Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: An Nhiên
Biên tập: Đằng Yên
Đổng Mặc nghe thấy tiếng động, theo bản năng khép máy tính lại, hai mắt nhìn chằm chằm Ôn Hành Viễn đứng cách đó không xa. Trong lòng yên lặng cầu nguyện anh không trông thấy.
Ôn Hành Viễn nhìn thấy cô có vẻ hoảng hốt, nghiêng đầu nhìn qua máy tính rồi nâng tay nhìn đồng hồ dặn dò: “Đừng thức khuya quá, sẽ không tốt cho mắt.” Sau đó, anh lách qua người Đổng Mặc, đi vào trong bếp và mở tủ lạnh ra uống vài ngụm nước. Đổng Mặc nhìn anh ngửa cổ uống nước, thấy anh không phát hiện ra điều gì khác thường mới thở nhẹ một hơi. Nhưng nghĩ đến tâm trạng của mình lúc nãy, cô hận không thể có cái khe hở nào mà chui vào.
Anh đi lên lầu rồi cô mới cẩn thận mở máy tính ra, tắt máy tính hoàn toàn.
Thời gian càng ngày càng muộn, Đổng Mặc cũng thấp thỏm không yên, ngồi trên sô pha do dự mãi vẫn không bước nổi lên lầu. Cô khẽ cắn môi, túm vạt áo lại, lấy dũng khí bước lên cầu thang vài bước sau đó dừng lại, chạy vọt vào nhà vệ sinh tắm thêm lần nữa. Trong phòng tắm, mặt bị hơi nóng bao phủ, cả người đều bị nước ấm làm cho đỏ bừng. Cô cứ đứng dưới vòi hoa sen như vậy, cảm thấy tâm trạng của mình vẫn chưa thả lỏng ra được; sống bao nhiêu năm như vậy mà đây là lần đầu tiên cô lo lắng thấp thỏm thế này.
Nhất định phải là hôm nay sao? Hoãn lại một thời gian có được không?
Ôn Hành Viễn đang xem lại vụ án của Vưu Chi Nguyên, không hề nhận ra Đổng Mặc đang đứng ở cửa. Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn màu vàng, Ôn Hành Viễn mặc áo dài tay mỏng ngồi trước máy tính chăm chú xem mà Đổng Mặc cả người nóng bừng đứng ở đó, không dám cử động.
Đến lúc anh xem gần xong thì cũng đã hơn mười một rưỡi, mà Đổng Mặc lại chưa lên. Anh thầm nghĩ, cô bé này chẳng lẽ quá mải mê xem máy tính hay là ngủ quên ở trên sô pha? Đứng dậy chuẩn bị đi xuống gọi cô thì vừa quay người đã thấy Đổng Mặc đầu tóc bù xù đứng ở cửa. Thấy cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng, anh hơi cau mày: “Vừa nãy ở dưới phòng khách cũng mặc ít như vậy hả? Dưới đó lạnh hơn mà.”
Anh vừa nói vừa kéo cô vào trong phòng, đóng cửa lại, lấy một chiếc gối từ ngăn tủ của mình ra để lên giường. Đổng Mặc đưa mắt nhìn theo anh, nuốt nước miếng, trong lòng đấu tranh tâm lý. Kiểu chuyện này, với quan hệ của cô và chú Ôn, là chuyện rất bình thường, không phải sao?
Sau đó cô vươn tay ra, giữ lấy cổ tay Ôn Hành Viễn: “Chú Ôn, cháu chuẩn bị xong rồi.”
Ôn Hành Viễn thấy vẻ mặt thấy chết không sờn của cô, có chút nghi ngờ, quay đầu lại nhìn cô: “Chuẩn bị cái gì…” sau đó nói không ra lời. Anh chỉ thấy hai tay cô giữ chặt vai mình, ngay khi anh chưa kịp phản ứng thì cô đã hôn lên môi anh.
