Lộ kiến bất bình () – Chúng ta làm mì lạnh đi?
“Vị chủ nhân của hoa thuyền đó chính là từ Kinh Hồng Các mà ra!”
Lam Tang Tử tự cho rằng mình đã nói ra một điều rất đáng kinh ngạc, cằm hất lên trời.
Chủ tiệm hỏi người phụ nữ: “Chúng ta thật không thu tiền của hắn hả?”
Người phụ nữ quay đầu cười một cái, tuy rằng quần áo mặc trên người rất giản dị, nhưng cũng có vài nét duyên dáng. “Khai trương là việc đại cát mà, không thu tiền, chỉ xin tiên sinh nói vài câu may mắn để lấy may cho tiệm thôi!”
Lam Tang Tử cười cười, đang định mở miệng nói, liền nghe chủ tiệm thản nhiên nói: “Hắn chỉ biết nói ngớ ngớ ngẩn ngẩn thôi.”
Lam Tang Tử: “……”
Lam Tang Tử mất sạch hứng thú, bỏ lại mấy câu may mắn kiểu như làm ăn phát đạt, tiền vào như nước rồi đi mất.
Chủ tiệm nói với người phụ nữ: “Ngươi vừa cười.”
Người phụ nữ giả vờ không hiểu hỏi: “Cười cái gì?”
“Lúc ngớ ngớ ngẩn ngẩn ấy, ngươi đã cười.” Chủ tiệm hừ nhẹ một cái, mặt vẫn chảy ra như cũ.
Người phụ nữ nói: “Làm gì có.”
“Muôi rớt xuống nồi.” Chủ tiệm vạch mặt.
Ánh mắt người phụ nữ lảng tránh, biện hộ: “Mì nóng quá mà.”
Chủ tiệm hỏi: “Mì nóng lắm à?”
Người phụ nữ gật đầu: “Nóng lắm.”
Chủ tiệm nghĩ ngợi một chút: “Chúng ta làm mì lạnh đi?”
……
Thế là, tiệm mì trở thành tiệm bán mì lạnh.
Tuy chỉ là một tiệm mới mở, nhưng việc làm ăn của hai vợ chồng chủ tiệm rất tốt.
Tiệm mì đối diện với sông, bên bờ gió thổi hiu hiu, ngồi xuống nghỉ chân, uống một bát nước mì, ăn một miếng mì lạnh, nghe một khúc hát dân gian Nam Cương do bà chủ tiệm mì hát méo mó cả giọng điệu, như thể mệt mỏi của cả một ngày đã được đền đáp.
“Hai vị chắc không phải là người bản địa?”
Người hỏi là vị khách thứ ba mươi ba của tiệm.
Chủ tiệm nhớ rất rõ, bởi vì hắn đã rửa hết ba mươi hai cái bát.
Người phụ nữ cười hi hi bưng mì đến bằng hai tay, sau đó mới lau lau tay lên y phục, cười nói: “Người thôn Ngõa Loan, lúc đầu định đến thành Kinh Dương kiếm miếng cơm. Đi qua chỗ này, nhìn thấy nơi này rất đẹp, người dân ở thị trấn cũng rất thân thiện, lại nghe nói trấn Giang Liễu sắp có hội lớn, rất nhiều người đến, tôi và tướng công mới lần chần ở đây mấy ngày để thử tay nghề, nếu như làm ăn tốt, thì ở lại đây luôn, không đi thành Kinh Dương nữa.”
“Tiểu tẩu tử thích nơi đây ư?” Người khách vừa ăn mì, vừa nói chuyện mà vẫn rất ưu nhã tự nhiên.
“Hi hi, vừa đến đã thích rồi, nghe nói a,” nàng nói, đồng thời đưa ánh mắt tràn đầy tình cảm nhìn một cái về phía ông chủ vừa rửa bát xong đang cúi đầu lau tay, “đôi vợ chồng nào sống ở nơi đây đều có thể bên nhau đến đầu bạc răng long đó.”
“Ô? Có chuyện như thế sao?”
“Đúng vậy, nghe nói là linh hồn lão Nam Cương vương trên trời phù hộ.”
“Đều là con dân Nam Cương, lão Nam Cương vương sao lại phân biệt đối xử thế nhỉ?”
“Nam Cương vương coi như đã làm thần tiên rồi, cũng chỉ có một đôi mắt, một đôi tai, Nam Cương rộng lớn như vậy, ngài ấy làm sao chăm lo hết cho được. Nhưng ở đây thì khác, có vương phi nương nương mà, ngài ấy nhất định sẽ chăm lo thật sát sao.”
“Vương phi mất tích từ rất lâu rồi.”
“Nơi đây là nhà, nhất định sẽ có lúc phải quay về thăm mà.” Người phụ nữ hết sức lạc quan.
Người khách cười, “Nói cũng có lý, một người cho dù đi đến nơi đâu, nơi nhớ thương nhất nhất định vẫn là nhà.”
“Nghe khẩu âm của khách quan cũng không giống người bản địa.”
