Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường

chương 18: tin nhắn làm phiền

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà

Edit: Khoai Tây + Hoàng Thượng

"Ò," Đường Ngữ hiểu lầm ý Băng Mật, xấu hổ sờ mũi, "Đây không phải thư tình, đây là thư cô bé cậu cứu đưa."

Ánh mắt Băng Mật chậm rãi lướt từ đôi mắt cậu xuống cái mũi, rồi đến miệng, hắn chẳng nói gì mà nhận lấy bức thư.

"Cậu không mở ra đọc à?" Đường Ngữ thấy Băng Mật nhét thẳng vào trong hộc bàn.

"Đơn giản chỉ là cảm ơn thôi, có gì đáng nhìn đâu." Băng Mật cúi đầu viết gì đó vào vở.

Đường Ngữ cảm thấy Băng Mật còn lạnh nhạt hơn mọi ngày, có phải là do hôm qua cậu không trả lời hắn không?

Bỗng nhiên Băng Mật hỏi: "Hôm qua cậu gặp cô bé ở cổng trường?"

"Đúng vậy, lúc đi đưa Nòng Nọc đến ký túc xá thì gặp."

Tay đang viết chữ của Băng Mật ngừng lại, chẳng lẽ là bởi vì chuyện hôm qua nên Đường Ngữ mới đăng cái vòng bạn bè kia?

Liên kết mọi chuyện lại, hình như Đường Ngữ đã biết được gì đó từ lời nói của cô bé.

"Vết thương trên chân cậu có để lại sẹo không?" Đường Ngữ yếu ớt hỏi.

Băng Mật kinh ngạc nhìn cậu: "Đây cũng là cô bé kia nói cho cậu?" Đường Ngữ gật đầu, Băng Mật nói không để lại sẹo.

Lúc này, Nòng Nọc đi đến: "Con trai, sao hôm nay mày không so đáp án?"

Bình thường, Đường Ngữ sẽ đi so đáp án vào thứ Hai hàng tuần, sao hôm nay lại không đi, bài thi môn Toán của tuần trước khó như vậy, cậu ta không tin Đường Ngữ làm được.

Nòng Nọc cầm bài thi của Đường Ngữ ở trên bàn lên, vừa nhìn vào đã trợn mắt: "Con trai, mày viết đại hả?" Viết cũng được lắm.

Đường Ngữ rút bài thi về, đưa cho tổ trưởng rồi quay đầu lại nhìn Nòng Nọc: "Tao không có viết đại."

"Tao không tin là đúng hết," Nòng Nọc thề son sắt, "Mày mà viết đại thì sẽ bị lão Mã xử."

"Cộc cộc cộc!" Cửa lớp học bị gõ vài cái, mọi người nhìn ra cửa, lão Mã tới!

Đây là tập kích bất ngờ á.

Á á á á!

Sáng sớm, bọn khỉ con trong lớp đang so đáp án, đang ngồi trong đống lửa thì bị cắt ngang.

Tiếng lòng của rất nhiều học sinh: Xong đời.

Gốc: 药丸 (thuốc viên), một từ ngôn ngữ mạng, cụm từ 吃枣药丸 (Chī zǎo yàowán) nghĩa là "ăn thuốc táo tàu" đọc giống 迟早要完 (chízǎo yào wán) nghĩa là "sớm muộn cũng sẽ xong đời".

Đường Ngữ vậy mà lại rất bình tĩnh, giống hệt Băng Mật đang ngồi bên cạnh.

Lão Mã vừa vào đã đi thu bài tập toán, cứ như là cố ý ngăn cản mấy chuyện so đáp án.

Ông thu bài thi xong thì rời đi, làm bọn khỉ con ngơ ngác trong cả quá trình.

Từ đầu đến cuối Băng Mật không thèm ngẩng đầu lên nhìn một lần nào, tập trung ghi bài của mình, hắn viết rồi lại viết, phát hiện hôm nay Đường Ngữ im lặng hơn nhiều.

