" Vương gia. Lục soát được đám người này trong miệng đều giấu độc, vài tên đã cắn độc tự sát. Số còn lại ngăn chặn kịp thời đã đưa tới mật thất, trong đó có tên cầm đầu." Lam Nhất báo cáo tình hình.
" Giữ tốt tính mạng của chúng. Lát nữa ta sẽ tới thẩm vấn." Lý Long Bồ điềm đạm trả lời.
" Còn vị cô nương kia thì sao?" Đàm Hương quan tâm hỏi han.
" Hồi vương phi, vị cô nương đó đã được đưa đến Tú phòng nghỉ ngơi, bị trúng thuốc mê vẫn chưa tỉnh lại."
" Nhớ chăm sóc cẩn thận một chút. Khi nào nàng ấy tỉnh lại nhớ báo ta một tiếng. " Nàng dặn dò.
"Vâng."
-----------------------------------------------
Lý Long Bồ khởi động mật đạo đi vào mật thất, an tọa trên ghế, đối diện với kẻ cầm đầu nhóm đạo tặc đang bị treo ngược trên tường bằng những sợi xích sắt. Hàn Thanh Kì đứng bên cạnh nói nhỏ với hắn.
" Chết không khai."
Lý Long Bồ gật đầu, nhìn quanh đám tù nhân.
" Nếu các ngươi khai ra kẻ chủ mưu việc, ta sẽ khoan hồng tha cho các ngươi một con đường sống."
Ngô Đẩu cười khẩy, mỉa mai nói:
" Hừ, đừng hòng moi được gì từ ta"
Lý Long Bồ hướng về phía những tên còn lại. " Các ngươi cũng vậy?"
" Đúng thế!" tất cả đồng thanh trả lời, thà chết cũng không hé răng nửa lời.
Ngô Đẩu nhếch môi cười ngạo mạn, "Không làm được việc thì chết cũng chẳng đáng tiếc. Ngươi tưởng rằng bọn ta sợ chết sao. Vậy thì nhầm to rồi hahaha"
Lý Long Bồ ngồi đó nhìn từng tên tù nhân một lúc, sau đó đột ngột đứng lên, điềm đạm tuyên bố, kết thúc cuộc thẩm vấn ngắn ngủi.
" Lam Nhị, đưa chúng vào phòng tra tấn. Dùng cực hình đến khi khai ra mới thôi."
" Xong rồi?" Hàn Thanh Kì theo chân Lý Long Bồ ra khỏi mật đạo
" Nếu ngươi hỏi nữa thì chúng có trả lời không?" Lý Long Bồ giả định.
" Không"
" Vậy tiếp tục chẳng phải bằng không?!"
Đám người bị giải đến một căn phòng. Nói là phòng tra tấn nhưng căn phòng trống trơn chẳng có gì ngoài bộ bàn ghế và giường đá. Đám người Ngô Đẩu nghĩ chắc hẳn bọn người này điên rồi. Không biết chúng định giở trò gì.
Sau khi hoàn thành xích chân tay tù nhân lại, người được gọi là Lam Nhị liền hất đầu ra hiệu cho thuộc hạ. Sau một lúc, họ bê lên một bàn thức ăn thịnh soạn, sắp xếp gọn gàng trên bàn đá rồi lui đi.
Ngô Đẩu ngồi vào bàn, cầm đôi đũa định gắp. Mấy tên kia liền ngăn lại.
" Đẩu ca cẩn thận có độc."
A Đẩu gạt tay chúng ra, tiếp tục gắp bỏ vào bát, dùng đũa ra hiệu cho bọn chúng ngồi vào bàn.
Đám người cũng nghe lệnh ngồi xuống, nhưng vẫn cố ngăn cản Ngô Đẩu.
" Đẩu ca, đừng, huynh không nghi ngờ đây là mưu kế của chúng sao? "
" Ăn đi! Nếu chúng muốn giết chúng ta thì đã giết lâu rồi, cần gì phải dùng hạ sách này. Chúng ta mà chết, hắn không tìm được manh mối thì chẳng phải đã tốn công vô ích? Đằng nào cũng chết, các ngươi còn sợ cái gì kia chứ." Ngô Đẩu giơ tay ra hiệu dừng nói.
" Đẩu ca nói đúng! Ăn đi bọn bay, cho dù chết cũng phải làm ma no." A Ngưu tin tưởng hơn mấy phần, hối thúc đồng bọn.
---------------------
Thiếu nữ mở mắt, nhìn xung quang mình.
" Đây là đâu? Đám người đó đưa ta đến nơi nào? "
" Cô nương đã tỉnh, mau báo cho vương gia, vương phi." Một nha hoàn bước vào phòng, liền nói với thị vệ ngoài cửa.
" Ngươi là ai? Đây là nơi nào? Mau thả ta ra, nếu các người động vào ta, đưng trách ta ra tay ác độc." nàng hét lên.
Nha hoàn vội giải thích:
" Cô nương xin bình tĩnh, đây là Tú phòng của Khai Quốc vương phủ, cô nương đã được cứu khỏi đạo tặc. Cho nên xin hãy yên tâm nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng."
" Ta được cứu rồi? Đây là Khai Quốc vương phủ?"
" Đúng vậy!" Nha Hoàn trả lời.
" Cô nương thấy trong người sao rồi?" Đàm Hương cùng Lý Long Bồ đồng thời đến. Mới bước qua cửa, nàng đã nhanh nhảu hỏi thăm.
" Long Bồ ca ca!" Vừa nhìn thấy Lý Long Bồ bước vào, vị cô nương này mặt mày liền hớn hở, hấp tấp nhảy xuống giường, chạy tới ôm choàng lấy Lý Long Bồ.
