Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Khoai Tây + Hoàng Thượng
Đường Ngữ mở danh bạ của Băng Mật ra, làm một loạt thao tác tùm lum tà la mà chính cậu cũng không biết hậu quả, nhưng lúc bị phát hiện thì cậu biết cách giải thích.
"Nè, tôi nói cho các cậu biết một tin tốt!" Bùi Cẩn đứng ở cửa lớp phấn khích nói với cả lớp.
Đường Ngữ giật mình, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, ánh mắt tựa như một tên nhóc làm chuyện xấu.
Đám khỉ con trong lớp quay qua nhìn, nghe thấy Bùi Cần nói: "Hồi nãy tôi ở văn phòng giáo viên, tai nghe mắt thấy lão Mã nói Băng thần lần này lại đại diện trường ta tham gia thi đấu Olympic Toán!"
"Lần này Băng Mật đạt giải nhất cấp trường, tất nhiên là sẽ được cử đi rồi!"
"Băng thần trâu bò vl, chắc chắn lại ôm thêm cúp vàng về."
Đường Ngữ nghe cả lớp khen Băng Mật, trong lòng vậy mà cảm thấy tự hào, nhưng ngay sau đó cậu lại ngẩn người, tại sao cậu lại thấy tự hào? Cậu cũng không phải Băng Mật.
Cậu ngạc nhiên phát hiện trước kia mỗi khi mình nghe thấy chuyện tốt về Băng Mật luôn phải mỉa mai vài câu, nhưng bây giờ, mẹ nó lại thấy tự hào?!
:【 Cực kỳ giống tình yêu...】
【Em gái mày á.】 Đường Ngữ giơ ngón giữa.
!
Đường Ngữ nhớ ra mình còn chưa làm xong việc trên tay.
Tiếng chuông vào học vang lên, tay Đường Ngữ cũng muốn chuột rút luôn, may là cuối cùng cũng chuẩn bị xong trước khi Băng Mật quay về.
Băng Mật mặt vô cảm đi vào lớp, các bạn học sôi nổi chúc mừng, hắn gật đầu có lệ đáp lại.
Sau khi ngồi vào vị trí, Băng Mật phát hiện Đường Ngữ đứng ngồi không yên, hai mắt láo liên, y như một con chuột nhỏ xù lông.
"..." Hắn lấy sách ngữ văn ra, mở chỗ muốn ôn lại hôm nay ra, đột nhiên nhìn thấy một câu ở đầu trang.
—— "Nếu Hoa La Canh còn sống, thì chắc chắn cậu là học trò mà ông ấy tự hào nhất."
Băng Mật: "..." Mặt lạnh.
"Đường Ngữ."
"Ừa" Đường Ngữ chớp đôi mắt to, ra vẻ ngây thơ vô tội.
Băng Mật thở dài: "Cậu đừng có thổi tôi cao như vậy được không, khoa trương quá, phải khiêm tốn một chút."
Đường Ngữ sửng sốt, cậu chớp chớp mắt, nhìn Băng Mật chằm chằm mà không nói gì.
"Đừng tỏ vẻ dễ thương, tôi không xiêu lòng đâu."
"Tôi không tỏ vẻ dễ thương." Sao tôi lại tỏ vẻ dễ thương được, tôi không có tỏ vẻ dễ thương hiểu không?
bảo cậu thổi rắm cầu vồng thì cậu thổi, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là nội dung có hơi kiêu ngạo.
Suốt một tiết học, Đường Ngữ chăm chăm quan sát nhất cử nhất động của Băng Mật, chỉ cần Băng Mật thò tay vào hộc bàn là cậu cảnh giác, sợ hắn cầm điện thoại.
Cũng may Băng Mật đi học không chơi điện thoại, làm cậu lo lắng đề phòng cả một tiết, tim cũng muốn đau luôn á.
Tất cả là tại bản thân làm chuyện xấu, nên bây giờ lương tâm cắn rứt.
Không hiểu mấy người xấu làm chuyện ác xong làm thế nào có thể yên tâm thoải mái lẩn trốn nhiều năm như vậy.