“Ta đến từ Tuyên Nghị thành.”
Người phụ nữ nói: “Đó cũng là một nơi rất tốt, nghe nói người dân ở đó rất giàu có sung túc.”
Người khách đáp: “Thiên hạ này, nơi nào có vùng đất mà người người đều giàu có sung túc thì chắc không phải lo cái ăn cái mặc rồi.”
Người phụ nữ động dung, nói: “Thế thì thật tốt quá rồi. Tôi và tướng công rời quê hương đi kiếm sống cũng là vì không muốn phải lo lắng về miếng cơm manh áo nữa mà.”
Người khách mỉm cười khe khẽ, đặt đũa xuống, một tay cầm bát lên, uống hết canh trong bát, rồi lấy khăn tay ra lau lau khóe miệng, mới cười đứng dậy, nói: “Tay của ông chủ đẹp thật.”
Người phụ nữ mặt không đổi sắc, đáp: “Huynh ấy vốn là người đọc sách, nhà có một mảnh ruộng vườn nho nhỏ, huynh ấy đọc sách, tôi trồng rau, cũng coi như sống được qua ngày. Bây giờ thì không được như thế nữa rồi, chỉ có thể cùng nhau đi bán mì mà thôi. Khách quan, ba mươi chinh.”
Người khách hỏi: “Mì ta ăn chỉ có mì và rau cũng cần ba mươi chinh sao?”
“Còn có nước.” Chủ tiệm từ nãy đến giờ không nói câu nào đột nhiên bật ra một câu.
Người phụ nữ che miệng cười, ngầm tặng cho người khách một ánh mắt như sóng nước mùa thu, “Tôi và tướng công mở tiệm mì còn tốn một chút tiền vốn, vẫn xin khách quan chiếu cố nhiều nhiều.”
“Có lý.” Người khách móc túi tiền ra, sau đó đếm từng chinh từng chinh một, đếm đủ ba mươi chinh rồi thì đưa cho nàng.
Người phụ nữ vừa định thu tay về, lại nghe thấy người khách nói “Đợi đã.” Hắn lại lấy thêm một chinh nữa đặt vào tay nàng, nói “Đồng này là tiền thưởng.”
Người phụ nữ cười tít mắt, nói: “Khách quan thật là một người hào phóng.”
Người khách cười nói: “Bởi vì tên của ta là Bàng Tiểu Đại.”
Người phụ nữ nói: “Thật là một cái tên đẹp, đại tiểu thông cật (To hay nhỏ đều có thể xử lý công bằng, đều có thể chấp nhận), nhất định làm việc gì cũng đều được nhiều người ủng hộ.”
“Xin nhận lời hay ý đẹp của tỷ.”
Bàng Tiểu Đại đi từ trong quán ra, trên đường liền có bốn năm người vây lấy.
“Bàng đại nhân, chủ nhân nhà chúng tôi có lời mời.”
Bàng Tiểu Đại thong thả hỏi: “Chủ nhân nhà các ngươi họ Bình?”
“Bàng đại nhân nhãn lực thật tinh tường.”
“Hắn có phải có rất nhiều lời muốn nói với ta không?”
Người đến ngây ra một lúc, nói: “Chủ nhân nhà chúng tôi rất nhớ mong Bàng đại nhân, tất nhiên có rất nhiều lời muốn nói.”
“Vậy có phải đi qua giờ cơm không?”
Người đến nói: “Chủ nhân đã chuẩn bị rượu bạc (đơn sơ, giản dị), xin đại nhân hãy nể mặt.”
Bàng Tiểu Đại lắc đầu nói: “Không tốt.”
Người đến hỏi: “Không tốt chỗ nào?”
Bàng Tiểu Đại nói: “Chỉ uống rượu thôi sẽ có hại cho sức khỏe, không tốt. Ta muốn ăn mì.”
Người đến cười nói: “Bàng đại nhân nếu muốn ăn mì, tất nhiên sẽ có mì.”
“Ta muốn ăn mì do bọn họ nấu.” Bàng Tiểu Đại giơ tay chỉ, vừa đúng chỉ trúng chủ tiệm đang rửa bát.
Người đến ném một ánh mắt cho những người còn lại.
Những người đó xông lên. Một người lấy ra một đĩnh bạc nói: “Chúng tôi mua tiệm mì này.”
Chủ tiệm chậm rề rề ngẩng đầu, sau đó lại quay ra nhìn người phụ nữ. (Bạn Quyết nghe lời vợ thế =))~)
Người phụ nữ nhìn đĩnh bạc, do dự một chút, vẫn cứ nhận lấy bạc, sau đó nói với chủ tiệm: “Tướng công, chúng ta đi thôi.”
Chủ tiệm nói: “Bát vẫn chưa rửa xong.”
Người phụ nữ nói: “Bát đấy không phải là của chúng ta nữa rồi, rửa làm gì nữa?”
Chủ tiệm đứng dậy nói: “Có lý.”