Hắn hơi nghiêng đầu, dùng khóe mắt đánh giá cậu.

Đường Ngữ cũng đang cúi đầu viết gì đó, không ăn kẹo, cũng không xoay bút, tất nhiên cũng không có xàm xí với Nòng Nọc.

Ánh nắng dịu nhẹ của buổi sớm chiếu qua cửa sổ, phủ một vầng sáng mỏng lên người Đường Ngữ.

Sườn mặt cậu bị chiếu đến hơi trong suốt, thấy rõ đường cong nhu hòa, hàng mi dài khẽ lay động, ánh mắt chuyên chú.

Ánh mắt Băng Mật không thể không bị cậu hấp dẫn, trong khoảnh khắc người nọ chớp mắt, tim hắn như thể bị một thứ gì đó gãi nhẹ, khiến hắn chớp mắt loạn nhịp.

Trước kia Băng Mật từng nghe giáo viên Văn miêu tả Đường Ngữ là: tràn ngập sức sống, hoạt bát và tỏa nắng.

Khi đó hắn không đồng ý, nhưng bây giờ Băng Mật hoàn toàn tin vào câu nói đó.

!

Bỗng nhiên Đường Ngữ xoay đầu, bốn mắt nhìn nhau.

Giây phút cả hai đối diện nhau, trái tim đột ngột đập mạnh.

Một bầu không khí kỳ lạ sinh sôi trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau.

Như thể bị ánh mắt đâm vào, hai người đồng loạt quay đầu đi, né tránh cảm xúc không thể gọi tên kia.

Tay đang viết của Đường Ngữ hơi run rẩy, vừa rồi hình như cậu đã bị đôi mắt Băng Mật mê hoặc, suýt thì chìm sâu vào ánh mắt kia.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu có cảm giác này, nhưng lại là lần rõ ràng nhất.

Nó cậu hoảng hốt lo sợ, như thể đang lơ lửng trên mây, nặng nề trôi đi, khiến trái tim cậu không tự chủ được mà đập nhanh hơn.

Sau khi cậu thân cận hơn với Băng Mật, loại cảm giác này mới trở nên mãnh liệt.

Cậu sẽ kìm lòng không đặng mà dâng trào cảm xúc, máu nóng nổi lên, hô hấp dồn dập, hai tai nóng rẫy.

Khi lên cấp hai cậu nhận ra mình không thích con gái, bắt đầu từ đó, cậu luôn cố tình tránh tiếp xúc với con trai (trừ Nòng Nọc).

Cậu chưa từng nói với ai, vẫn chôn giấu bí mật này thật sâu dưới trong lòng.

Cậu cho rằng chỉ cần tránh tiếp xúc thì sẽ không phát sinh những việc không thể khống chế, cũng sẽ không bị ai phát hiện.

Nhưng dạo gần đây, cảm xúc hình như càng muốn kìm nén thì càng không kìm nén được.

Lúc đầu, khi hệ thống muốn cậu yêu đương với Băng Mật, cậu chỉ mang tâm trạng chơi vui mà thôi, dựa theo yêu cầu của hệ thống mà thực hiện, chỉ đơn giản là muốn khiến cho Băng Mật thích cậu.

Khi đó cậu rất cảnh giác, nhưng bây giờ nhìn lại, hình như không thể coi đây là một trò chơi nữa rồi.

: 【Ký chủ, vừa rồi cậu đã sử dụng "thuốc hào quang sắc đẹp", cố lên nha~】

Đường Ngữ hồi thần, tiếp tục vùi đầu viết.

Có một việc cậu không biết, đó là lần đầu tiên tai Băng Mật đỏ ửng lên.

Mỗi khi nghĩ đến việc ngồi chung với người khiến mình mất khống chế mỗi ngày, Đường Ngữ lại cảm thấy thật khó khăn.

