Yến Nhiễm do dự một chút rồi đáp: “Ta đang nhìn xem trên biển viết chữ gì”.
“Hương Phù Ngọc Chiểu.” Trịnh Trường Cát thay hắn đọc ra: “Làm sao vậy?”
Yến Nhiễm nói tiếng cảm ơn, sau đó than nhẹ: “Ta không biết văn tự Diễm triều.”
Trịnh Trường Cát sửng sốt, sau đó nhìn Yến Nhiễm chằm chằm.
“Ngươi thoạt nhìn rất không vui.” Hắn nói: “Gặp phải chuyện gì không thuận lợi sao?”
Những lời này làm Yến Nhiễm không khỏi bật cười: “Ngươi khi nào thấy ta vui vẻ?”
Trịnh Trường Cát đùa hắn: “Bây giờ không phải đang cười ư?”
Yến Nhiễm ngây người ngẩn ngơ, lập tức thu nụ cười lại, xoay đầu quay đi.
Mà Trịnh Trường Cát lại đột ngột có ý muốn kì quái, hắn kéo tay Yến Nhiễm nói: “Không bằng như vậy đi, ta dạy chữ cho ngươi được không?”
Yến Nhiễm trong lòng giật mình: “Ngươi, dạy chữ cho ta?”
Trịnh Trường Cát gật đầu: “Đừng nhìn ta làm việc ở chỗ này, kỳ thật ta cũng từng qua kì thi hương, dạy ngươi đọc sách viết chữ, chỉ là chuyện nhỏ.”
Nghe hắn nói như vậy, Yến Nhiễm tựa hồ có chút hứng thú, nhưng sợ rằng hắn chỉ đang đùa cợt mình, cho nên cự tuyệt nói: “Ta không rảnh.”
“Sao lại không có thời gian rảnh chứ?” Trịnh Trường Cát chỉ vào công việc của Yến Nhiễm rồi nói: “Ngươi bây giờ chỉ cần sau giờ ngọ quét dọn Mộng Bút Hiên, Vương gia cả ngày ở lại Lãm Cúc Hiên, ngươi căn bản không có gì phải dọn dẹp lại. Như thế nào lại không có thời gian?”
Lời này nói trúng tình hình gần đây của Yến Nhiễm làm hắn đổi giọng nói: “Ta không có tâm tư học.”
“Đây chỉ là những lời viện cớ của một kẻ sống buông thả.” Trịnh Trường Cát thở dài nói: “Chỉ sợ ngươi phải ở lại Đại Diễm lâu dài, nếu ngay cả văn tự cũng không biết, tương lai chung quy sẽ phải chịu thiệt thòi.”
Nói ra vấn đề này, tựa như là một cây kim bén nhọn đâm thẳng vào trái tim Yến Nhiễm.
“Tương lai…” Hắn không khỏi lập lại từ này.
Từ sau khi vào phủ, tương lai mà Yến Nhiễm suy nghĩ xa nhất cũng chỉ là phải trốn khỏi cái g giam này. Sau đó phải sinh sống như thế nào, hắn một chút cũng chưa từng lo lắng. Cho đến sau này phát hiện có hài nhi rồi lại chỉ toàn tâm toàn ý lo lo lắng lắng làm thế nào sinh dưỡng nó, dần dần ngay cả chuyện rời khỏi thân vương phủ cũng không nghĩ đến nữa.
Giờ đây, Yến Nhiễm dường như có chút khác lạ, đôi mắt tĩnh mịch rốt cục cũng nổi lên gợn sóng.
Trịnh Trường Cát không khắc nào không để ý quan sát hắn, bởi vậy từng bước lại gần hắn nói: “Ngươi nếu vẫn còn mưu cầu một tương lai, vậy thì đừng sống một cuộc sống vô tri vô giác nữa… mà ta nguyện ý trợ giúp ngươi.”
Yến Nhiễm nghe vậy, trong lòng dao động, rốt cục đem ánh mắt chuyển hướng đến Trịnh Trường Cát.
“Ngươi tại sao phải giúp ta?” Hắn nhẹ giọng hỏi: “Ta sẽ phải làm như thế nào để hồi báo ngươi?”
“Ta giúp ngươi, vốn là bởi vì ta cảm thấy ngươi như vậy rất đáng tiếc.” Trịnh Trường Cát nhẹ nhàng cười, trong nụ cười lại có chút phiền muộn khó hiểu.
“Về phần thù lao, ta chỉ phụ trách tưới nước vun đất, còn ngươi có khả năng khai hoa kết quả hay không, đó là việc của ngươi, thành quả của ngươi chính là thù lao cho ta rồi”.
Tựa hồ cảm giác sầu muộn bị sự ôn nhu của hắn tác động, Yến Nhiễm bừng tỉnh vội vàng gật đầu.
Vì vậy từ hôm ấy, Yến Nhiễm bắt đầu theo Trịnh Trường Cát học tập văn hóa Đại Diễm. Hắn kỳ thật cũng không phải đối với cái này mù tịt, dù sao văn hóa Bách Nguyệt cũng chịu một ít ảnh hưởng từ Đại Diễm, bởi vậy dù bắt đầu từ con số không, hắn cũng không cảm thấy quá khổ cực.
Tại thời điểm Lý Tịch Trì toàn tâm lo lắng cho bệnh tình của Trầm Doanh Thu, Yến Nhiễm bắt đầu có một cuộc sống hoàn toàn mới. Buổi sáng ở chỗ Trịnh Trường Cát học chữ đọc sách, sau giờ ngọ lúc quét dọn xong, hắn liền ở lại Mộng Bút Hiên tập chữ và đọc thư bản của Trịnh Trường Cát đưa cho.