Ôn Hành Viễn ngạc nhiên, theo bản năng ôm lấy eo cô, cố gắng thoát khỏi nụ hôn: “Đổng Mặc…”
Dũng khí cô cố gắng lắm mới tạo ra hoàn toàn biến mất ngay khi anh đẩy cô ra. Nhìn vẻ mặt khó hiểu của chú Ôn, cô cảm thấy vô cùng lúng túng, không biết làm sao, đành phải chậm rãi nói: “Cháu không biết phải làm thế nào, vừa nãy mới thấy trên mạng, cho nên cháu mới…”
Nghe giọng điệu của cô, Ôn Hành Viễn hiểu ra, đột nhiên bật cười, rồi nắm lấy hai tay Đổng Mặc kéo cô lên giường: “Cái đầu nhỏ của em nghĩ gì vậy?”
Anh muốn Đổng Mặc ngủ cùng mình nhưng không phải ngủ như thế này. Anh cười cười, lấy máy sấy ra đưa cho Đổng Mặc: “Sấy khô tóc trước đi rồi ngủ.”
Nói xong, anh đi đến sô pha, cởi giày ra rồi nằm xuống. Lúc bấy giờ Đổng Mặc phát hiện cái giường sô pha kia, mới biết mình hiểu sai ý anh, trong lòng cảm thấy vừa xấu hổ vừa thất vọng. Cô nhanh chóng chui vào trong chăn, không dám động đậy.
Ôn Hành Viễn nằm nghiêng người, hơi nhắm mắt lại, dường như anh có thể cảm giác được sự ấm áp trên môi mình lúc nãy, hương vị kéo dài không tan.
Trong phòng cứ yên tĩnh như vậy. Ngay khi tâm trạng Đổng Mặc vất vả lắm mới bình phục trở lại thì chợt nghe tiếng chú Ôn vang lên. Lần này anh đứng ở ngay sau lưng cô, âm thanh kia giống như nói vào một bên tai cô khiến cả người cô run lên.
“Đổng Mặc, đã nói là sấy khô tóc trước rồi ngủ mà.”
Sau khi nằm trên sô pha, Ôn Hành Viễn không nghe thấy tiếng máy sấy, đoán Đổng Mặc lại xấu hổ trốn trong chăn rồi, mà tóc cô ấy dài như vậy chưa khô đã đi ngủ thì ngày mai nhất định tỉnh dậy sẽ đau đầu. Vì thế anh đành phải đứng dậy nhắc nhở cô.
Thấy Đổng Mặc không phản ứng, anh ngồi xuống bên mép giường, đưa tay ra vuốt vuốt tóc cô. Lúc ấy đầu óc Đổng Mặc nóng lên, cô xoay người ngồi dậy; dưới ánh đèn vàng nhạt, hai mắt cô lại càng sáng rực rỡ, nhìn chằm chằm chú Ôn một lúc cô hỏi ra vấn đề mình đã suy nghĩ rất lâu: “Chú Ôn, chú thích đội phó à?”
“Hả?” Ôn Hành Viễn bị hỏi đột ngột nên hơi bất ngờ, không hiểu vì sao cô lại hỏi vấn đề này.
“Hay là, chú thích Tống Ninh?” Cô hỏi một lần nữa, sau đó còn không bỏ cuộc: “Hoặc là, chú có thích một cô gái nào không?”
Nếu anh có thì quan hệ của cô và chú Ôn phải nói như thế nào? Hơn nữa, mấy suy nghĩ trong lòng cô không thể thực hiện được nữa.
Ôn Hành Viễn không biết cô bé này hỏi như vậy để làm gì, nghĩ một chút, vẫn thành thực trả lời: “Anh chỉ coi các cô ấy là đồng nghiệp, còn về người thích…” Trong đầu anh hiện lên dáng hình nho nhỏ kia, anh mỉm cười tự giễu lắc lắc đầu nói: “Anh nghĩ, chắc là không có.”
Nghe thấy câu trả lời phía sau của Ôn Hành Viễn, Đổng Mặc cảm thấy có chút may mắn, sự ngại ngùng lúc trước cũng giảm đi rất nhiều. Cô nhìn thẳng Ôn Hành Viễn nghiêm túc nói: “Nói như vậy, chúng ta có thể có đứa nhỏ?”
