Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Đằng Yên
Biên tập: Đằng Yên
Có thể, để yêu một người chỉ cần đến một giây, nhưng cũng có thể phải cần đến cả đời.
Đổng Mặc nghĩ chú Ôn sẽ mang mình đến quán cơm trước, nhưng xe lại dừng tại cổng bệnh viện. Chỉ thấy anh lái xe vào bãi đỗ xe sau đó lấy một hộp giữ nhiệt từ sau xe ra. Cô thấy vậy định hỏi nhưng anh đã đưa tay sửa lại áo của cô: “Đây là súp thịt cừu Dĩ Nam mang tới, mẹ cậu ấy đích thân hầm. Thầy vừa mới làm giải phẫu xong ăn thức ăn lỏng sẽ tốt cho dạ dày hơn nhiều.”
Đổng Mặc thấy anh đi phía trước, bước chân nhanh hơn đuổi kịp anh: “Cháu tưởng chú sẽ đưa cháu đi ăn trước…”
“Trước tiên phải đi ăn cơm chứ? Xem ra về sau em phải hiểu tôi hơn mới được. Vừa rồi chuyện của Tống Ninh cũng là em tự đoán?” Ôn Hành Viễn quay lại cười to, Đổng Mặc lúng túng, đi theo anh vào phòng bệnh.
Sắc mặt Đổng Nghiễn sau khi phẫu thuật hai ngày vẫn không hề có chuyển biến tốt, mặc dù bác sĩ đã nói là không có việc gì nhưng nhìn sắc mặt ông không có một chút huyết sắc Đổng Mặc không kìm được lo lắng. Cô mang súp thịt cừu dặn dò ông uống nhiều một chút, tâm trạng của ông không còn sinh động lạc quan như trước.
Đổng Mặc đến, mặc dù ông vẫn mỉm cười làm ra vẻ rất vui mừng nhưng những lo lắng trong lòng ông đã viết đầy lên mặt. Cô có thể nhìn ra nhưng có lẽ ông không muốn cô lo lắng nên mới miễn cưỡng như vậy, huống chi ông vừa mới phẫu thuật xong cũng đã hồi phục gần như bình thường nên cũng không nói thêm điều gì. Nuốt tất cả những lời dặn dò cùng lo lắng vào trong lòng.
Đến khi hai người họ ra khỏi bệnh viện thì trời đã trở nên tối đen, trong không trung còn có những hạt mưa nhỏ rơi tí tách, và ánh đèn neon trên đường cũng trở nên mờ mờ ảo ảo. Đổng Mặc đứng bên cửa bệnh viện chờ Ôn Hành Viễn lái xe đến. Quán cơm mà Ôn Hành Viễn đưa cô đến chính là quán cơm nhỏ mà lần trước Phương Dĩ Nam đã mời cô ăn cơm.
Tiếng chuông quen thuộc vang lên, hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Quán cơm này chỉ là một căn nhà nhỏ giản dị và những tấm bạt được dựng tạm bên lề đường, cho nên mỗi lần Ôn Hành Viễn đi vào đều phải cúi đầu xuống. Anh đẩy thực đơn ra trước mặt Đổng Mặc, cô liên tục phất tay: “Cháu không kén ăn, chú cứ chọn đi ạ.”
Ôn Hành Viễn thấy thế cũng không làm khó cô, gọi mấy món đồ ăn mà anh và Phương Dĩ Nam thường ăn. Anh lấy đôi đũa đã lau qua một lần đưa cho Đổng Mặc, rồi sau đó lấy một chiếc khăn tay ra đưa cho Đổng Mặc: “Cầm lấy!”
Đổng Mặc vừa nhìn thấy dĩ nhiên biết do lần trước ở nhà xưởng cũ cô bị thương phải dùng khăn tay băng lại, cô nhớ rõ lần đó anh lấy bỏ vào túi quần. Anh đưa khăn tay cô mới chợt nhận ra hoá ra mấy ngày chiếc khăn mình mang theo là của anh, cô chút ngượng ngùng giải thích: “Khăn của chú, cháu không mang theo.”