Từ sáng sớm đến tối mịt, Mộng Bút Hiên đều không có người lui tới. So với căn phòng rách nát bé nhỏ của mình, ở đây thật sự ấm áp dễ chịu hơn nhiều. Vì vậy, rất nhiều lần hắn đọc sách đến tận nửa đêm rồi ngủ luôn trong hiên, cũng không ai hay biết.
Giống như đang tiến vào một khoảng không gian cách biệt với thế giới xung quanh, đem hết thảy yêu hận tạm thời bỏ lại đằng sau, ngay trong nửa tháng Yến Nhiễm bắt đầu đọc sách, cuối cùng trái tim cũng chậm rãi yên ả trở lại. Ngay cả hài tử trong bụng cũng không còn tiếp tục nháo nữa.
Nhưng mà loại yên ổn này cũng không phải vĩnh viễn.
Buổi tối hôm nay, Yến Nhiễm vừa mới quét dọn xong, đang từ trong tay áo lấy ra thư bản muốn đọc. Chợt nghe ngoài cửa truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, một lát sau Lý Tịch Trì đẩy cửa bước vào.
Yến Nhiễm lại càng hoảng sợ, lập tức từ trên ghế đứng lên.
Mà Lý Tịch Trì căn bản như không chú ý tới ngọn đèn trong phòng, yên lặng nhìn Yến Nhiễm một lúc, mới mở miệng nói: “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Yến Nhiễm nhất thời yên lặng, hồi lâu mới miễn cưỡng đáp: “Ta vừa mới quét dọn xong, đang muốn đi.” Vừa nói, hắn âm thầm đem thư bản nhét vào trong tay áo.
Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu, Lý Tịch Trì thoạt nhìn thần sắc âm trầm, một cánh tay đặt tại khung cửa, xiêu vẹo mà đứng. Yến Nhiễm cách y có vài bước, liền ngửi thấy mùi rượu dày đặc toát ra.
Lý Tịch Trì mặc dù thân là hoàng thân quốc thích dòng dõi cao quý, thế nhưng bình thường đối với bản thân quản thúc rất nghiêm, hiếm khi có sự tình say rượu thất thố. Trực giác nói cho Yến Nhiễm, nhất định Lý Tịch Trì cùng Trầm công tử đã xảy ra chuyện gì đó.
Thật vất vả mới có thể bình ổn trái tim tức thì lại bắt đầu hỗn loạn, Yến Nhiễm không muốn tiếp tục lưu lại.
Hắn lập tức đem dụng cụ quét dọn thu vào chỗ cất, cúi đầu đi ra ngoài. Nhưng Lý Tịch Trì đang tựa người vào cánh cửa, nếu y không lùi ra, Yến Nhiễm tuyệt đối không có chỗ để rời đi.
Mà Lý Tịch Trì quả nhiên không nghĩ để cho Yến Nhiễm rời đi.
“Chờ một chút.” Y bắt lấy cánh tay Yến Nhiễm: “… Ở cùng ta một lát, ngươi không được đi.”
Trong lòng Yến Nhiễm trầm xuống, hắn biết bản thân tuyệt đối không thể lưu lại, nhưng hắn cũng không chống cự nổi với lực đạo mạnh mẽ của Lý Tịch Trì.
Ngọn nến nơi tiền sảnh bị gió thổi trúng khe khẽ run lên, Yến Nhiễm chỉ cảm thấy trước mắt mình sáng tối lẫn lộn, trong nháy mắt, hắn đã bị đẩy vào chân tường.
Thân thể cường tráng của Lý Tịch Trì gắt gao áp vào Yến Nhiễm, hơi thở mang theo mùi rượu ấm áp phả lên hai gò má hắn. Yến Nhiễm cảm thấy đầu óc choáng váng, hắn vô thức đưa đầu rời đi.
“… Ngươi còn muốn chạy?”
Lý Tịch Trì cúi đầu, đôi bàn tay to lớn lạnh như băng mạnh mẽ bắt lấy cằm Yến Nhiễm, khiến hắn cùng y đối mặt.
“Cứ như vậy, một khắc cũng không muốn cùng ta thân cận sao? Vốn là bởi vì ta bắt ngươi đến đây, rời xa Bách Nguyệt, bởi vì ta bỏ lại ngươi đi quan tâm Trầm Doanh Thu, hay là bởi vì mặc dù ta phụ ngươi, nhưng trái tim ngươi vẫn còn yêu ta?”
Giống như nghe được chuyện đáng sợ nhất, Yến Nhiễm trừng to hai mắt. Hắn không thèm để ý mà đẩy Lý Tịch Trì ra, một mực hướng bên ngoài chạy trối chết.
Lý Tịch Trì lập tức đuổi theo. Y mặc dù say rượu, nhưng bước chân so với Yến Nhiễm cũng lớn hơn rất nhiều, bởi vậy chưa ra đến sân liền bị đuổi kịp. Yến Nhiễm giống như phát điên mà liều mạng giãy dụa. Trong lúc xô đẩy, y phục trên người bị Lý Tịch Trì xé bỏ. Lúc này, cái áo phía dưới lộ ra chính là một cái áo lót cũ nát —— bên trên còn có một miếng vá xanh nhạt bằng chất vải trân quí.