Đến tiết toán, lão Mã phát bài thi đã sửa.

Trên mặt ông có ý cười nhàn nhạt, dường như tâm trạng đang rất tốt.

"Lần này Đường Ngữ có tiến bộ lớn, bài tập về nhà kỳ này đúng rất nhiều, xem ra cho trò làm bạn cùng bàn với Băng Mật là quyết định đúng đắn."

Lão Mã khen xong, lập tức có một bạn học nữ giơ tay hỏi: "Vậy khi nào em mới được làm bạn cùng bàn của Băng Mật?"

"Không được!" Đường Ngữ sốt ruột phản đối ngay lập tức.

Phản ứng của cậu hơi lớn khiến cả lớp ai cũng quay đầu nhìn.

Cậu ngượng ngùng sờ mũi: "Ha ha, em định nói, em vẫn chưa ổn định lắm, lỡ như tách khỏi Băng Mật xong thành tích môn Toán lại giảm xuống thì phải làm sao bây giờ?"

Thật ra nội tâm cậu: Nhỏ chắc chắn là muốn mượn cơ hội tiếp cận Băng Mật, gần quan được ban lộc thôi, méo, ai cho mà làm, tuyệt đối không được.

Khóe mắt Băng Mật liếc Đường Ngữ một cái, khóe miệng nhếch lên thành một độ cong nhẹ nhàng.

Nòng Nọc quay ra sau, đặc biệt kinh ngạc: "Con trai, mày vậy mà làm đúng thật kìa, tao còn lâu mới tin là mày tiến bộ do làm bạn cùng bàn với Băng Mật, có phải cậu nhỏ mày về giảng đề cho mày không?"

Cậu nhỏ?

Băng Mật ngước lên nhìn Nòng Nọc.

Đường Ngữ nói: "Không có, dạo này cậu nhỏ của tao rất bận.

Mày ghen tị chứ gì, bản thân mày làm bạn cùng bàn với Hướng Tâm thành tích môn Văn mãi không tiến bộ thì cho rằng tao làm bạn cùng bàn với Băng Mật thành tích cũng không tiến bộ?"

"Mày xuyên tạc ý tao." Nòng Nọc hơi ngượng.

Đường Ngữ thấy Nòng Nọc ngượng ngùng, nói tiếp: "Tao còn không hiểu mày à, mày chỉ lấy cớ làm bạn cùng bàn với Hướng Tâm để tiếp cận nhỏ thôi."

Mấy lời này khiến Nòng Nọc xấu hổ đến mức đỏ cả mặt, sợ Hướng Tâm nghe thấy nên quay sang nhìn, rồi quay lại trừng Đường Ngữ: "Hờ, tại sao mày đòi làm bạn cùng bàn với Băng Mật hở, dù gì thì cũng không phải là muốn nâng cao thành tích môn Toán, trong lòng mày chắc chắn có âm mưu khác."

Thằng nhóc này dám phá đám chuyện của tao, tao cũng phá đám mày.

"!" Đường Ngữ ngẩn người, cậu vậy mà bị thằng ngốc Nòng Nọc bắn trúng tim đen, bèn chột dạ liếc Băng Mật, nhanh chóng giải thích: "Làm gì có, tao đây chỉ đơn giản là muốn nâng cao thành tích thôi."

Hai người bọn họ mày một câu tao một chữ cãi nhau, đến khi mỗi người ăn một viên phấn vào đầu mới chịu thôi.

Đây là lần đầu tiên Đường Ngữ cảm thấy tiết Toán thật là nhẹ nhàng.

Hôm qua Băng Mật như đả thông hai mạch Nhâm Đốc cho cậu, hôm nay cậu nghe lão Mã giảng môn Toán, cảm thấy rõ ràng hơn nhiều.

Sau khi tan học, Đường Ngữ thấy Băng Mật đứng dậy đi ra khỏi lớp học, nên cậu cũng đi theo bên cạnh, cười nói: "Cảm ơn cậu chuyện hôm qua nha."

