Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Galanthus
Biên tập: Đằng Yên
Quan trọng không phải nói hay không nói, quan trọng chính là trong tim người đó liệu có có mình hay không.
Ngón tay Đổng Mặc nhẹ nhàng di chuyển, nhìn về phía Vưu Nhiên đang đứng ra cung cấp cho cô chứng cứ chính xác, trong lòng cô càng thêm kiên định. Cô vẫn không muốn nhìn thấy Vưu Văn phải ngồi tù, cũng không hề tin tưởng Vưu Văn chính là người sát hại cha của họ. Cho dù bề ngoài cô ấy có lạnh lùng cẩn thận như thế nào, từ đầu đến cuối cô ấy đều không thể dối lòng mình.
“Lần lượt bị vợ phản bội, con gái không chịu nghe lời tự mình chăm lo cho cuộc sống, tình cảm gia đình trước mặt người đã chết giống như thùng rỗng kêu to. Huống hồ công ty Vưu Văn đóng cửa, còn đang mắc nợ rất nhiều, nạn nhân không tiếc bán lại cổ phần công ty để giúp đỡ Vưu Văn. Thế nhưng không thể ngờ được cuộc khủng hoảng kinh tế xảy ra đồng thời, các công ty cổ phiếu đều bị ảnh hưởng, công ty ông ta cũng không phải là một xí nghiệp lớn nổi bật hùng mạnh như chúng ta nghĩ, chỉ trong một đêm đã thiệt hại không biết bao nhiêu tài sản. Áp lực giữa sự nghiệp và gia đình, ông ta cuối cùng cũng lựa chọn cách duy nhất có thể giải quyết nguy cơ, cũng giúp chính mình thoát khỏi khốn cảnh này – đó chính là tự sát.” Đổng Mặc nói ra nguyên nhân sở dĩ cô lại phán đoán rằng Vưu Chi Nguyên đã tự sát: “Trước khi tự sát, nạn nhân đã bỏ ra một khoản tiền lớn để mua bảo hiểm, bảo hiểm đó không chỉ giúp đỡ được Vưu Văn mà còn có thể giúp cho công ty mình không bị phá sản. Với lại ông ta cũng sẽ không phải cả ngày đối mặt với sự tự trách vì mối quan hệ gia đình phức tạp nữa.”
Sau đó, cô phát ra bản ghi âm đầu tiên, là bản ghi khi cô nói chuyện với vợ của lái xe vào ngày hôm qua, qua đó lời vợ của người lái xe được ghi lại không sót một chữ. Nghe xong, ánh mắt của cô dừng lại ở sự thay đổi của Vưu Nhiên: “Thực ra, nạn nhân rất thương yêu hai đứa con của mình, chỉ là ông ta không thể hiện ra bên ngoài mà thôi. Nguyên nhân bởi vì tính cách của mình mà ông ta đã làm ra rất nhiều chuyện có lỗi với con mình, nhưng suy cho cùng chỉ là xuất phát từ một tình yêu mà người khác không thể nào lí giải được. Tuy nhiên, bởi vì tính cách đối lập mâu thuẫn khiến cho ông ta chỉ biết áy náy tự trách, nhiều năm dồn nén lại, liền hình thành sự cố chấp không thể thay đổi. Cho nên khi lựa chon tự sát đó là do ông ta đã đi đến đường cùng không tìm ra phương pháp giải quyết nào.”
Theo lời của Đổng Mặc, rất nhiều người thổn thức không ngớt, nhất là ánh mắt đang nhìn Vưu Nhiên, thậm chí còn hơn cả thương xót. Tuy thường ngày đội phó ở trên cao không chỉ có công tác rất tốt, gia cảnh cũng khiến cho người ta ghen tị không thôi, nhưng như những gì Đổng Mặc vừa nói, vừa nghĩ đến việc đội phó phải sinh hoạt trong một hoàn cảnh mối quan hệ gia đình cứng ngắc, hơn nữa cuối cùng còn tạo thành một chuỗi bi kịch, không thể khống khiến cho lòng người sinh ra cảm xúc bùi ngùi.