Vừa đến tiết thứ ba của buổi sáng, Đường Ngữ đã mệt đến mức nằm nhoài ra bàn mà nhìn chằm chằm vào Băng Mật.
Phải làm thế nào thì Băng Mật mới tha thứ cho cậu đây?
Gốc là thành ngữ võng khai nhất diện (网开一面), nghĩa đen là mở lưới bắt gia cầm ở ba mặt, chỉ chừa lại một mặt.
Nghĩa bóng là tỏ thái độ tha thứ và cho người khác một lối thoát.
(Baidu)
À!
Đường Ngữ ngồi thẳng lưng lên, vừa nãy còn giống cỏ héo, bây giờ như vừa được tưới tắm, cúi xuống lục lọi cặp sách rồi lấy một cái hộp ra.
Đây là bánh quy nhỏ mẹ làm ở nhà, vừa ngon vừa dễ thương nên cậu mang một ít đến trường, để lúc nào thấy thèm thì lấy ra ăn.
Bây giờ vừa hay có việc cần tới.
Đường Ngữ mặc niệm trong lòng: Bánh quy nhỏ ơi bánh quy nhỏ à, hôm nay nhiệm vụ của mày gian khổ lắm biết không, hy sinh bản thân một chút là cứu được tao một lần rồi.
Cậu mở nắp hộp ra để trên bàn Băng Mật: "Nè, cho cậu ăn."
Băng Mật cúi đầu nhìn hộp bánh quy, mấy cái bánh quy đó chỉ lớn bằng đồng xu, hình gấu nhỏ màu cà phê, hương thơm ngọt ngào lan tỏa.
"Cảm ơn, tôi không ăn đồ ngọt."
"..." Đường Ngữ á khẩu không biết nói gì, do dự một lúc lại nói, "Đây là quà xin lỗi hồi trước hiểu lầm cậu, có thành kiến với cậu.
Cậu ăn một miếng đi, chỉ một miếng thôi mà.
Cậu ăn nghĩa là không để bụng hiềm khích trước đây, không ăn nghĩa là cậu không tha thứ cho tôi."
Thật ra, chỉ cần Băng Mật ăn một miếng, thì lúc xem điện thoại sẽ nghĩ đến tình nghĩa ăn bánh quy, có thể sẽ rộng lượng bỏ qua cho cậu.
Băng Mật: "..." hơi khó xử.
Thật ra là làm gì có tha thứ hay không tha thứ, hắn chưa từng chấp nhặt Đường Ngữ, càng không ghi thù Đường Ngữ.
Chỉ là, hắn thật sự không muốn ăn bánh quy này, ăn vào miệng hẳn là sẽ ngọt ngấy, cảm giác đó không tốt lắm.
Không thể hiểu được vì sao một nam sinh như Đường Ngữ lại thích ăn đồ ngọt đến vậy.
Hai người cứ giằng co như vậy được hai phút, ngay lúc Băng Mật muốn đầu hàng thì lại có một cái chày gỗ thò ra: "Đây là cái gì, bánh quy nhỏ hả!"
Lòng Đường Ngữ chợt lạnh lẽo, lập tức bảo vệ bánh quy theo bản năng, nhưng mà đã chậm một bước, hộp bánh bị Nòng Nọc giật lấy.
"Trả tao!" Đường Ngữ đứng dậy giành lại.
Nòng Nọc đưa ra xa, nói một cách đúng tình hợp lý: "Được đó Đường Ngữ, lúc trước tụi mình đã nói rồi mà, đời này có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, có đồ ngon thì chia sẻ, có đồ tốt thì trao đổi.
Mày thì sao, lén chia cho Băng Mật mà lại không chia cho tao, mày vứt lời thề năm xưa ở chỗ nào rồi?"
Đường Ngữ trợn trắng cả mắt, thật sự muốn bóp chết Nòng Nọc ngay lập tức: "Đó là lời hứa từ hồi mẫu giáo, không tính.
Quên đi quên đi, cho mày đó, ăn ăn ăn, ăn no chết mày luôn."
Cậu tức đến nỗi hai tay chống nạnh, vấn đề không phải là bởi vì Nòng Nọc ăn, mà là bởi vì bánh quy này là cọng rơm cứu mạng của cậu, vừa nãy thiếu chút nữa là Băng Mật ăn rồi, chỉ thiếu có một chút thôi!
