên cũng là thanh niên độc thân chưa kết hôn. Vưu Nhiên có tình cảm với lão Viên, việc này dường như mọi người đều biết, song lão Viên đột ngột kết hôn, hai người bọn họn cũng không xuất hiện cùng nhau nữa. Bây giờ việc cũng qua nhiều năm rồi, chắc hẳn bọn họ đã quên rồi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Vưu Nhiên quan sát trên mặt lão Viên không có thái độ khác thường nào thì hơi bất ngờ, sau đó bình tĩnh nói: “Anh đã đến rồi à?”, rồi lập tức đi đến bên cạnh Đổng Mặc.
Đổng Mặc thấy Vưu Nhiên bước thẳng về phía mình cũng hơi khó hiểu, Vưu Nhiên nhìn cô một cái, hai tay đặt ở trên bàn nói: “Giữa trưa có thời gian không? Muốn cùng nhau ăn bữa cơm hay không?”
Vưu Nhiên chủ động mời Đổng Mặc ăn cơm, chuyện này làm cho mọi người như không tin vào tai mình. Nghĩ thế nào cũng không ngờ Vưu Nhiên sẽ mời người khác ăn cơm, huống chi đã lâu chưa từng thấy cô ấy chủ động thân thiết với ai. Đổng Mặc mới đến đây chưa đầy hai tháng mà đã được Vưu Nhiên ưu ái như vậy, khiến tất cả tò mò. Nếu nói Vưu Nhiên là nam, ý nghĩ đó còn hợp lý, song rõ ràng cô ấy là nữ mà đội phó vừa cá tính vừa lạnh lùng lại khó trị.
Đổng Mặc gật đầu đồng ý.
“Sau khi tan làm gọi điện thoại cho tôi.”
Vưu Nhiên nói xong liền đi ra ngoài, tiện thể kéo Ôn Hành Viễn ra khỏi đám người kia, nghiêng đầu nói nhỏ vài câu.
“Tôi nói này lão Viên, em bé nhà cậu khi nào sinh? Đến lúc đó cậu phải tổ chức một bữa tiệc thật lớn mới được, không thể dễ dàng bỏ qua như thế được. Mọi người nói xem có được không, ha ha……” Người nọ nhìn thấy đội phó đã đi xa, lại chyển sang đề tài lão Viên. Lão Viên cũng quay đầu cười cười: “Có thể là trước hoặc sau Tết.”
“Thế thì vừa khéo, đúng vào dịp năm mới.”
Bây giờ cách Tết âm lịch không còn xa, chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa. Bây giờ Đổng Mặc mới nhớ một năm đã trôi qua, cô còn nhơ Tết năm ngoái cô còn đang ở đội cảnh sát của thành phố B cùng thầy nhận nhiệm vụ, sau khi về nhà lại được cha làm cơm tất niên cho ăn. Năm nay, không biết cha cô có thể ra viện về nhà đón Tết hay không, với lại, năm nay hẳn là không chỉ có hai người cô và ba đón đêm giao thừa. Đổng Mặc chuyển ánh mắt sang Ôn Hành Viễn, nhớ đến năm ngoái năm kia thậm chí sớm hớn vài năm, chú ấy tại sao lại qua đây? Là một người ở trong phòng chuyển sang sao?
Ánh mắt cô đang chăm chú đột nhiên đụng vào tầm mắt Ôn Hành Viễn, cô giật mình, nhanh chóng cúi mắt, nghiêng mặt đi. Trái tim trong lồng ngực kia lại bắt đầu nhảy dựng lên. Cô không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt cô quan tâm chú Ôn hơn một chút.
Ôn Hành Viễn cũng không biết cô bé kia đang nghĩ cái gì, nhìn thấy cô nhanh chóng quay mặt đi, tự hiểu là do cô còn xấu hổ chuyện tối hôm qua. Anh âm thầm cong khóe miệng, gọi lão Viên, và cục trưởng Mã đi sang bên kia ngồi. Tốt xấu gì lão Viên vất vả lắm mới đến thành phố A, cục trưởng Mã vẫn phải đi một chuyến sang bên kia.
Khi bọn họ đi được nửa đường lão Viên đột nhiên quay đầu qua hỏi: “Nghe nói người bị kiện là ba của Vưu Nhiên?” Tuy nói có chút không đầu không cuối, nhưng là bọn họ cũng đều biết anh ta đang hỏi cái gì. Ôn Hành Viễn nhìn anh ta, sau đó gật đầu.
“Dựa theo tính tình của cô ấy, có lẽ nếu còn ở lại trong cục cảnh sát sẽ rất khó xử.” Lão Viên và Ôn Hành Viễn rất giống nhau, đều hiểu được con người của Vưu Nhiên. Chuyện kiện cáo diễn ra như thế nhất định có người bịa chuyện đằng sau, phần lớn mọi người đều thế, chỗ cao không tránh được lạnh, một khi giói thổi cỏ lay sẽ rất dễ bị người ta xúm lại bàn tán, phơi bày hết thói hư tật xấu, ngấm ngầm không biết nói cô bao nhiêu lần. Mà Vưu Nhiên lại là kiểu người tính tình lạnh lùng, ai cũng không thể nắm bắt được, khi chuyện này xảy ra cũng chỉ có thể lo lắng.