Bước chân Băng Mật khựng lại, hắn không ngờ Đường Ngữ lại đặc biệt tới cảm ơn.

Hắn gật nhẹ đầu tỏ vẻ đáp lại.

Hai người cùng vào WC, thấy Đường Ngữ vẫn còn đi theo, Băng Mật hỏi cậu: "Còn có chuyện gì nữa sao?"

"Tôi cũng muốn đi vệ sinh mà." Đường Ngữ chớp chớp mắt.

"...!Ờ." Băng Mật quay đầu đi.

Bỗng nhiên Đường Ngữ bật cười, Băng Mật như vậy thật sự rất đáng yêu.

Cậu vươn tay đẩy cửa nhà vệ sinh thì một tay còn lại bị kéo, cậu quay đầu lại.

Băng Mật: "Cậu, ngày hôm qua...Vì sao không trả lời tin nhắn của tôi."

Hắn đợi lâu thật lâu, kết quả lại đợ được một cái rắm cầu vồng chúc ngủ ngon.

"Tôi..." Đường Ngữ phải nói thế nào bây giờ, nói không trả lời vì trong lòng thấy quá áy náy, thẹn thùng à?

Thế thì cũng chảnh quá.

"Vậy cho nên hôm nay cậu không vui vì chuyện này à?" Đường Ngữ hỏi.

"Không phải không vui, tôi vẫn luôn như thế." Băng Mật bỏ tay ra.

"Hôm qua tôi có việc, bận quá nên không có thời gian trả lời, lần sau chắc chắn sẽ trả lời mà."

Băng Mật chẳng nói gì, hắn nhận được câu trả lời mình muốn rồi thì xoay người đi vào một buồng vệ sinh khác.

Xem ra không phải bởi vì chuyện biệt danh "Tên nhóc ấu trĩ".

"Cốc cốc!" Cửa buồng vệ sinh bị Đường Ngữ gõ, sau đó: "Còn nữa, biệt danh cậu đặt cho tôi làm tôi giận đấy."

Băng Mật cúi đầu khẽ cười.

Bên kia vẫn tiếp tục: "Tôi không ấu trĩ tí nào, có mà cậu mới ấu trĩ á."

Cửa mở, hai người đi ra, Băng Mật rửa tay ở bồn rửa, thấy Đường Ngữ sắp đi: "Cậu đi vệ sinh xong không rửa tay à?"

"Tôi không đi, cậu ở bên cạnh làm tôi không đi được." Đường Ngữ ngại đến mức đỏ cả tai, rời đi.

Băng Mật: "?" Tại sao hắn ở bên cạnh thì không đi được?

Băng Mật rửa tay xong đi ra thì thấy Đường Ngữ dựa lưng vào tường, đang chuẩn bị hỏi tại sao, Đường Ngữ không nói câu nào lại đi vào nhà vệ sinh.

"..." Băng Mật cạn lời.

Tật xấu gì đây?

Băng Mật lắc đầu cười cười.

Nữ sinh trên hành lang thấy Băng Mật cười, cực kỳ hưng phấn.

Đường Ngữ đi vệ sinh xong quay trở về lớp, không thấy Băng Mật.

Cậu về chỗ, đang nghĩ cách giải thích chuyện làm màu vừa nãy thì thấy điện thoại Băng Mật trong hộc bàn sáng lên.

Cậu không định xem, nhưng lại nói:【Ký chủ, mật khẩu điện thoại của cậu ta là .】

【Để làm gì, tao không nhìn chuyện riêng tư của người khác đâu.】

【Ký chủ, có người đào tường rồi, cậu còn không nhanh lên.】

【Vậy thì cũng không thể xem điện thoại người khác.

Không được, tao không xem đâu.】 Đường Ngữ vẫn rất có nguyên tắc, loại chuyện thiếu đạo đức này cậu không làm.