Nếu thời gian có thể quay lại, Đường Ngữ chắc chắn sẽ xuyên về thời mẫu giáo để bóp chết Nòng Nọc ngày ấy.
Nòng Nọc mặt dày, yên tâm thoải mái ăn một miếng, ừ một tiếng thật dài, cực kỳ thỏa mãn nói: "Đây là của dì làm đúng không, ăn quá ngon.
Dì giỏi quá!" Rồi cậu ta đưa cho Hướng Tâm ăn, Hướng Tâm ngại ngùng cắn một miếng, cũng cảm thấy khá ngon.
Các bạn học vừa nghe thấy là mẹ Đường Ngữ làm đã sôi nổi vây lại muốn ăn một miếng.
Nòng Nọc hào phóng chia sẻ cho mọi người, rất nhanh, một hộp bánh quy đã thấy đáy, chỉ còn lại một ít vụn bánh.
Hướng Tâm quay lại cười nói với Đường Ngữ: "Đường Ngữ bé nhỏ, mẹ cậu thật là khéo tay, làm cái gì ăn cũng rất ngon."
"Đúng đó, lần trước hotboy lớp của chúng ta tròn mười bảy, mẹ cậu ấy nấu một bàn đồ ăn thật lớn, không món nào giống món nào, sắc hương vẹn toàn, ăn cực kỳ ngon!"
"A a, Đường Ngữ, chừng nào thì mày mới tròn mười tám, tao muốn đến nhà mày tiếp!"
"Nhưng lần sau đừng để bố mày kể chuyện ma nữa, tao đã sợ bệnh viện rồi, bố mày lại còn kể khủng bố như vậy, làm tao lâu lắm rồi vẫn không dám đi bệnh viện."
"Đúng đúng đúng..."
Mọi người ríu rít nói một hồi, Đường Ngữ gật đầu liên tục.
Các bạn học ai cũng rất hâm mộ Đường Ngữ, bố mẹ ân ái, dù công việc bận rộn, những có thời gian vẫn ở bên cạnh Đường Ngữ.
Mẹ dịu dàng thân thiết, bố lại không cổ hủ nghiêm túc.
Quan trọng là, nhà bọn họ cực kỳ hiếu khách, mẹ làm đồ ăn rất ngon, làm cho các bạn học mãi không quên được.
Băng Mật chưa từng đến nhà Đường Ngữ, trước kia Đường Ngữ mời mọi người trong lớp, hắn cũng chưa đi một lần nào.
Với cả, lúc đó giữa hắn và Đường Ngữ có mâu thuẫn.
Hơn nữa, Băng Mật cũng không thích tụ hội.
Trước kia, công ty bố có liên hoan, hắn bị bắt đi, cả buổi hắn toàn lạnh mặt, bởi vì mặt nạ muôn hình muôn vẻ của con người làm hắn cảm thấy thật giả tạo.
Ai cũng cười, nhưng chẳng ai cười thật lòng, trên mặt luôn mang mặt nạ giả dối.
Hắn không thích giả vờ vui cười để phụ hoạ người khác, lắng nghe câu chuyện mình không có hứng thú.
Hắn chỉ muốn làm chính mình.
Tuy rằng bố hắn từng nói, thế giới của người trưởng thành là như vậy, không thích cũng phải giả vờ thích, như vậy mới hoà hợp với tập thể được.
Hòa hợp với tập thể?
Nghĩa là tốt?
Không hoà hợp nghĩa là xấu?
Hắn không cho rằng như vậy.
Nhưng mà sau khi tiếp xúc với Đường Ngữ, hắn phát hiện cách Đường Ngữ sống rất đơn thuần, cũng rất chân thật.
Sinh hoạt của cậu cũng rất đơn giản, vui vẻ thì đăng lên vòng bạn bè, không vui cũng đăng lên vòng bạn bè, có cảm xúc gì cũng viết hết lên mặt.
Tâm tư Đường Ngữ dẫu có những lúc kỳ quái, đôi lúc khó đoán, nhưng đại đa số thời điểm rất đơn thuần.