Tống Ninh dường như cũng cảm thấy có lý nhưng lại không cam lòng khi Đổng Mặc chỉ nói dăm ba câu đã đem kết luận cô phải tổng hợp mấy đêm phủ định đến không đáng một đồng, không kìm được giọng nói sắc lạnh: “Như vậy làm sao để giải thích chuyện Vưu Văn đến biệt thự trước khi ông ta chết? Nếu người chết quan tâm đến con của mình sẽ không lựa chọn thời điểm mẫn cảm khiến người ta nghi ngờ Vưu Văn để tự sát.”
Đổng Mặc không nói gì, lấy ra phần nhỏ của bản đăng kí ra vào nghĩa trang: “Hôm qua chúng ta đã xem chúng ta đã xem đoạn băng Vưu Văn ở biệt thự hai tiếng rưỡi trước khi Vưu Chi Nguyên chết. Mà theo dánh sách đăng kí đến thăm viếng ở nghĩa trang, đại khái là trước khi Vưu Chi Nguyên chết một vài giờ Vưu Văn đã rời biệt thự đến nghĩa trang.”
“Đến nghĩa trang làm gì?”
Không biết người nào ở trong góc phòng hỏi một câu như vậy, Đổng Mặc thoáng sững sờ: “Đến thăm Quý Văn Huyên.” Cô nghĩ, Vưu Chi Nguyên không hiểu cách biểu đạt sự yêu thương quan tâm của mình đối với con cái, tự tôn của một người đàn ông lăn lộn ở thương trường gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng khiến ông ta không biết thế nào là mềm mại, khiến cho tâm tư ẩn giấu ở sâu bên trong đến người khác không thể nào nhìn thấu. Mà Vưu Nhiên lại là một người phụ nữ có tính cách quật cường cao ngạo khiến cho cô không thể hiện được sự mềm mại, nội tâm lương thiện cũng giống như Vưu Chi Nguyên ẩn giấu sâu ở trong lòng. Vưu Văn cũng là một người giống như vậy, trong lòng mâu thuẫn nên không dám dễ dàng biểu đạt tình thân. Cả gia đình như vậy, cho dù trước mặt họ có bao nhiêu dây dưa mâu thuẫn, trước sau họ vẫn chảy cùng một dòng máu. Chỉ là trong lòng họ không thể xoá bỏ cách trở lớn trước mắt, cho nên mới tạo thành một mối quan hệ như vậy.
Vụ án dần dần được sáng tỏ, suy luận của Đổng Mặc và Tống Ninh gần như không thể so sánh, cả hai đều thành lập lý do cũng như đều có những lỗ hổng bị bỏ qua, khiến cho mọi người chỉ nghĩ đến hoặc là Vưu Văn giết người hoặc là Vưu Chi Nguyên tự sát.
Trong lúc mọi người đang trầm tư suy nghĩ, Ôn Hành Viễn nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng họp. Đổng Mặc cảm nhận được bên cạnh không còn người, không khỏi liếc nhìn ra ngoài cửa, thấy bóng chú Ôn đột nhiên đi ra ngoài khiến cô hơi nghi hoặc.
Một lúc sau, Ôn Hành Viễn từ bên ngoài bước vào, trên tay cầm một tập văn kiện. Anh bước lên vị trí chủ giảng ở phía trên rồi mở tập văn kiện kia ra: “Đây là tất cả bất động sản dưới tên Vưu Chi Nguyên, đã được thông qua tất cả trình tự pháp luật hợp pháp. Tất cả quyền sử dụng đất Vưu Nhiên là người thừa kế duy nhất, còn về phần tiền bảo hiểm, toàn bộ được trao lại cho Vưu Văn, tất cả các tài sản mang tên ông ta đều đã được viết rõ ràng trong di chúc.”
Tất cả mọi người đều bất ngờ, không ngờ ngay cả di chúc ông ta cũng đã cẩn thận chuẩn bị sẵn từ trước.
“Nạn nhân bày ra cục diện bị giết mục đích là để vu oan cho một trong hai người Lâm Nam hoặc Khổng Dẫn. Nếu vu oan thành công thì tất cả mục đích của ông ta đều thành công, bản di chúc này sẽ được luật sư của ông ta thay mặt thực hiện. Nếu như không vu oan thành công, bức di chúc này chính là bằng chứng tốt nhất cho việc ông ta tự sát.”