“Trong đội có phải có người có ý tứ với Vưu Nhiên hay không? Cậu hãy giúp đỡ làm mối, dù sao……” Việc này cũng là từ năm trước khi cục trưởng Mã ăn cơm cùng mọi người vô tình nghe người ta nhắc tới. Năm đó, anh ta phụ lòng Vưu Nhiên không nhận tình cảm của cô ấy mà lựa chọn người vợ bây giờ, trong lòng anh ta vẫn cảm thấy áy náy với Vưu Nhiên. Mặc dù sự việc đã qua từ lâu, Vưu Nhiên cũng không còn để trong lòng, nhưng mà chính anh ta không vượt qua được hố đen quá khứ.
Ôn Hành Viễn nghe cậu ta nói như vậy, trong đầu hiện ra dáng vẻ của Ô Hàng, tươi cười gật đầu: “Tôi sẽ tận lực.”
Đến giữa trưa Đổng Mặc không nhìn thấy Ôn Hành Viễn, cô sửa sang lại quần áo, gọi điện thoại cho Vưu Nhiên như lời cô ấy nói lúc trước. Cô cho rằng Vưu Nhiên hẳn là có chuyện gì đó muốn nói với cô cho nên mới mời cô ăn cơm. Trong điện thoại Vưu Nhiên không nói gì, chỉ đọc địa chỉ một nhà hàng, cách cục cảnh sát không xa, rẽ qua hai phố là đến.
Khi đi qua phố thứ nhất, Đổng Mặc cảm thấy quen quen, mới nhớ ra đây là nơi đầu tiên gặp Vưu Văn, nói đúng hơn là lúc đó người đuổi theo anh ta là do Lâm Nam phái tới hoặc là các chủ nợ khác. Mà ngẫm kĩ một chút, cô bỗng nhiên nhớ tới trong di động của mình ngay cả số điện thoại của Vưu Văn cũng không có, vẻn vẹn chỉ có vài lần trò chuyện lại là anh ta chủ động gọi đến, bây giờ muốn đi tìm cũng không thể tìm được.
Hai tay cô bỏ vào trong túi, thật lòng hi vọng Vưu Văn có thể tìm được lý tưởng sống cho chính mình, tuy sau này có lẽ sẽ không gặp lại nhưng cô từng để ý đến anh là sự thật.
Vưu Nhiên đã chờ ở nhà hàng từ lâu, vừa ngước đầu lên đã nhìn thấy Đổng Mặc đang đi đến, đưa tay chỉ chỗ ngồi đối diện mình: “Ngồi đi, tôi không biết cô thích ăn gì nên mỗi món đều gọi một ít.”
Đổng Mặc khiếp sợ nhìn một bàn đầy thức ăn kia: “Thực ra…gọi một vài món là được rồi.” Nhiều như thế hai người ăn cũng không hết, nhất là chỗ này cũng không phải là nơi thích hợp.
Vưu Nhiên tự cầm đôi đũa lên bắt đầu ăn, không nói lý do gì. Đổng Mặc hơi nghi ngờ cầm lấy đôi đũa, suy nghĩ một hồi đang muốn mở miệng, tâm tư như là bị Vưu Nhiên nhìn thấu cô ấy chủ động mở lời: “Tôi tìm cô chỉ là ăn bữa cơm thuần túy mà thôi, không có chuyện quan trọng gì khác, ăn đi.”
Vưu Nhiên đã nói như vậy, Đổng Mặc cũng không có cơ hội để nói, đành phải cúi đầu yên lặng ăn cơm. Không khí có vẻ kì lạ, Đổng Mặc vốn không phải là người thích nói chuyện mà Vưu Nhiên cũng vậy, hai người rất ít khi nói chuyện với nhau nên cứ ngồi ăn cơm im lặng như vậy cũng kì lạ.
Vưu Nhiên nhìn thấy Đổng Mặc không được tự nhiên, vì thế buông chiếc đũa, nghĩ nghĩ hỏi: “Đổng Mặc, Tết năm nào cô cũng đón tết cùng cha cô phải không?”
Tuy không biết vì sao cô ấy hỏi như vậy nhưng Đổng Mặc vẫn thành thật gật đầu, từ khi cô được Đổng Nghiễn nhận nuôi từ cô nhi viện thì tất cả mọi tết âm lịch đều đón Tết cùng nhau. Ngay cả năm nay cũng giống như mọi khi.
“Như thế này, Tết năm nay tôi có thể đến nhà cô được không?”
Đổng Mặc bất ngờ, ngẩng đầu nhìn Vưu Nhiên, cô ấy chủ động mời cô cùng nhau đón Tết? Cùng nhau ăn cơm cũng đã làm cô ngạc nhiên, giờ lại rủ cùng nhau đón Tết? Vì sao cô ấy lại muốn như vậy?
Vưu Nhiên cong khóe miệng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.