Ở đây tác giả ghi là không khó đoán nhưng mà nghe nó cứ vô lý nên mình để là khó đoán luôn.
Khoảng thời gian khi Băng Mật mới ngồi cùng bàn với cậu, trong lòng nói ngàn lần câu không muốn, nhưng sau khi chậm rãi tiếp xúc với cậu, hắn nhận ra Đường Ngữ mang đến cảm giác rất thoải mái.
"Tôi soạn cho cậu vài đề Toán, cậu luyện tập chút đi." Băng Mật đẩy vở qua bàn cậu.
Quả nhiên hắn được nhìn vẻ mặt ai oán cộng đáng thương của Đường Ngữ.
Đường Ngữ yếu ớt meo meo: "Vì sao, tôi làm gì sai à, tôi có thể không làm không?"
"Đây là đề được soạn nhằm vào điểm yếu của cậu trong môn Toán, có nhiều câu hỏi trọng điểm hơn, phạm vi cũng rất rộng, có thể cải thiện kiến thức Toán học của cậu." Băng Mật nói bâng quơ.
Đường Ngữ: "...Ừm." Tui thiệt khổ quá.
Cuối cùng Đường Ngữ vẫn ngoan ngoãn cầm bút bắt đầu làm, viết nguệch ngoạc vào tờ nháp trên bàn, môi bĩu lên thật cao, ra vẻ oan ức đáng thương.
Hàng mi cong dài run rẩy nhè nhẹ, chiếc mũi thanh thoát cao ngất, dáng vẻ nghiêm túc làm bài của Đường Ngữ thật sự rất thuận mắt.
Tầm mắt Băng Mật rơi xuống môi cậu, sau đó lại dời đi.
Đường Ngữ liếc nhìn Băng Mật, cậu phát hiện dạo này Băng Mật càng ngày càng để bụng thành tích môn Toán của cậu.
Hơn nữa...!Thái độ của Băng Mật hình như có chỗ không giống trước kia.
Rốt cuộc là không giống chỗ nào? Cậu tạm thời nghĩ không ra.
Buổi chiều tan học, Nòng Nọc đang dọn cặp, Đường Ngữ từ phía sau lặng lẽ thả một câu: "Học sinh trọ ở trường ngồi xuống, đừng chắn đường học sinh cần về nhà."
"!!!" Như thể sét giữa trời quang, cả người Nòng Nọc cứng đờ, cậu ta vẫn luôn nói bản thân phải kiên cường đối mặt với hiện thực trước mắt.
"Á á á!" Nòng – đối mặt với hiện thưc – Nọc phát điên rồi.
Cậu ta xoay người ôm eo Đường Ngữ, dùng sức lắc tới lắc lui: "Con trai, đừng bỏ rơi ông nội mà, ông nội muốn về nhà với con!"
"Mày...!Cho tao ư...!Ưm ưm..." Đường Ngữ bị Nòng Nọc ôm mém tắt thở, dùng hai tay ra sức đẩy Nòng Nọc.
Nòng Nọc vóc người cao lớn, cao gần một mét chín, Đường Ngữ không thể đẩy hắn ra được, mặt cũng đỏ lên.
Bỗng nhiên Nòng Nọc buông cậu ra, sau đó lảo đảo lùi vài bước, vịn vào bàn bạn học khác mới khó khăn lấy lại được thăng bằng, ngơ ngác nhìn qua.
Đường Ngữ cũng ngơ ngẩn nhìn lại, quay đầu thì thấy Băng Mật lạnh mặt đứng đó, là Băng Mật đẩy Nòng Nọc.
Băng Mật không nói gì cả, về chỗ mình dọn cặp tiếp.
Lúc này Đường Ngữ mới quay đầu nói với Nòng Nọc: "Mày muốn đồng quy vu tận hả cháu trai?"
"Mày ở lại trễ trễ với tao đi." Nòng Nọc.
"Ọe~ Đừng làm nũng trước mặt tao, tao ghét bỏ." Đường Ngữ nhanh chóng dọn đồ.
Nòng Nọc xìu xuống, dùng đôi mắt nhỏ ai oán nhìn Đường Ngữ: "Mày cái đồ thẳng nam chết tiệt, ông đây làm nũng hồi nào."