“Vậy à?” Ngay lúc Đổng Mặc vừa đưa tay ra Ôn Hành Viễn bỗng nhiên thu tay lại “Vậy đổi cũng tốt.”
Đổng Mặc: “……..”
Ôn Hành Viễn gọi mấy chai bia dùng để làm ấm người nhưng lại không nghĩ đến Đổng Mặc nhấc lên uống vài ngụm, sắc mặt giống như đang uống nước. Anh không kìm được hỏi: “Thường xuyên uống?”
Đổng Mặc lắc đầu, sau đó cười khúc khích: “Hương vị dường như vẫn vậy.”
Cô lúc thì giống như một quả lê nhỏ lúc lại giống như một chú thỏ vẫy vẫy tai với anh, Ôn Hành Viễn không nhịn được cúi đầu cười, sau đó khôi phục lại nét mặt bình thường dừng ở khuôn mặt cô. Bấy giờ anh mới nhớ ra bình thường Đổng Mặc cũng không cười như vậy, đôi mắt màu nâu hơi rũ xuống làm cho người ta cảm thấy một cảm giác rất dịu dàng. Anh cũng không thường để ý đến nụ cười của cô nhưng lúc này cô ở gần ngay trước mặt anh mà cười như vậy. Cảm giác như vậy cũng không đến nỗi nào, những lọn tóc nhỏ xoã tung trên lưng cô mềm mại lại rất dày.
Lúc sau cô uống đến hai má đỏ ửng, hai người đều không nói một lời chăm chú ăn cơm.
“Chú Ôn, tại sao chú lại chọn cháu?” Đến lúc Đổng Mặc mở miệng mới phá tan sự trầm mặc giữa hai người. Cô ngẩng đầu mơ màng nhìn anh.
Anh có vẻ bất ngờ, đặt cái chén lên trên bàn lấy khăn tay lau sạch vết dầu mỡ trên cái miệng nhỏ nhắn của cô, không trả lời. Vấn đề này mấy ngày trước ở nhà xưởng cô đã từng hỏi qua, bây giờ tự dưng nhắc lại. Suy nghĩ của anh vẫn không có gì khác nhưng lại có gì đó không còn giống như trước nữa.
Anh nhíu mày suy nghĩ, rót một ly nước sôi đưa cho cô: “Đừng uống nhiều, buổi tối dễ bị đầy bụng.”
Đổng Mặc nhìn theo khoé môi mấp máy của anh, có chút khó hiểu: “Tại sao không trả lời?”
Điệu bộ của cô dường như muốn nói nếu anh không trả lời sẽ không chịu bỏ qua, Ôn Hành Viễn nghĩ cô bé này chắc là uống chút rượu nên lá gan cũng lớn hơn. Nếu như bình thường anh đáp lại bằng cách giữ im lặng và chắc chắn cô sẽ không hỏi tiếp.
Giọng điệu của anh trở nên nhẹ nhàng: “Bởi vì em là Đổng Mặc.”
Lời này cũng chẳng khác gì không trả lời, Đổng Mặc hình như cũng đã nản chí khom người xuống, đầu cũng cúi xuống. Nhìn qua thấy Ôn Hành Viễn chưa ăn xong định nghiêng đầu lên bàn nghỉ ngơi một chút, đợi Ôn Hành Viễn ăn xong thức ăn trên bàn thì sẽ cùng về nhà.
Cô vừa định đặt đầu xuống lại nghe thấy có người kêu to tên Ôn Hành Viễn, cô dường như là theo bản năng quay đầu hướng về nơi phát ra tiếng gọi, chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ ngay ngắn, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười. Tầm mắt Đổng Mặc lại chuyển đến người Ôn Hành Viễn, thấy anh đang vẫy tay với người đàn ông kia: “Ở bên này.”