Kết hôn rồi sinh con là chuyện mà Đổng Mặc cho rằng là tự nhiên, nước chảy thành sông. Dù sao từ khi đồng ý với chú Ôn, cô đã chuẩn bị rồi. Vả lại, nhân lúc bệnh tình của cha cũng đã chuyển biến tốt, cô muốn khiến cho cha thêm vui vẻ. Bởi vì từ trước khi bị bệnh, ông luôn nói tới đứa bé, còn nói đùa rằng nếu như Đổng Mặc có con, ông sẽ rất vui vẻ trở thành ông ngoại, giống như niềm vui trở thành cha của Đổng Mặc.
Còn Ôn Hành Viễn vẫn đang ngẩn người, thậm chí đôi khi anh còn cho rằng Đổng Mặc ở trong mắt mình vẫn còn là một đứa trẻ. Con của hai người? Trong lòng anh bỗng nhiên như có một bức tường sụp đổ, giống như những mâu thuẩn trước đây ở trong lòng anh đã thay đổi. Trong phút chốc anh có cảm giác mình không dám nhìn thẳng vào tình cảm của cô, thậm chí anh cũng không rõ cảm giác của mình với Đổng Mặc thế nào? Là người thân hay là…?
“Nhưng mà cũng không cần gấp.” Đổng Mặc thấy anh im lặng cũng im lặng. Tự nói ra như vậy khiến cô vô cùng xấu hổ, nên phải tự tìm bậc thang để bước xuống, sau đó nhanh chóng đứng lên, cầm lấy cái máy sấy để ở bên cạnh rồi đi ra khỏi phòng.
Ôn Hành Viễn nhìn bóng dáng vội vã của cô, phóng tầm mắt ra màn đêm tối lạnh thấu xương ngoài cửa sổ.
Con người một ngày nào đó đều sẽ lớn lên, anh nghĩ, sau này mình không nên coi Đổng Mặc là một đứa trẻ, cô bé cũng đã hai mươi bốn.
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Đổng Mặc vẫn chưa tỉnh dậy, Ôn Hành Viễn đã mặc áo khoác ra ngoài chạy bộ. Lúc này trên con đường nhỏ vẫn còn mờ sương, đêm qua anh suy nghĩ chuyện này cả một đêm, nên hiện tại suy nghĩ cũng hoàn toàn rõ ràng. Từ lúc Đổng Mặc cầm máy sấy đi xuống cũng không đi lên nữa, chờ khi anh đi xuống thì đã thấy cô đã nằm trên ghế sô pha ngủ. Anh nhẹ nhàng đắp thêm chăn cho cô.
Lúc đi qua phong của Phương Dĩ Nam, anh đã bị một người mặc áo dài trắng cách đó không xa làm cho kinh ngạc. Trời còn chưa sáng hẳn, người kia lại mặc quần áo lao động ngồi ở ngoài sân. Lúc anh chạy qua mới phát hiện ra Phương Dĩ Nam một mình ngồi ở đó, nghe thấy tiếng động anh ta ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy Ôn Hành Viễn liền bật cười ra tiếng: “Tớ chưa bao giờ nhìn thấy cậu đi tập sớm như vậy, bây giờ còn chưa đến năm giờ sáng.”
“Tớ cũng chưa bao giờ thấy cậu ngồi xổm ở ngoài sân nhà mình như vậy. Sao thế?” Ôn Hành Viễn hỏi ngược lại.
Phương Dĩ Nam nhún vai: “Vừa đi công tác về, bị giày vò một đêm. Cậu cũng đừng nói nữa, lúc tớ bận bịu cũng thoải mái hơn cậu nhiều.”
Ôn Hành Viễn gật đầu: “Vậy cũng đúng.”
“Có chuyện gì phiền lòng mà khiến cậu sớm như vậy đã ra ngoài chạy bộ thế?” Phương Dĩ Nam hỏi anh trước. Anh ta làm hàng xóm với Ôn Hành Viễn lâu như vậy, người này làm việc vô cùng có nguyên tắc lại còn vô cùng đúng giờ. Bình thường đếu là sáu giờ ra ngoài chạy bộ, thế mà hôm nay lại ra ngoài chạy bộ sớm như vậy, nhất định là có chuyện. Theo lý mà nói, chuyện có thể khiến Ôn Hành Viễn phiền lòng chỉ có chuyện vụ án nhưng vụ án gần nhất cũng đã qua rồi. Anh ta nhất thời không đoán ra được.