【Ký chủ, cơ hội chỉ có một lần thôi, bỏ qua là không còn nữa đâu, cậu không muốn biết là ai gửi tin nhắn à?】

Trong lòng Đường Ngữ hơi phân vân, đúng là cậu muốn biết mình bị ai đào góc tường, nhưng mà...!【Không được, tôi không xem đâu.】【

【 Xem cộng hai điểm, không xem trừ ba điểm.】 ép cậu phải làm.

【Thiệt tàn nhẫn mà, hệ thống tụi bây ai cũng thiếu đạo đức như vậy à?】Đường Ngữ thật sự khô lời rồi.

【Hệ thống tụi tui có phải con người đâu, không thể dùng tiêu chuẩn của cậu để yêu cầu được.

Tụi tui chỉ biết phải giao nhiệm vụ thôi mà~】

Đường Ngữ tức đến mức tức không nổi nữa, cậu nghiến răng, lấy điện thoại Băng Mật ra, mở khóa, vừa định mở tin nhắn ra thì thấy có hơn bốn mươi mấy tin nhắn chưa đọc.

Nhiều như vậy, xem cái nào bây giờ?

Cậu vừa bấm mở đã thấy, tất cả toàn là tin nhắn của người lạ, thời gian là hôm nay, nhưng nội dung lại chỉ có một ——

"Băng thần, thêm WeChat của cậu có được không?"

"Anh Mật, anh thích bao tải màu gì, đợi em tới bắt anh nha."

"Cậu là hotboy của Phục Cao đúng không, làm một pháo không?"

"Cậu có cong không, tới chơi gay đi nè."

"......"

【Cái này mà gọi là có một người đào góc tường à, đây là một đám người mà?!】Đường Ngữ bị mấy tin nhắn làm cho kinh ngạc, thật sự là người từ khắp nơi.

Trong trường này, ngoài trường này, gay này, tình một đêm này.

Tam quan sụp đổ.

Chẳng lẽ ngày nào Băng Mật cũng nhận được mấy tin nhắn quấy rầy như này à?

Vậy cậu ta nghĩ thế nào? Có bị tức chết không?

Cậu không biết Băng Mật có bị tức chết không, nhưng bây giờ cậu sắp tức chết luôn rồi, chỉ thiếu điều chạy đi mắng người gửi tin nhắn quấy rối, hỏi thăm mười tám đời tổ tiên nhà hắn ta.

Đặc biệt là cái hẹn bắn pháo kia, chẳng biết là nam hay nữ nữa, cậu thật sự muốn đánh chết kẻ đó.

Bây giờ Đường Ngữ tức đến mức xì khói trên đỉnh đầu, như thể đồ của mình lại bị người khác vừa thèm muốn vừa thẩm du tinh thần.

【Đúng vậy, ngày nào cậu ta cũng nhận được mấy chục tin nhắn lận, hôm nay là còn ít đấy, nhưng mà mọi khi cậu ta toàn cài đặt "Không cho phép" thông báo tin nhắn.

【Nếu ông đây bị nhiều người quấy rối như vậy, chắc chắn sẽ chửi từng người một, report lại hết!】Đường Ngữ rất tức giận.

Dưới sự tức giận, cậu xóa hết toàn bộ tin nhắn quấy rối, xóa xong rồi mới nhận ra, hình như chẳng có ai trong danh bạ gửi tin nhắn cho Băng Mật.

Bỗng nhiên, lại có một tin nhắn mới được gửi đến, Đường Ngữ giật mình mở ra.

—— "Băng Mật, tớ là Nguyễn Lị lớp Năm, tớ thích cậu rất lâu rồi, tớ có thể thêm WeChat của cậu được không, tớ thêm WeChat sẽ không làm phiền cậu."

Này mẹ nó thì khác gì "Anh chỉ cọ thôi sẽ không đi vào"?

