Xạ Phi

chương 27: tóm gọn một mẻ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

" Đẩu ca, máu, máu..." đám thuộc hạ hoảng hồn, chỉ lên đầu A Đẩu.

Ngô Đẩu chạm nhẹ dòng máu tươi đang chảy, mắt như nổi lửa, gào thét lên tiếng kinh thiên động địa.

" Kẻ nào dám lén lút, mau ra đây cho ta!"

Pốc, A.

Pốc, A.

Pốc, A.

....

Tiếng sỏi đập vào người, tiếng kêu đan xen liên tục vang lên, có tên quá đau mà ngã khụy. Trước mặt đám người, cảnh vật vẫn lặng thinh, ngay một tiếng côn trùng cũng không có. Ngô Đẩu điên tiết, quát tháo như điên dại:

" Lục soát cho ta. Các ngươi không lôi được xác nó thì đừng quay về lĩnh thưởng".

Đám thủ hạ lập tức chia nhau lục soát, chặt chém từng ngọn cây bụi cỏ đáng nghi. A Đẩu thả nữ nhân trên tay xuống đất, lấy từ trong người mấy cây trâm độc, mắt liếc nhìn xung quanh.

" Ồ, biết dùng độc!"Ở bụi cây không xa cũng không gần nơi đó, thân hình bí ẩn nhẹ dang tay, kéo căng cây súng cao su, nhắm chuẩn giữa hạ bộ kẻ vừa nói loạn, môi không ngừng nhếch lên mấp máy bốn chữ "Diệt trừ hậu họa". Tưởng tượng rằng nếu viên đá kia nếu đáp trúng thì,... Nàng hơi rùng mình, nhưng mà kệ, ai bảo ngươi đầu thai làm đạo tặc.

Viên đá xé toạc không khí, lao vun út về phía Ngô Đẩu. Hắn cảm nhận được chút gì đó, không chớp mắt liền dịch chuyển người phóng trâm, ra tay dứt điểm. Tránh được một nước tử thần, nhưng vẫn bị viên đá bắn trúng vào chân, đau đến thấu xương tủy. Hắn ngã xuống đất, quằn quại ôm lấy cái cái chân đau, mặt mày nhíu chặt, cắn răng kêu ư ử.

" Muốn chết?" Lý Long Bồ đột nhiên xuất hiện ở bụi cây, giọng điệu trách móc nàng một câu rồi thoắt cái bế thốc nàng rời đi.

" Ế khoan, ta còn chưa biết có trúng hay không" Đàm Hương giãy giụa, tầm nhìn của nàng biến mất mất rồi.

" Trúng!" Lý Long Bồ không nhìn chỉ đáp.

" Thật? Ta muốn xem màaaaa " Nàng tiếc rẻ, không được tận mắt chứng thực kĩ thuật bắn của mình.

Ba chiếc trâm độc chậm một bước, cắm phăng xuống đất.

Đám thủ hạ bên này đã bị đánh gục hết từ lúc nào. Hàn Thanh Kì sai người trói chúng lại, đưa về phủ, đồng thời bế nữ nhân đang bất động kia đi.

--------------------

Ở đây, Lý Long Bồ ẵm Đàm Hương lướt nhanh trên từng mái nhà.

" Cái này là khinh công trong truyền thuyết à? " Mặc dù đây là lần thứ hai Đàm Hương ở trong tình cảnh này, nhưng chưa bao giờ nàng hết thích thú cái thứ võ thuật thần kì này.

" Ừ!" Lý Long Bồ lười biếng đáp lại vỏn vẹn chữ.

" Dạy ta được không?" Đàm Hương mắt sáng như ánh đèn. Nếu nàng có học được, sau này tha hồ bay nhảy, thậm chí còn có thể đạp nước như trong phim kiếm hiệp vậy. Nghĩ thôi cũng thấy sướng hết cả người.

" Không!" Lý Long Bồ không thể kiệm lời hơn.

" Sao lúc nào ngươi cũng không cho ta làm cái này cái nọ?!" Nàng bực mình, hắn lúc nì cũng cấm cản đủ điều, đáng ghét.

" Nếu dạy ngươi cái này, ngươi lại tiếp tục làm chuyện liều lĩnh ngốc nghếch như hôm nay!? Nếu không có ta thì ngươi có biết kết cục của mình hay không?"

Đàm Hương phùng mồm bĩu môi, " Ta biết có ngươi rồi thì mới an tâm làm vậy. Mà cũng nhờ lúc ta đứng gần cô nương đó thấy hắn đáng nghi nên đi theo thì ngươi mới bắt được chứ. Hơn nữa cũng không phải là ta tay không bắt giặc, lại giúp ngươi một lượt tinh khí. "

" Đúng đúng, công lao đều là của ngươi."

" Sai làm sao được. Ngươi dạy ta võ công coi như là phần thưởng, ok?"

" Ok?"

" Ý ta là được chứ!?"

Lý Long Bồ ậm ừ một lúc cũng gật đầu bằng lòng, " Nhưng chỉ khi ta có thời gian."

" Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! " Đàm Hương hí hửng hài lòng. Ngươi không có thời gian, ta bắt phải có.

Về đến phủ Khai Quốc, Lý Long Bồ hạ nàng xuống. Hai người cùng nhau tản bộ về tiền sảnh.

" Thứ ngươi cầm trên tay là cái gì? Ta thấy công lực của nó rất lớn. Ngươi ngắm cũng rất chuẩn xác. " Lý Long Bồ thắc mắc nhìn vào vật trên tay nàng. Ban nãy hắn chú ý quan sát nàng sử dụng, tên kia không thọt chắc hẳn cũng què.

" A cái này là súng cao su ta tự chế." Nàng tự làm nó để phòng thân khi còn trên núi. Trước đây hay chế đồ linh tinh, tiện tay lại nhét hết đồ vào ngăn trong cặp sách. Xuyên qua vẫn còn y nguyên.

" Súng cao su?"

Đàm Hương chợt ngộ ra rằng, thời này cao su còn chưa xuất hiện, từ súng lại càng mới mẻ hơn.

" Cái này giống như cung tên ý mà, lấy đá kẹp vào đây rồi kéo bắn." nàng đơn giản giải thích, tay lập lại thao tác.

" Thứ này đàn hồi rất tốt, nó được chế tạo từ gì? "

" Ừm, thực ra ta cũng không biết. Mẫu thân cho ta thì ta chỉ biết dùng thôi." Hắn hỏi nàng thì nàng biết hỏi ai đây? Kiếm đâu ra cây cao su ở nơi này? Chả lẽ nói với hắn, ở thời đại của nàng, cao su được bán tràn lan đầy chợ à. Thôi thì thà nói dối như vậy cho dễ hiểu, còn hơn là cứ giải đáp thắc mắc không đâu.

Lý Long Bồ thấy biểu tình lập lờ không rõ ràng, nghĩ nàng không muốn nói liền bỏ qua khúc mắc, không hỏi khó nàng nữa. Trên người nàng thường có những vật thật kì lạ. Hắn từng thấy nàng mang theo một vật đựng đồ bên trong không khác bao bố là mấy cùng với bộ y phục ngoại quốc, không phải của các nước lân cận, càng không phải của các bộ tộc trong nước. Thỉnh thoảng còn nói những điều khác lạ. Thân phận của nàng đến giờ vẫn là một bí ẩn. Sau này có cơ hội hắn nhất định sẽ tìm hiểu rõ ngọn ngành.

________________________________

Truyện Chữ Hay