Người đó thấy họ muốn đi, vội cản ngay trước mặt, “Chúng tôi nói mua tiệm là mua luôn cả hai người.”
Người phụ nữ ngạc nhiên, ngơ ngác quay ra nhìn chủ tiệm.
Chủ tiệm nói: “Không bán.”
Người phụ nữ lưu luyến móc đĩnh bạc vẫn còn chưa kịp ấm lên từ trong túi tiền ra, đưa cho người kia.
Người đó lại móc tiếp hai đĩnh bạc giống như đĩnh kia, đưa cả ba cho người phụ nữ.
Người phụ nữ nhìn chủ tiệm.
Chủ tiệm nói: “Chúng tôi không bán thân.”
Người đó nói: “Chỉ là mời hai vị đến chỗ chúng tôi làm hai bát mì mà thôi.”
Người phụ nữ nói nhỏ với chủ tiệm: “Rất hời đó.”
Chủ tiệm thì thầm: “Ai biết được họ là người như thế nào chứ.”
Bàng Tiểu Đại quay lại, đẩy người cản đường ra, cười nói: “Đã là do ta mời hai vị đi, tất nhiên sẽ bảo đảm an toàn cho cả hai vị.”
Chủ tiệm hỏi: “Ngươi mời?”
Bàng Tiểu Đại gật đầu nói: “Ta mời.”
Chủ tiệm xòe tay ra: “Thành ý đâu?”
Bàng Tiểu Đại điếng người. (Mặt dày lv quá bá đạo =))~)
Đợi đến khi người ở bên cạnh cực biết điều, đưa thêm ba nén bạc nữa.
Người phụ nữ không đợi chủ tiệm mở miệng đã nhận lấy, cực kỳ cẩn thận cho cả sáu nén bạc vào trong túi tiền. Có điều túi tiền quá nhỏ, nén bạc quá to, không cho hết được vào, nàng có chút hiếu kỳ nhìn người vừa đưa bạc, như thể đang nghĩ xem tại sao bọn họ lại nhét được hết vào.
Chủ tiệm đột nhiên vươn tay ra, bốc lấy hai nén bỏ vào ngực.
Người phụ nữ trừng mắt nhìn hắn, “Không được lén đi mua rượu uống đâu đấy.”
Chủ tiệm nói: “Khi nào về trả lại cho nàng.”
(Ôi~ Vợ chồng kiểu mẫu thế XD~ Lăn lộn)
Người phụ nữ mới hài lòng gật đầu.
Người đưa ra lời mời tiến đến, “Bàng đại nhân mời.”
Người đến đông, nhà trọ ở trấn Giang Liễu ăn lên làm ra. Ăn lên làm ra nhất trong số đó không thể không kể đến nhà trọ Bình An, bởi vì trong nhà trọ Bình An có viện lạc, ngoại trừ nhà chính, đông tây mỗi phía đều có một sương phòng (sương phòng: phòng phụ ở hai bên trước mặt một gian nhà chính), có cây che mát, yên ắng tĩnh mịch. Có điều số lượng viện lạc chỉ có hạn, tất cả có hai viện.
Nơi Bình Chủ ở là một trong số đấy.
Trong viện có một cây táo gai, dưới gốc cây có đặt một chiếc bàn thấp hình vuông, bên cạnh bàn có hai chiếc ghế.
Bình Chủ ngồi xuống một chiếc, nhìn chăm chú vào chiếc ghế còn lại, đến tận khi Bàng Tiểu Đại đi vào, mới đứng dậy đón tiếp, “Bàng huynh, một năm không gặp, vô cùng mong nhớ, mạo muội mời đến, xin huynh hãy lượng thứ.”
Bàng Tiểu Đại cười nói: “Bình hiền đệ nói gì thế, nhận được lời mời của đệ, ngu huynh ta mừng còn không kịp.”
Hai người cùng ngồi vào chỗ, thân thiết dị thường.
“Hai vị này là…” Ánh mắt của Bình Chủ lướt đến trên người hai vợ chồng tiệm mì đang đứng đằng sau hắn.
Bàng Tiểu Đại nói: “Họ là ông chủ và bà chủ tiệm mì.”
Bình Chủ kinh ngạc nói: “Bàng huynh mở tiệm mì ư?”
Bàng Tiểu Đại đáp: “Không, là tiệm mì của đệ đó.”
Bình Chủ: “……”
Qua giải thích một lượt, Bình Chủ mới biết thì ra mình đã mua một tiệm mì không đáng đồng tiền. Hắn đánh giá bọn họ một chút, cười nói: “Bàng huynh nhãn quang vốn rất tinh tường, hai vị này nhất định có chỗ không tầm thường, không biết phải xưng hô thế nào?”
Chủ tiệm không đáp.
Người phụ nữ dùng cùi trỏ cẩn thận huých hắn một cái.
Hắn mới không nhanh không chậm đáp: “Trương Tam.”
……
Thực là một câu trả lời không chút thành ý.
Tịch Đình Vân cải trang thành người phụ nữ lặng lẽ cúi đầu nhìn giày.