Dưới ánh sáng trăng tròn, mảnh vải nhỏ xanh nhạt tản ra thứ quang mang trắng nhợt nhạt, trở nên vô cùng đáng chú ý. Song giờ phút này, hai người đang gắt gao dây dưa cùng một chỗ lại không ai đi chú ý nó.
Lời từng hứa đã bị mùi rượu quét đi sạch sẽ, Lý Tịch Trì không nhớ rõ bản thân từng nói rằng: “Chờ ngươi nguyện ý, rồi hãy tới tìm ta”.
Bàn tay y nắm lấy thắt lưng Yến Nhiễm, dùng sức thật mạnh, trực tiếp đem người khiêng lên. Sau đó, y đưa người trở lại Mộng Bút Hiên, một cước đá văng tấm bình phòng màu xanh bằng tơ tằm.
Vừa nhìn thấy chiếc giường, Yến Nhiễm cả người trên dưới trở nên khẩn trương đến cực điểm. Hắn ra sức giãy dụa, nhưng vẫn bị Lý Tịch Trì ném lên giường.
Ngay sau đó, áo lót cũ nát dễ dàng bị xé rách thành từng mảnh nhỏ. Yến Nhiễm cảm thấy một trận ác hàn, thân thể xích lõa vô thức run rẩy .
Hắn giãy dụa cử động hai tay, giống như một người bị chìm trong nước, cố gắng nghĩ phải bắt được cái gì để ngoi lên.
Nhưng chờ đợi hắn chỉ là nhanh chóng bị Lý Tịch Trì buộc chặt.
Một năm kìm nén dục vọng, nay bị khối thân thể trắng đến trong suốt này thức tỉnh. Hai mắt Lý Tịch Trì bị ánh nến mờ ảo hoa lệ cùng hơi rượu say che lấp —— y không hề chú ý tới bụng Yến Nhiễm bây giờ không chút tương xứng với cơ thể gầy yếu.
Rét lạnh trên người nhanh chóng bị khối thân thể đang áp sát phía trên xua đi, nhưng lập tức độ ấm càng tăng càng làm Yến Nhiễm hoảng sợ bất an hơn.
Trong bóng tối mờ nhạt, hắn nhìn thấy Lý Tịch Trì xoay người lại một cước đá bay tấm bình phong, sau đó một tay cởi quần áo trên người, một tay kia kéo thả tấm rèm che, rồi trực tiếp đi đến giường.
Sau đó, Yến Nhiễm cảm giác được đôi tay luyện võ thô ráp ở trên người mình mà vuốt ve. Mùi rượu dày đặc lượn lờ bên người, giống như muốn làm hắn cùng say mê mới cam tâm.
Động tác của Lý Tịch Trì vô cùng thô lỗ, nhưng những nụ hôn môi cùng vuốt ve liên tục khiến chúng cũng có một luồng hấp dẫn bá đạo.
Từ cái đêm trên sa mạc đó, thân thể đã bị Lý Tịch Trì khai phá, Yến Nhiễm đã không còn là thiếu niên ngây ngô ngày nào. Hắn không phải không có dục vọng, nhưng sống trong quá khứ suốt một năm qua khiến hắn chỉ có thể bất đắc dĩ liều mạng khống chế.
Mà ngay lúc này, tên ác ma cướp đi của hắn hết thảy kia, một lần nữa lại muốn kéo hắn trầm luân vào sai lầm xưa.
Há có thể lại một lần nữa mặc cho người bài bố?
Yến Nhiễm trong lòng đã gần như tuyệt vọng. Ý thức hắn tại thời điểm mê đắm cùng trầm luân đã tiêu tán đi gần hết, chỉ còn một chút ý chí cuối cùng đang ép bản thân phải phản kháng.
Vì hài tử trong bụng, càng vì chính mình.
Hai tay bị chế trụ, không cách nào chống cự. Yến Nhiễm gần như được ăn cả ngã về không mà đột nhiên đình chỉ giãy dụa, khàn giọng hô:
“… Người Trầm Doanh Thu yêu không phải là ngươi! Cho nên ngươi mới có thể giống như con chó chạy tới nơi này!”
Dư âm phiêu tán chỉ lưu lại sự tĩnh mịch.
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Lý Tịch Trì, khóe miệng Yến Nhiễm vẽ lên một ý cười lạnh lùng.
Lý Tịch Trì, Yến Nhiễm bây giờ đã không còn là thiếu niên bị ngươi cầm tù, lừa gạt một năm trước nữa.
Không chỉ ngươi mới có thể thương tổn ta, ta cũng có thể đâm bị thương ngươi.
Chỉ cần ngươi còn có người để yêu mến… thì ngươi cũng có thể cảm nhận được nỗi thống khổ như ta!
Dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, lần đầu tiên hắn thốt ra từng câu từng chữ vồn tràn đầy áp lực bấy lâu đã hóa thành phẫn hận.
“Ngươi nếu còn dám đụng đến ta một chút… ta nguyền rủa ngươi cả đời cũng không chiếm được người mình yêu, nguyền rủa ngươi mất đi hết thảy!”
Lời còn chưa dứt, trước mắt hắn đột nhiên tối sầm lại, bên tai vang lên một tiếng “Bốp” giòn tan, khuôn mặt ngay sau đó cảm thấy vô cùng đau đớn —— thì ra Lý Tịch Trì đã tàn nhẫn cho hắn một cái bạt tai.