Không chỉ hắn mà toàn bộ người trong Tú phòng hiện giờ đều hết sức kinh ngạc. Từ đâu xuất hiện bị một mỹ nhân ôm lấy, Lý Long Bồ vội đẩy nàng ta ra, mặt lạnh mày cau, không mấy vui vẻ.
" Nam nữ thụ thụ bất thân. Cô nương tự trọng." hắn lạnh lùng trách cứ.
" Huynh không nhận ra muội sao? Muội là Cẩm Tâm, Lê Cẩm Tâm đây!" cô gái nói tên mình.
" Lê Cẩm Tâm? Nữ nhi duy nhất của Phụng Hiểu tướng quân?" Lý Long Bồ ngẫm nghĩ một hồi mới nhớ ra chút ấn tượng.
" Đúng vậy! Chẳng phải hồi nhỏ chúng ta rất hay chơi cùng nhau sao? Vậy mà huynh nỡ lòng nào lãng quên muội? Người ta rất nhớ huynh mà. "
" Có sao?" Lý Long Bồ nhớ khi còn ở trong cung, có một nữ tử thường lẽo đẽo đi theo mình, hắn đi đâu, nàng ta cũng bám theo đó. Là một nữ tử phiền phức, nhiều chuyện.
" Long Bồ ca ca, tại sao lúc nào huynh cũng đọc sách? Đi chơi với Tâm nhi đi."
" Long Bồ ca ca, huynh đi dạo sao? Tâm nhi đi cùng cho vui nhé!"
" suỵt, Long Bồ ca ca, đừng nói cho Ngạn Lực ca ca muội trốn ở đây nhé!"
" Long Bồ ca ca, Tâm nhi thích huynh..."
Khi Lý Long Bồ tuổi, hoàng thượng giao cho hắn trấn thủ thành Hoa Lư cũ, phong làm Khai Quốc vương. Ngày hắn lên đường rời kinh, nàng ta nước mắt đầm đìa chạy theo ngựa, luôn miệng gọi tên hắn, nói hắn chờ nàng lớn lên, mãi cho đến khi hắn khuất bóng khỏi cổng thành mới thôi. Lý Long Bồ hồi đó không có nhiều cảm xúc, cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi là những lời bâng quơ của một đứa trẻ tuổi, lâu rồi sẽ quên. Hắn không ghét nàng phiền phức, nhưng đối với hắn, nàng giống như một tiểu muội muội mà thôi.
" Dù sao thì muội cũng định đến đây gặp huynh, giữa đường chẳng may gặp chuyện. Không ngờ huynh lại là người ra tay cứu muội. Huynh nói xem chúng ta không phải rất có duyên."
Đàm Hương thầm khóc, tuyệt vọng đứng một bên mặc cho hai người kia tay bắt mặt mừng. Không ai quan tâm đến sự hiện diện của nàng. Nghĩ đi nghĩ lại, Đàm Hương có chút bực mình trong lòng. Cái gì mà ngoài ngươi ra ta không quen biết nữ tử nào khác. Dối trá, tất cả đều là dối trá. A phi, nàng phỉ nhổ. Đồ thối nam nhân.
" Khụ" nàng ho nhẹ một tiếng báo hiệu sự có mặt của mình.
Lúc này, Cẩm Tâm mới chú ý đến, nhìn nàng, ngỡ ngàng vài giây, suýt xoa vuốt má nàng:
" Ay zo, tiểu muội muội là ai vậy? Gương mặt thật kiều diễm." Đệ nhất mỹ nhân Lương Anh Thư do Thiều Nhan quán tuyển trạch (bình chọn) cũng phải khiêm nhượng mấy phần khinh vân xuất tụ(mây nhẹ rời núi, chỉ vẻ đẹp thanh thoát). Cẩm Tâm thêm hoài nghi, Long Bồ ca ca vốn không thường tiếp xúc với nữ nhân, vậy mà đột nhiên lại có nữ tử kinh tài tuyệt diễm như này ở đây thì thật lạ lùng. Phỏng là có điều không ổn.
Đàm Hương gạt tay nàng, " Ta là..."
Chưa kịp nói hết câu, Lý Long Bồ đã kéo người Đàm Hương lại gần mình, nói:
" Hai người bằng tuổi nhau. "
" Nàng ấy cũng sao? Trông nhỏ nhắn quá. Thật xin lỗi, là ta lỗ mãng. " Cẩm Tâm vội lấy tay che cái miệng há rộng, ríu rít xin lỗi vì sự nhầm lẫn của mình. Ánh mắt nghi hoặc không rời khỏi bàn tay đang kéo nữ tử kia.
Đàm Hương xua tay không có việc gì, nàng đã quen rồi.
" Nàng là Vương phi của ta, Đàm Thiên Hương." Lý Long Bồ tiếp tục giới thiệu.
"Đàm Thiên Hương?", Đàm Hương quay qua nhìn Lý Long Bồ, tên đệm của ta đâu phải chữ " Thiên". Vốn dĩ ta không thích tên đệm của mình cho nên thường không nhắc đến nhưng không có nghĩa là cho phép ngươi tùy tiện chỉnh sửa nha. Nhưng mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nghe cái tên này cũng hợp tai lắm.
Đàm Hương ở đây sốc một, thì có lẽ Lê Cẩm Tâm bên này phải sốc gấp vạn lần. Cẩm Tâm chấn động giật giật mi mắt, khựng người, quên cả tươi cười, vừa rồi nàng nghe thấy cái gì cơ?
" Hả? Vương phi? Huynh nói lại đi muội nghe không rõ. " Nàng đơ toàn tập, ngây ngốc nghĩ mình nghe gà hóa cuốc.
___________________________________