Lộ kiến bất bình () – Ta làm tướng công của ngươi.
Ngựa là ngựa tốt, một ngày có thể chạy cả trăm dặm.
Hoắc Quyết vẫn cứ đi thẳng về phía tây, ngày đêm không nghỉ.
Cứ thế liên tiếp ba ngày, Tịch Đình Vân sống không bằng chết.
Cũng may, đến sáng sớm ngày thứ tư, Hoắc Quyết cuối cùng cũng dừng lại.
“Từ đây đi xuống mười dặm nữa là đến vương lăng của Nam Cương vương.”
Tịch Đình Vân ngạc nhiên.
Phía trước, đường và trời nối liền nhau, trên trời mờ mịt, dưới đất mênh mang, không thấy bóng người cũng không thấy thôn trang, chỉ thấy cỏ dại đung đưa theo gió lạnh, hết sức thê lương.
Hoắc Quyết nói: “Hôm nay là ngày giỗ của phụ vương.”
Tịch Đình Vân nói: “Tôi đi chuẩn bị đồ cúng.”
“Không cần.” Hoắc Quyết bước lên phía trước, quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái, sau đó xoay người lên ngựa, “Phụ vương không thích những thứ dung tục.”
Tịch Đình Vân nhìn thấy hắn cưỡi ngựa, thong thả quay lại lối cũ, thật lâu sau mới phản ứng lại, mấy ngày hôm nay hắn chạy ngày chạy đêm chỉ là vì ba cái dập đầu này.
Hoắc Quyết cưỡi ngựa rất chậm, dường như đang chờ Tịch Đình Vân đuổi theo, “Phụ thân của ngươi còn tại thế không?”
Tịch Đình Vân đáp: “Không biết.”
Hoắc Quyết nghi hoặc nhìn y một cái.
Tịch Đình Vân giải thích: “Năm mười ba tuổi tôi vào cung, lúc đó thì vẫn còn.”
Hoắc Quyết trầm mặc một lúc, nói: “Không muốn tìm ông ta sao?”
“Ông ấy bất đắc dĩ mới phải làm vậy.” Tịch Đình Vân nhìn về phía trước con đường, ngữ điệu bình thản như đang nói về chuyện của người khác, “Gặp nhau chỉ càng thêm ngượng ngùng.”
Hoắc Quyết nghiêng đầu đánh giá y một lúc, đột nhiên nói: “Ta muốn xem mặt của ngươi.”
Tịch Đình Vân nói: “Có thể đổi lấy một điều kiện không?”
“Ứng chiến?”
“Vương gia anh minh.”
Hoắc Quyết nói: “Ta không thể rời khỏi Nam Cương, ít nhất là trước mắt không thể.”
Tịch Đình Vân đáp: “Trong một năm này, tôi đồng ý đợi.”
“Chỉ có một năm?”
“A Cừu chỉ đợi có một năm thôi.”
“Hạ Cô Phong thì sao?” Hoắc Quyết hỏi, “Ngươi không đợi hắn sao?”
Tịch Đình Vân kẹp bụng ngựa một chút, sâu xa nói: “Là ngài ấy đang đợi tôi.”
Cách ngày mười tám tháng sau vẫn còn hơn hai mươi ngày nữa, từ đây đi Tỏa Cầm sơn trang vẫn còn thừa thời gian.
Tịch Đình Vân vốn tưởng Hoắc Quyết sẽ quay lại Nam Cương vương phủ một chuyến, nhưng thấy hắn trên đường du sơn ngoạn thủy, không nhanh cũng không chậm, mới hiểu hắn định trực tiếp đi thẳng đến sơn trang luôn.
Truyền thuyết liên quan đến Tỏa Cầm sơn trang y đã nghe qua một ít. Nghe nói nơi đó vốn không gọi là Tỏa Cầm sơn trang, mà là nơi trước khi Nam Cương vương phi xuất giá trú ngụ. Một lần vương phi giận dỗi Nam Cương vương đã quay về sơn trang, Nam Cương vương mấy lần viết thư xin lỗi nhưng đều vô ích, chỉ còn nước đích thân đến. Để thể hiện thành ý, Nam Cương vương đã mời mười hai vị cầm sư đánh đàn suốt một đêm ở bên ngoài sơn trang, một khúc “Phượng Cầu Hoàng”, cuối cùng cũng làm mỹ nhân cảm động, từ đó, nơi này đổi tên thành Tỏa Cầm sơn trang, Tỏa Cầm, khóa lại tiếng đàn động lòng người đêm đó, cũng là khóa lại thâm tình của Nam Cương vương dành cho vương phi.
Chỉ đáng tiếc, câu chuyện tuy đẹp, nhưng kết cục của người trong câu chuyện lại khiến người khác xót xa. Nam Cương vương phi mất tích không rõ nguyên nhân, Nam Cương vương chết một cách ly kỳ, Tỏa Cầm sơn trang không còn ai ở, nhà cửa hoang vắng, cuối cùng được Huống gia thu hồi.