Đổng Mặc một bên nghe Ôn Hành Viễn nói thì bắt đầu suy nghĩ không biết anh có bản di chúc này từ lúc nào? Tại sao lúc trước không có ai biết? Mà Ôn hành Viễn vừa nói ánh mắt vừa dừng trên người Đổng Mặc cách đó không xa, Đổng Nghiễn đưa cô đến làm cấp dưới của anh xem ra vẫn có chỗ hữu ích, ít nhất là trong thời gian sau này, cả tổ sẽ biết ơn cô.
Ôn Hành Viễn đưa bản di chúc tới trước mặt cục trưởng Mã, đáp án chính xác của vụ án cuối cùng cũng sáng tỏ.
Bấy giờ Tống Ninh đang bước vào bãi đỗ xe, cơn gió lớn thổi từ ngoài cửa vào khiến cho mắt cô mờ mờ ảo ảo.
Ôn Hành Viễn vừa đi vừa khoác áo lên người, Tống Ninh nhìn thấy bóng dáng anh cách đó không xa liền bước lại gần. Thấy đôi mắt thâm trầm giữa đêm khuya của anh thì bỗng dưng trong đầu nhớ lại lần đầu tiên gặp anh nhiều năm về trước.
Khi đó Ôn Hành Viễn là người được mời đến phát biểu ở buổi toạ đàm, cũng giống như Tống Ninh, mọi người sớm đã nghe đến danh tiếng của Ôn Hành Viễn. Tuy nhiên, anh thường ngày là người rất khiêm tốn, không tiếp nhận bất kì cuộc phỏng vấn nào, nhưng vẫn có thể nghe thấy vụ án này vụ án kia được Ôn Hành Viễn phá giải, tên của anh dường như gắn liền với các vụ án.
Vì có anh phát biểu, trong chốc lát phòng học rất lớn đã chật kín chỗ, ngay cả trên lối đi nhỏ cũng đã có rất nhiều người đang đứng đó. Vốn những người thuộc chuyên môn như Tống Ninh không nhiều, nhưng chỉ riêng người đến nghe thôi cũng đã nhiều không kể hết. Thế nên khi Tống Ninh vừa đến cửa đã bị đám người bên trong làm cho kinh hãi. Theo bản năng cô đã muốn quay về, cho dù danh tiếng của người này rất lớn nhưng nhìn cảnh tượng vô số người chen chúc nhau thế này cô đã muốn nản rồi.
Nhưng cô không ngờ phía sau bỗng dưng có người đẩy, hoàn toàn khiến cho cửa ra và chật như nêm, cô nhíu mày lại cố gắng chen ra ngoài được một chút.
“Đừng chen lấn, cẩn thận quần áo của cậu, này!”
Thanh âm này không biết truyền đến từ đâu trong đám người, kết quả vừa mới nói xong, tất cả mọi người đều đã nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách, Tống Ninh nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy áo khoác của cô gái đứng phía sau cô đã bị cắt một đường, xuất hiện một lỗ hổng rất lớn, trong phút chốc quần áo ở bên trong bị lộ ra ngoài.
“Đồ thần kinh!” Nam sinh đứng bên cạnh nữ sinh căm ghét hét lên một tiếng, Tống Ninh nhìn khuôn mặt đỏ bừng ngượng ngùng của cô ta giống như một quả hồng. Trái lại người nam sinh đang chửi rủa cô, khuôn mặt ghét bỏ giống như thấy đồ vật gì rất bẩn thỉu, Tống Ninh nhíu mày, đè nén kích động muốn chửi một trận.
Kết quả không nghĩ đến nam sinh kia còn làm quá đáng hơn, lập tức đẩy nữ sinh kia một cái, khiến nữ sinh ngã lên người cô, cô đứng không vững, khuôn mặt ở phía trước, người đè nặng phía sau lưng, môi bị chính răng của mình cắn ra máu. Nữ sinh kia bối rối tìm khăn tay đưa cho Tống Ninh: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi.”
Tống Ninh thấy cô ta giải thích, nhất thời khí nóng bốc lên đầu, tiếng lên giữ chặt nam sinh đó đấm một đấm vào mặt anh ta.