Đổng Mặc ngẩn người, cô cũng không biết anh gọi bạn tới đây từ khi nào mà cô cũng không biết người này. Cô bỗng cảm thấy mất tự nhiên, không biết bây giờ mình nên làm gì mới đúng, nhưng có thể khẳng định rằng ý tưởng muốn nằm lên bàn của cô chắc chắn không thể thực hiện được.
Người đàn ông kia liếc nhìn Đổng Mặc, nhân tiện tìm chỗ ngồi gần Ôn Hành Viễn rồi ngồi xuống. Anh ta lấy USB từ trong túi ra rồi đưa cho Ôn Hành Viễn: "Tư liệu về người đó phần lớn đều có trong này."
Ôn Hành Viễn không nói gì, nhận lấy rồi gọi người phục vụ lại, nói với cô: "Có lẽ trên đường chưa ăn, ăn xong rồi đi cũng không muộn."
Hai người này cứ đứng nói chuyện như vậy, dường như coi Đổng Mặc không tồn tại cho đến khi bọn họ nói nói cười cười vài phút sau đột nhiên người đàn ông đưa mắt về phía Đổng Mặc với vẻ tò mò. Khi đó Ôn Hành Viễn mới nhớ ra, mỉm cười giải thích: "Đổng Mặc, vợ tôi!"
Người đàn ông kia hơi bất ngờ, đến bên cạnh Đổng Mặc cười thần bí với cô: "Xin chào cô Đồng, tôi là..."
"Không cần khách sáo như vậy!" Ôn Hành Viễn cắt ngang lời nói của anh ta, sau đó quay sang giải thích với Đổng Mặc danh tính của người đàn ông đó. Tuy nhiên, Đổng Mặc vẫn chưa thích ứng kịp. Nếu cô nghe không nhầm thì vừa rồi chú Ôn giới thiệu cô là vợ chú ấy. Quan hệ đột ngột thay đổi như vậy khiến cô quá bất ngờ, dường như cô đã quên quan hệ giữa hai người là vợ chồng.
Cô cười đầy e ngại, đột nhiên cảm thấy xương sống lạnh toát, cô cúi thấp đầu, máy móc bới cơm trong bát.
Hai người đàn ông tiếp tục nói chuyện với nhau rồi đi ra khỏi quán cơm. Theo lời nói của hai người, Đổng Mặc đại khái đoán được chú Ôn phải đi lấy ít đồ trong xe người kia. Sau khi đứng dậy, Ôn Hành Viễn dặn dò cô một câu: "Đừng uống quá nhiều, chờ tôi trở lại. Em ăn nhiều cơm một chút!"
Đổng Mặc có chút xấu hổ liếc nhìn người đàn ông đang cười trộm bên cạnh, trên mặt hơi ửng đỏ.
Thực ra chính Ôn Hành Viễn cũng không biết mình lại buột miệng nói câu "vợ tôi" như vậy. Thấy vẻ mặt Đổng Mặc anh hơi lo lắng có phải cô gái nhỏ bị kinh sợ hay không, sau đó cảm thấy hơi hối hận bản thân đột nhiên nói ra như vậy.
Trong quán ăn, mọi người vội vàng ăn xong rồi đi ra khỏi đó, Đổng Mặc chống cằm, ánh mắt tập trung vào một điểm nào đó trên bàn, tâm trí đã sớm bay đến chỗ nào không biết. Bà chủ trông thấy cô ngồi một mình bèn đặt một bếp lò nhỏ dưới bàn cô, Đổng Mặc bị tiếng động đó làm cho giật mình, kinh ngạc nhìn bà chủ.
Bà chủ cười: "Chỗ này hơi lạnh, nếu anh Ôn trở lại thấy cháu bị lạnh sẽ trách bác." Bà chủ cười trêu đùa, Đổng Mặc ngượng ngùng nhưng không biết giải thích thế nào, cuối cùng chỉ biết nói lời cảm ơn.