Tịch Đình Vân nghe Hoắc Quyết nói hồi nhỏ hắn từng đến Tỏa Cầm sơn trang, sợ sẽ gợi dậy chuyện cũ đau lòng của hắn, nói chuyện không khỏi dè dặt, nhưng sau khi quan sát mất ngày liền phát hiện khi nhắc đến Tỏa Cầm sơn trang Hoắc Quyết cũng không có biểu hiện gì khác thường, mới yên tâm.
Hai mươi ngày nhanh chóng sắp hết.
Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân đã đến khu vực gần sơn trang, cách ngày tụ hội còn năm ngày.
Hoắc Quyết đột nhiên đề nghị: “Ta muốn dịch dung.”
Tịch Đình Vân kinh ngạc hỏi: “Vương gia muốn dịch dung thành ai?”
“Khiến người khác không nhìn ra hành tung là được.”
Tịch Đình Vân thở phào một cái, nói: “Khuôn mặt mỗi người không giống nhau, diện cụ cũng không giống. Diện cụ không dễ làm, trong tay tôi bây giờ không có dụng cụ, thời gian ngắn quá cũng không thể làm được. Nếu như chỉ là để người khác không nhìn ra hành tung thì không cần tỉ mỉ như thế, chỉ cần thay đổi một chút là có thể rồi.”
Hoắc Quyết hiếu kỳ nhìn y.
“Tôi ra ngoài chuẩn bị ít đồ, vương gia xin đợi một lúc.”
Tịch Đình Vân thay đổi bộ mặt khác, đi ra khỏi nhà trọ, mất hơn bốn giờ đồng hồ mới quay trở lại. Lúc y vào phòng, phát hiện Hoắc Quyết vẫn ngồi ở trên ghế, tư thế vẫn giống hệt như lúc y đi khỏi.
“Ngươi nói đợi một lúc.” Hoắc Quyết nhìn y, không rõ là vui hay giận, chỉ là nhàn nhạt trần thuật.
Tịch Đình Vân há miệng, lời nói ra lại là xin lỗi.
Hoắc Quyết gật gật đầu, coi như cho qua chuyện này, “Ngươi mua những gì rồi?”
Tịch Đình Vân bày từng thứ từng thứ ra, đa số là trang phục của đủ kiểu đủ loại người, có nam có nữ có già có trẻ.
Hoắc Quyết nhấc một bộ đồ của nữ giới lên: “Ngươi đã từng dịch dung thành Tử Sa phu nhân?”
Tịch Đình Vân ngẩng đầu đánh giá hắn, “Vương gia muốn hóa trang thành phụ nữ?” Với dung mạo của Hoắc Quyết, muốn dịch dung thành phụ nữ mà không cần dùng diện cụ cũng không khó, chỉ là dung mạo của hắn quá xuất chúng, hóa trang thành phụ nữ càng khiến người khác chú ý, làm hỏng mất ý định tránh tai mắt người khác lúc ban đầu.
“Không, ta muốn xem ngươi mặc trang phục nữ giới.” Hoắc Quyết chọn lấy một bộ quần áo vải bố thô, ướm thử lên người, “Ta làm tướng công của ngươi.”
Tịch Đình Vân sửng sốt không nói nên lời.
Hoắc Quyết không để tâm, nói tiếp: “Chúng ta có thể cải trang thành người bán rau hoặc ông chủ hàng nấu mì vào thành.”
Tịch Đình Vân hỏi: “Vương gia biết nấu mì sao?”
Hoắc Quyết hỏi ngược lại: “Ngươi không biết à?”
Bốn mắt nhìn nhau.
Thật lâu, Tịch Đình Vân mới đành chịu thua trước ánh mắt cố chấp của hắn, “Tôi biết.”
Hoắc Quyết nói: “Nếu như ngươi không thích, chúng ta có thể bán rau. Người bán rau không nhất định phải biết trồng rau.”
“Bán rau gì?”
……
Lại một lần nữa bốn mắt nhìn nhau.
Tịch Đình Vân trầm tư chốc lát, nói: “Nếu như vương gia không ngại thì chúng ta có thể bán kẹo hồ lô.”
Hoắc Quyết hỏi: “Kẹo hồ lô ở đâu ra?”
Tịch Đình Vân đứng dậy, mở cửa sổ ra, tay chỉ chỉ phía dưới lầu.
Bên đường vừa hay có một người đang đứng bán kẹo hồ lô.
Hoắc Quyết nghiêng đầu, “Bán kẹo hồ lô nuôi nổi gia đình không?”
“Ít nhất không nuôi được một đứa con.”
Hoắc Quyết nhướn mày.
“Phụ thân tôi bán kẹo hồ lô mà sống.”
Hoắc Quyết nhìn Tịch Đình Vân, thấy thần sắc y vẫn như bình thường, nhẹ giọng nói: “Ngươi nhất định rất thích ăn.”
“Trước khi vào cung chưa từng ăn bao giờ.”
Hoắc Quyết hạ thấp mi, suy nghĩ: “Chúng ta bán mì đi.”
“…… Được.”