Nam sinh ngay lập tức sững sờ, quả thật không dám tưởng tượng trước mặt nhiều người như vậy anh ta lại có thể bị một nữ sinh cho một quả đấm, vì thế tức giân dâng lên, đang muốn nhấc tay qua. Tống Ninh tinh mắt, đánh xong một quả liền xông về đám người phía trước bỏ chạy, đánh một quyền cũng không sao, nhưng tính mạng vẫn là quan trọng nhất.
Không nghĩ tới cô vừa chạy đã đụng vào lồng ngực Ôn Hành Viễn, nhưng lại đẩy anh vào vách tường. Bởi vì căn phòng mới được tu sửa cho nên vách tường có đặt một cái thang, không ngờ mu bàn tay Ôn Hành Viễn chạm vào một cái đinh trên thang.
Tống Ninh hoảng hốt vội vàng đưa khăn tay cho anh.
“Không sao!” Ôn Hành Viễn dùng khăn tay của mình giữ trên miệng vết thương, cười trấn an cô, liền dường như không xảy ra việc gì bước về phía phòng học.
Cô nhớ lại, ngày đó cô vừa quay đầu đã bị lạc vào trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
“Đội trưởng Ôn!” Cô nhẹ gọi một câu, Ôn Hành Viễn cười thản nhiên: “Vất vả rồi, về nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
Anh dặn dò một câu rồi tiếp tục cất bước phía trước, Tống Ninh nhìn theo bóng dáng anh, há miệng thở dốc, lời vừa muốn nói lại nuốt lại vào trong bụng. Nội tâm kêu gào nhưng nhất thời lại không thể mở miệng, mắt thấy đèn xe anh đã bật, sẽ đi mất, cô hít một hơi thật sâu, đuổi theo qua bên kia.
Cô nghĩ, cô muốn nói với anh, nói cho anh biết tâm ý của cô, đó là dũng khí mà cô ngày đêm vẫn tìm kiếm. Cô dường như không thể chờ đợi được nữa, trước khi Đổng Mặc xuất hiện cô cũng không nghĩ nhiều đến vậy, nhưng từ khi Đổng Mặc xuất hiện, cô phát hiện Ôn Hành Viễn không còn giống như trước, tầm mắt anh nhìn đến Đổng Mặc càng ngày càng nhiều. Có thể người khác không phát hiện ra nhưng cô chưa từng bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Cô sợ hãi, nếu có một ngày Ôn Hành Viễn yêu, nhưng người đó lại không phải cô…
“Ôn…” nhưng cô còn chưa kịp nói gì, đã thấy Đổng Mặc vội vàng chạy tới, cô cầm theo một túi văn kiện từ bên kia chạy băng qua đây. Tống Ninh thấy Đổng Mặc chạy đến, đưa tập văn kiện cho Ôn Hành Viễn, chờ đến khi Đổng Mặc ngước mặt lên thì nhìn thấy Tống Ninh đang đứng ở bên này. Cô hơi bất ngờ, cánh tay đang muốn nắm lấy tay cửa xe dừng lại giữa không trung, dừng lại một chút rồi lại rút về. Cô mỉm cười với Tống Ninh, sau đó quay lại nói với Ôn Hành Viễn: “Đội trưởng Ôn, tư liệu của anh, tôi đi trước.”
Cô xoay người chuẩn bị đi, Ôn Hành Viễn một lòng chú ý đến tư liệu trên tay, không biết Đổng Mặc nói gì, cho nên đầu cũng không nhấc lên, đợi đến lúc anh phản ứng lại đã không thấy bóng dáng Đổng Mặc. Chỉ nhìn thấy Tống Ninh đứng cách đó không xa, anh buông tư liệu, mở cửa xe ra hỏi: “Có thấy Đổng Mặc không?”
Tống Ninh nhìn anh, mơ hồ nói: “Tiễn Đổng Mặc về sao? Cô ấy vừa nói là cô ấy đi trước.”