Có bếp lò dưới bàn nên xung quanh rất ấm áp, đối lập hoàn toàn với gió lạnh bốn phía bên ngoài, cửa sổ bên cạnh cô cũng nhiều sương còn có thể nhìn thấy tuyết rơi. Cô lười biếng di chuyển người chạm vào cửa sổ, thủy tinh trong suốt trở nên rõ ràng hơn.
Đến lúc Ôn Hành Viễn trở lại quán cơm đã thấy Đổng Mặc đã nằm ngủ trên bàn từ bao giờ. Anh thấy bên cạnh chân cô là bếp lò thì rất cảm kích nhìn bà chủ. Bà chủ mỉm cười, chỉ tay vào Đổng Mặc sau đó liền trở về phòng đón chồng bà chủ đi bán hàng ở ngoài.
Anh cởi áo khoác rồi đi về phía bên kia, vốn muốn lay Đổng Mặc tỉnh dậy nhưng khi nhìn thấy dáng ngủ thoải mái của cô thì anh không đành lòng. Sau đó ngồi đối diện vừa ngắm cô vừa từ từ ăn cơm.
Tuy nhiên, khi thức ăn trên bàn được giải quyết hết Đổng Mặc vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Anh đoán có lẽ cô quá mệt do mấy ngày vừa rồi bận rộn nên ngủ quên, vì thế đành phải đứng dậy quan sát cô. Đôi môi anh đào nhỏ kia cong lên giống như mơ thấy thức ăn ngon.
Anh hơi do dự, cuối cùng vẫn gọi: "Đổng Mặc!"
"Đổng Mặc, dậy thôi. Về nhà nào." Anh vỗ vỗ lưng cô, mí mắt cô hơi động đậy nhưng cũng không tỉnh lại. Anh khẽ thở dài, đành phải dùng hai tay nâng cô dậy dựa vào vai mình, tay phải ôm lấy eo cô đề phòng chân cô duỗi ra sẽ bị ngã xuống.
Đổng Mặc nửa tỉnh nửa mê, dường như ý thức được mình được bế lên nhưng hai mắt thế nào cũng không mở ra được cảm giác như bị nhốt ở trong giấc mơ.
Anh chuẩn bị dìu cô đi nhưng chân Đổng Mặc hoàn toàn không di chuyển nên anh lại cố gắng gọi cô thêm lần nữa: "Đổng Mặc!" Tuy nhiên, vẫn không có câu đáp lại, Ôn Hành Viễn quyết định bế Đổng Mặc lên.
Cô gái nhỏ không nặng lắm nên anh có thể dễ dàng ôm cô, sau khi đi được vài bước anh dừng lại chỉnh tư thế ôm Đổng Mặc để tránh tuyết rơi vào mặt cô. Bước chân anh cũng nhanh hơn, bước đến xe của mình, mở cửa xe cẩn thận đặt cô ngồi xuống ghế phụ lái, thắt dây an toàn cho cô, sau đó mới trở lại ghế lái.
Anh thắt dây an toàn, vừa nghiêng đầu thì nhìn thấy Đổng Mặc đang cười toét miệng. Anh hơi sững người, cố gắng lấy lại bình tĩnh, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn hôn cô. Khi chạm gần chóp mũi, hơi thở Đổng Mặc phả vào mặt khiến anh chột dạ, nhanh chóng ngồi thẳng người, hai tay cầm chặt vô lăng, mà trái tim trong lồng ngực cũng muốn nhảy ra.
Không biết vì sao anh lại thấy không yên, anh nhìn đồng hồ đo trên ô tô cố gắng ổn định tâm trạng, thoáng chốc trong đầu hiện lên dáng vẻ tươi cười của Đổng Mặc.
Mãi cho đến khi đèn xe chiếu thẳng mặt, anh nuốt nước bọt và nhanh chóng khởi động xe vội vã về nhà.