Ngoài dự liệu của Yến Nhiễm, Lý Tịch Trì không vì bị hắn nguyền rủa mà sinh chán ghét rồi buông tha. Hoàn toàn trái ngược, y nằm ở bên tai hắn, thấp giọng khàn khàn nói:
“Ta không quan tâm sẽ mất đi hết thảy. Nhưng nếu như phải mất đi, ta đầu tiên sẽ hủy diệt ngươi… đem xương cốt ngươi mài thành tro, thu nhặt vào trong phần mộ. Cho ngươi ngay cả chết cũng là đồ vật của ta!”.
Nói xong câu này, y đột nhiên dừng lại động tác, hung hăng cắn lên đôi môi dính máu của Yến Nhiễm. Sau đó, tách đôi chân thon dài trắng nhợt, không chút do dự liền động thân tiến vào!
Giống như bị búa lớn chém thành hai nửa, Yến Nhiễm há to miệng nhưng lại không thể phát ra nổi một tiếng kêu nào. Hắn cố gắng di chuyển thân thể vài cái, đột nhiên suy yếu mà xụi lơ xuống.
Tất cả cảm giác đều biến mất, chỉ còn lại đau đớn tận xương tận tủy! Trái tim đau đớn, thân thể cũng đau đớn đang giao hòa cùng một chỗ, cơ hồ sẽ cướp đi hô hấp của Yến Nhiễm.
Khi ý thức đi đến giới hạn, ánh mắt hắn rơi vào cuốn thư bản ở bên cạnh y phục rơi trên giường. Trang thư mở ra, bên trong hé ra tờ giấy, lật qua lật lại vẫn chỉ là hai chữ.
Yến Nhiễm, Yến Nhiễm…
Cuồng bạo suốt một đêm, kết quả Yến Nhiễm bất tỉnh lúc nào không hay. Mà trong nháy mắt trước khi chìm vào u ám, Yến Nhiễm tưởng rằng mình không có cơ hội hồi tỉnh lại nữa.
Có lẽ chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn cũng là một loại hạnh phúc, nhưng mà ông trời ngay cả loại “hạnh phúc” như vậy cũng không ban tặng cho hắn.
Trong đau đớn mà bất tỉnh, Yến Nhiễm như trước trong đau đớn mà thanh tỉnh. Ngoài cửa sổ chiếu vào một ít ánh sáng nhạt, dĩ nhiên đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Hai tay bị trói trụ đã được cởi ra, trên người cũng được đắp một chiếc chăn bông. Nhưng cái này cũng không che dấu được hết thảy sự tình đã từng phát sinh.
Chỉ cần thoáng chống đỡ cơ thể đứng dậy, Yến Nhiễm sẽ có cảm giác bị đau đớn xé rách. Hắn xốc chăn mền lên, bắt buộc chính mình cúi đầu xuống xem: bên trong bắp đùi cơ hồ dính đầy vết máu màu sẫm đã khô, trong đó lẫn lộn cùng bạch trọc ô uế. Thứ này lần nữa minh chứng cho sự tình khiến người ta sợ hãi phát sinh đêm qua.
Lý Tịch Trì, quả nhiên một chút cũng không lưu tình.
Yến Nhiễm ngơ ngác ngã trở về giường, trong lòng chỉ còn lại có một cảm giác rét lạnh thấu xương.
Nhớ kỹ trên sa mạc, hắn từng nghe nói Bách Nguyệt nam tử có khả năng sinh sản, sau khi hoài thai liền cùng ái nhân ngủ riêng. Chính là phòng ngừa quá trình ân ái sinh hoạt vợ chồng có thể ảnh hưởng đến thai nhi.
Mà ở trong trí nhớ còn sót lại, vì chống cự Lý Tịch Trì gần như điên cuồng cướp đoạt, bản thân thủy chung cuộn thân thể lại, chính là tận dụng hết khả năng mà bảo vệ an toàn cho hài tử.
Nhưng chỉ bằng một chút bảo vệ nhỏ nhặt không đáng kể này, thật sự còn có thể lưu lại tính mạng nho nhỏ kia sao…
Không dám tiếp tục tự hỏi, hắn trực tiếp đem bàn tay run rẩy sờ vào bụng của mình
Nhưng một khối nho nhỏ gồ lên nọ, cư nhiên an an tĩnh tĩnh mà ngủ!
Đây mới là an ủi lớn nhất mà trời cao cho hắn sao?
Giờ khắc này, Yến Nhiễm kinh ngạc ngước nhìn rèm che, không tiếng động mà cười, lại không nhịn được mà rơi nước mắt.
Từng có khoảnh khắc, hắn đã hy vọng hài tử này có thể bị sẩy lúc Lý Tịch Trì xâm phạm hắn!
Như vậy nam nhân lãnh khốc kia sẽ tự tay giết chết hài tử đầu tiên của mình… mà bản thân, sẽ dùng một chữ “Tử”, để thoát khỏi cái g giam lạnh như băng này.
Nhưng loại ý niệm này chỉ tồn tại trong nháy mắt lúc hắn đang chịu đau đớn cực điểm vào đêm hôm qua.
Ngay lúc này đây, Yến Nhiễm vẫn như trước nhẹ vỗ về phần bụng gồ lên, tựa như đang cấp cho hài tử sự an ủi ôn nhu.
Không có việc gì cả, hết thảy đều đã qua… Vô luận gặp phải tình huống gì, phụ thân nhất định sẽ không bỏ rơi ngươi nữa, ngay cả trong ý nghĩ cũng không nghĩ đến, nhất định sẽ bảo hộ ngươi chu toàn.
Bởi vì phụ thân chỉ có duy nhất một mình ngươi.