Anh cúi đầu mím môi cười nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì.”
Phương Dĩ Nam cũng không nói nữa: “Nghe nói vợ lão Viên sắp sinh, cậu đã chuẩn bị bao lì xì dày chưa?” Anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên trêu ghẹo nói. Bấy giờ Ôn Hành Viễn mới nhớ ra chuyện này. Lão Viên trước kia là người của đội hình sự, khi Vưu Nhiên còn chưa làm phó đội thì anh ta là đội phó. Lúc đó Phương Dĩ Nam vẫn còn ở trong đội, quan hệ của ba người cũng khá tốt, hợp tác lâu ngày tạo nên được sự ăn ý. Song, do mẹ lão Viên bị đãng trí tuổi già không thể tự lo việc thường ngày, mà vợ anh ta sức khỏe không được tốt, không thể một mình chăm sóc mẹ chồng nên anh ta quyết tâm từ chức về nhà chăm sóc mẹ già. Lão Viên là một người con có hiếu, từ nhỏ hai người đã sống nương tựa vào nhau. Tuy từ chức hơi đáng tiếc nhưng Ôn Hành Viễn có thể hiểu được. Thời gian trước vợ lão Viên có thai nhưng anh không nghĩ đã sắp sinh, lúc đó còn nói sẽ chuẩn bị một bao lì xì thật dày.
“Lão Viên cũng không dễ dàng, trông mong mãi cuối cùng cũng sắp có đứa con mà cậu ấy vẫn mong ngóng.” Phương Dĩ Nam cảm thán, tuổi của lão Viên cũng không khác bọn họ bao nhiêu nhưng anh ta đã lấy vợ sớm từ sớm. Anh ta kết hôn đã bảy – tám năm nhưng vì sức khỏe của vợ anh ta không tốt nên vẫn chưa có thai. Đây cũng là sự tiếc nuối trong lòng anh ta. Trước kia, chỉ cần ba người ngồi cùng nhau, hai người Phương Dĩ Nam và Ôn Hành Viễn luôn oán giận lão Viên, trong ba người anh ta là người kết hôn sớm nhất, còn thường xuyên đem việc này ra để trêu trọc hai người họ. Hiện tai coi như bồ tát có mắt, rốt cuộc cũng đem cho anh ta một đứa con.
“Tớ nói này.” Phương Dĩ Nam đứng lên, khoác tay lên vai anh, quay đầu nói: “Cậu nói xem hai người chúng ta bao giờ thì kết hôn? Cậu may mắn không có người thúc giục, bà già nhà tớ ngày nào cũng cằn nhằn liên tục, tức giận bắt tớ kết hôn.” Anh ta chỉ cần tưởng tượng mỗi lần về nhà mẹ anh ta lại đứng chắn ở cửa, quyết tâm không mang người vợ về không cho anh ta vào nhà, anh ta lại thấy đau đầu: “Cậu nói xem, nói kết hôn là có thể kết hôn ngay sao? Cũng không nghĩ xem tớ cả ngày đối mặt với cái gì, chẳng lẽ tớ mang một xác chết xinh đẹp trở về?”
Ôn Hành Viễn không khỏi nhớ tới Đổng Mặc, khóe miệng mỉm cười: “Vậy cậu cứ làm theo ý mẹ cậu, thử tìm xem.”
Nghe anh nói như vậy, Phương Dĩ Nam dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn anh: “Cậu làm sao vậy?” Anh lại nói giống như mẹ anh ta, bảo anh ta tốn thời gian tìm vợ. Chuyện này chính miệng Ôn Hành Viễn nói ra thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Ôn Hành Viễn không giải thích, cười cười rồi bỏ đi. Anh ta cũng nên suy nghĩ đến chuyện kết hôn, bởi vì anh đã giành trước một bước, không phải sao. Là một người cộng tác tốt, lấy những lời lão Viên khuyên bọn họ lúc trước mà nói, anh cũng nên khuyên lại anh ta.