Nguyễn Lị là hoa khôi của lớp Năm, cao gầy trẳng trẻo, thành tích học tập tốt, giọng nói ngọt ngào, nghe nói hát cũng cực kỳ hay.

Đường Ngữ vũ trụ nhỏ bạo nổ, gõ một đoạn từ chối dài, nhưng lại đột nhiên nhận ra, cậu dựa vào đâu mà thay Băng Mật từ chối người ta?

Vũ trụ nhỏ bạo nổ: Bắt nguồn từ bộ manga Saint Seiya, một vị thánh đấu sĩ sẽ nói "vũ trụ nhỏ" khi gây ra một vụ nổ năng lượng để tăng sức mạnh của bản thân và các chỉ số khác, rồi hạ gục đối thủ.

Sau này, câu nói này được lấy để chỉ một ai đó bị kích thích đến bùng phát, theo nghĩa hài hước.

(Đây là những gì tui tìm hiểu được, vì tui không có biết truyện này nên chẳng biết edit như vậy có đúng không nữa.)

Cậu có tư cách gì?

Lấy lập trường gì?

Cậu cùng lắm chỉ là bạn cùng bàn của Băng Mật, ngoại trừ cái này thì chẳng là gì.

Trái tim Đường Ngữ thắt lại, xóa toàn bộ chữ vừa đánh xong.

Tâm trạng cực kỳ không tốt.

Chẳng biết mấy người này biết được số điện thoại của Băng Mật từ chỗ nào nữa.

Cuối cùng, Đường Ngữ thoát tin nhắn.

Bỗng nhiên, cậu nhận ra mình vừa làm một chuyện không thể vãn hồi cỡ nào, cậu vậy mà xóa hết tin nhắn của Băng Mật, vậy chẳng phải là nói cho Băng Mật cậu đụng vào điện thoại của hắn à!

Xong đời...!

Đường Ngữ che ngực, ngẩn ra vài giây, đột nhiên bóng đèn trên đầu cậu sáng lên, cậu có một ý tưởng.

Nhưng mà ý tưởng này chỉ dời được chiến hỏa đi thôi, không thể làm chiến hỏa biến mất.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Đường Ngữ: Quá đáng lắm, đàn ông của tôi mà cũng dám mơ tưởng, tức chết bố mày, tức chết bố mày!

- --

Dành cho những ai không biết Saint Seiya là gì như tui: Đây là một bộ manga, kể về các thánh đấu sĩ (giáp vàng, bạc, đồng) bảo vệ nữ thần Athena và chống lại quỷ dữ và Hades.

Truyện có tuyến nhân vật lấy nguồn gốc từ chòm sao hiện đại (trong đó có cả cung hoàng đạo) và các vị thần trong thần thoại Hy Lạp.

Khoai Tây Xàm Xí: Hello mọi người, mọi người còn nhớ bọn tui hong? Ngàn lần xin lỗi các bạn dì đã nhây chương và xin lỗi hoàn thựn vì để bẹn ấy làm một mình uhuhu.

Dạo này tôi bị mê gem mọi người ạ, với cả đi học lại nữa, nên nhây tận một tuần mới xong một chương;;-;; Sorry mọi người nhiều nhiều.

Tui hứa là sau này sẽ năng suất hơn;;-;;

Hoàng Thượng: Huhuhu vật vã mãi mới xong được chương này, vì cả hai đứa tụi tui nhây không làm, cộng thêm hoàng thượng phải lên google baidu tra các kiểu.

Chương này có một chỗ tác giả viết sai chính tả nên tui tìm mãi không ra, cộng thêm cả Saint Seiya nữa.

Tui không biết truyện này nên cũng chẳng biết người ta dịch "tiểu vụ trụ bạo phát" như thế nào nữa, bạn nào có đọc thì sửa giùm tui nhaaaa.

//

Hết chương ..

Truyện Chữ Hay