Thẳng nam, ha ha, thật mới mẻ.
Đường Ngữ cười thầm trong lòng, nhưng cậu không chú ý đến Băng Mật bên cạnh dừng tay một lúc, trong mắt hiện lên cảm xúc không rõ, rồi lại khôi phục bình thường, tiếp tục dọn đồ.
Đường Ngữ tiếp tục đâm dao: "Hôm nay lúc giật đồ của bố mày sao không nghĩ đến bây giờ đi? Bố mới không ở lại với mày, bố ghi thù đó."
Cậu với Băng Mật cùng dọn cặp xong, cùng đeo lên, cùng bước đi.
Nhưng không cùng đi ra khỏi lớp, vì tay áo Đường Ngữ bị Nòng Nọc giữ chặt.
"Con trai, ngày mai mang đồ ăn ngon tới cho tao đi, tốt nhất là đồ dì làm."
"Hừ, đồ mẫu hậu làm, sao có thể để cho thái giám ăn?" Đường Ngữ vểnh mặt chảnh chó.
Băng Mật bước chậm lại, như thể đang đợi Đường Ngữ đuổi theo.
Gần đây ngày nào Đường Ngữ cũng về nhà cùng hắn, nên hắn vô thức muốn chờ cậu.
Hơn nữa, Kha Đô ở trọ trong trường, trong lòng hắn vậy mà có chút mừng thầm.
Nòng Nọc bị đâm vào tim: "Đường Ngữ, mày thiệt tuyệt tình, tao đã đáng thương như này rồi, mày không thể dỗ dành tao chút sao?"
"Tao cũng không thích mày, vì sao phải dỗ dành mày? Mày đi mà bảo Hướng Tâm dỗ mày á.
Tạm biệt nhá..." Đường Ngữ cũng bắt chước cách nói ti tiện của Nòng Nọc.
Cậu để lại cho Nòng Nọc một bóng dáng đắc ý, khiến cậu ta tức giận đến chết lặng.
Đường Ngữ thấy Băng Mật chưa đi được bao xa, vài bước đã đuổi kịp, cười xán lạn: "Đi thôi!"
Băng Mật cúi đầu cười nhạt.
Nòng Nọc đứng ở cửa phòng học, dùng ánh mắt u oán nhìn bọn họ rời đi.
Cậu ta phát hiện dạo này Băng Mật với Đường Ngữ rất gần gũi, mà Băng Mật cũng không phản cảm, hai người họ hài hòa một cách kỳ lạ.
Địa vị của mình trong lòng đồng bọn bây giờ còn không bằng Băng Mật.
Phắc, Đường Ngữ thằng con bất hiếu theo trai bỏ cha!
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Đường · bé đáng yêu · Ngữ: Bạn trai ôm một cái.
Băng · khẩu thị tâm phi · Mật: Đừng tỏ vẻ dễ thương, tôi không xiêu lòng đâu.
Sau đó bị manh đến không muốn không muốn, ôm một cái rồi lại hun hun.
Tiểu Ngân Hà: Tui phát hiện trả lời bình luận của các thiên sứ nhỏ là một việc rất thú vị.
- --
Bánh quy gấu mẹ Đường Ngữ làm:
Ở chỗ "đừng tỏ vẻ dễ thương, tôi không xiêu lòng đâu" của Băng Mật nguyên gốc là "Cậu đừng bán manh, tôi không ăn đâu."
Khoai Tây Xàm Xí: Xin nhỗi mọi người vì đã lên chương trễ ơi là trễ huhu, bọn tui vô học rồi, bận bù đầu bù cổ luôn.
Nhưng bọn tui dẫn sẽ cố hết sức.
Btw Băng Mật ơi liêm sỉ hỏng còn miếng nào luôn ó, còn Đường Ngữ thì cưng dl huhuhuhu.
Mà mọi người có ai thấy cái đoạn suy nghĩ của Băng Mật giả tạo các thứ nó cứ trẻ chou thế nào ấy không huhu, như mấy bạn nhỏ bị bệnh trung nhị á.
//
Hết chương ..