Ôn Hành Viễn nhìn về phía sau lưng cô, đút tay vào túi quần: “Có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
Cô hơi giật mình lắc đầu: “Không có, tôi đi trước.” Cô xoay người, bước về thang máy ở bãi đỗ xe, nhìn thấy Ôn Hành Viễn ra khỏi bãi đỗ xe mới ngồi xổm trên mặt đất. Cô không biết dũng khí thường ngày của cô ở nơi nào, vì cái gì câu nói thích anh, muốn ở cùng anh nghe nghẹn ba năm đều không thể nói ra miệng. Mặc dù trước đây cô từng nghĩ rằng anh có thể vì vấn đề tuổi tác mà không tiếp nhận cô, cô biết đội trưởng Ôn là một người nghiêm túc lại truyền thống, người không biết còn có thể nói anh là một người cứng nhắc, mà người hiểu biết anh một chút sẽ biết anh vốn rất có nguyên tắc. Cho nên cô chờ đợi, tin tưởng sẽ có một ngày đội trưởng Ôn sẽ bỏ qua điều đó, cũng ting tưởng sự cố gắng của mình nhất định sẽ nhận được hồi đáp. Tình cảm của cô dành cho anh vẫn luôn cẩn thận như vậy.
Ôn Hành Viễn lái xe đến ngã tư đường liền nhìn thấy Đổng Mặc, cô vẫn mặc cảnh phục đang chuẩn bị bước xuống cầu thang, mái tóc bị rám nắng có chút hỗn độn ở sau lưng. Ôn Hành Viễn ngay lập tức gọi cô lại: “Đổng Mặc!”
Nghe thấy giọng chú Ôn, Đổng Mặc xoay người nhìn thấy trong xe ngoài anh ra không thấy có ai khác, nghi hoặc bước lại gần chú Ôn, sau đó quay đầu nhìn xung quanh: “Chú không đi cùng Tống Ninh sao?” Cô nghĩ lúc nãy anh muốn đưa Tống Ninh về nên mới thức thời đi trước.
Ôn Hành Viễn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lạnh, khoé miệng mỉm cười: “Trước tiên cứ lên xe đi, bên ngoài lạnh.”
Đổng Mặc nghe lời ngồi lên xe, theo thường lệ thắt dây an toàn lại. Ôn Hành Viễn khởi động xe, chậm rãi chạy ra khỏi con đường nhỏ, thấy Đổng Mặc không nói lời nào, anh nhịn không được hỏi: “Sao lúc nãy lại hỏi như vậy?”
Đổng Mặc hơi bất ngờ, sau đó mới nhớ đến vẫn đề mình vừa hỏi, cô giải thích: “Cháu nghĩ chú sẽ đưa cô ấy về nhà.”
Nhìn thấy cô như thế này, Ôn Hành Viễn nhịn không được trêu chọc: “Nếu tôi đưa cô ấy về mà không đưa em về thì em sẽ không vui sao?"
Cô nghe vậy quay đầu, tầm mắt đúng lúc chạm vào đôi mắt anh, đột nhiên nghe thấy âm thanh tim mình đập thình thịch, ngay cả ý thức cũng dần trở nên mơ hồ, cô phải nói là không có cảm giác gì, thế nhưng sao cô lại thấy trong lòng rất buồn phiền.
“Không thể nói là không vui, nhưng cũng không phải là sẽ vui.” Cô trả lời, cái cảm giác kì quái này vẫn tiếp tục, giống như trái tim dần dần bị đào sâu, dần trở nên trống rỗng. Cô nuốt nước miếng nhìn về phía Ôn Hành Viến đang mím môi không lên tiếng, nghĩ rằng câu trả lời của mình khiến anh hiểu nhầm điều gì vì thế vội vàng giải thích: “Không phải… Cháu cũng không phải thấy không tốt, chỉ là… không thể nói lên loại cảm giác kì quái này.”
Ôn Hành Viễn nhìn cô, cho cô một nụ cười trấn an: “Chúng ta ăn gì đó, ngủ một giấc thật tốt, ngày mai đưa em đi thăm cha.”
Thời điểm Ôn Hành Viễn nói lời này vừa đúng chỗ rẽ thế nên cách cô rất gần, cô cơ hồ có thể cảm giác được hơi thử của anh khi nói chuyện, Đổng Mặc gật đầu, dồn hết tâm trí dịch ra gần cửa xe hơn một chút, ý định cân bằng tâm trạng mình một chút.