Trấn Giang Liễu kề bên một nhánh của dòng Thanh Hoa, dựa núi kề sông, cư dân nơi này tự cung tự cấp, tự tìm được niềm vui trong cuộc sống đó. Bình thường trò giải trí họ thích nhất không nằm ngoài việc vào lúc rảnh rỗi, kể lại câu chuyện tình yêu đẹp đẽ động lòng người của Nam Cương vương và chủ nhân sơn trang với những du khách ở ngoài vùng đến tham quan Tỏa Cầm sơn trang, sau đó phát biểu một tràng cảm thán xót xa cho kết cục đáng thương cảm của họ.
Trong số đó có một vị tiên sinh trướng phòng (làm công việc quản lý sổ sách, thu chi cho một thương gia hoặc hộ giàu có) tên là Lam Tang Tử nói hay nhất, giọng kể truyền cảm, êm ái dễ nghe, khiến du khách nghe như bị mê hoặc, lâu dần, ngay cả công việc trướng phòng cũng không làm nữa, chỉ dựa vào kể truyện mà sống, vẫn có thể miễn cưỡng sống qua ngày.
Lúc này, hắn đang ngồi tại một quầy mì, vừa ăn bát mì ngọt mà ông chủ ở vùng ngoài tặng nhân ngày đầu khai trương, vừa hoa chân múa tay kể chuyện.
“Nam Cương vương là người như thế nào chứ? Cầm sư mời đến nào có thể chỉ là người tầm thường, trong mười hai vị có sáu vị xuất thân từ Kinh Hồng Các.” Lam Tang Tử nói mà mặt mày vô cùng biểu cảm, đang định kể đến cao trào thì thấy ông chủ mì trước mặt chẳng chút hào hứng, lau lau bàn, có vẻ tâm trí đang bay cao bay xa, hắn không vui nói: “Ông chủ, sao không hỏi gì vậy?”
Chủ tiệm quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt ngơ ngác, “Hỏi gì cơ?”
“Hỏi Kinh Hồng Các là gì ấy.”
Chủ tiệm hỏi: “Là gì thế?”
Lam Tang Tử cực kỳ mất hứng, ngại một nỗi ăn của người thì phải biết điều, nói tiếp: “Kinh Hồng Các là cánh cửa mà tuyệt đại mỹ nhân khắp thiên hạ tranh nhau muốn bước vào! Một khi đã vào được Kinh Hồng Các, liền có nghĩa là ngươi đã là tuyệt đại giai nhân sắc nghệ song toàn được cả thiên hạ công nhận. Nghe nói ba ngàn giai nhân trong hậu cung của hoàng đế, đủ tư cách vào Kinh Hồng Các chỉ có đúng một người. Thế mà Nam Cương vương có thể một lúc mời được cả sáu vị cầm sư, điều này cần thể diện cỡ nào chứ!”
Chủ tiệm “Ồ” một tiếng.
Lam Tang Tử thấy hắn chỉ chú ý nhìn vợ mình, cố ý đến gần nói nhỏ bên tai hắn: “Nếu như ngươi nhìn thấy mỹ nhân của Kinh Hồng Các rồi thì, hắc hắc, chỉ sợ những dung chi tục phấn khác không còn có thể lọt vào mắt ngươi được nữa.”
Người phụ nữ đang cặm cụi nấu mì quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Nét cười của Lam Tang Tử chợt cứng lại, rụt đầu rụt cổ quay về ghế ngồi.
Chủ tiệm hỏi lại: “Ngươi gặp bọn họ rồi à?”
“Ai? Cầm sư Kinh Hồng Các? Tôi làm gì có phúc khí đến thế, có điều ông anh họ của tôi đã từng gặp, sau khi hắn ta về liên tiếp ba ngày đều không nhấc nổi chân, xem ra cả người đều mềm nhũn ra rồi.”
Chủ tiệm lại tiếp tục lau bàn.
“Ngươi đừng có không tin nhé.” Lam Tang Tử húp một ngụm canh thật to, chùi miệng, “Thiên hạ đệ nhất hoa thuyền chắc là ngươi phải biết chứ?”
Chủ tiệm hỏi: “Cái gì?”
“Ha! Nam Cương tiểu vương gia ngươi chắc cũng biết chứ?”
“Ừm, biết.”
“Chủ thuyền của thiên hạ đệ nhất hoa thuyền đó đợt trước đã khiến cho tiểu vương gia của chúng ta mê mẩn tới mức hồn bay phách lạc đó, nghe nói đến tận bây giờ vẫn còn ngớ ngớ ngẩn ngẩn.”
Binh.
Tiếng muôi gõ vào thành nồi.
Chủ tiệm và Lam Tang Tử đều quay đầu ra nhìn.
Người phụ nữ đó coi như không có chuyện gì, bưng bát mì mới nấu xong ra.
Lam Tang Tử hỏi: “Tôi vừa nói đến chỗ nào rồi ấy nhỉ?”
Chủ tiệm mặt không chút biểu cảm đáp: “Tiểu vương gia ngớ ngớ ngẩn ngẩn.”
“Đúng là như vậy đấy, ngớ ngớ ngẩn ngẩn luôn!”
“……”