Gestation 1.3
Lịch luyện tập của tôi bao gồm chạy bộ mỗi sáng và chiều. Trong quá trình chạy, tôi đã học được khá nhiều thứ về phía đông của thành phố. Lớn lên ở Brockton Bay, bố mẹ tôi đã dặn tôi với những câu như “chỉ đi quanh khu Boardwalk thôi”. Ngay cả trên đường chạy của tôi, tôi cũng chỉ chạy ở khu Boardwalk và tránh phần nguy hiểm của Brockton. Bây giờ là đêm chủ nhật, tôi đang mặc trang phục và phá vỡ tất cả các quy tắc đó.
Tôi đã nhuộm và tô màu trang phục từ thứ Sáu, mua các phụ kiện trang phục cần thiết (đai lưng, dây đeo cho mặt nạ và ống kính) từ thứ bảy và thêm vào một số chi tiết quan trọng vào chiều chủ nhật trước khi ra ngoài vào buổi tối. Trang phục của tôi vẫn chưa được hoàn chỉnh cho lắm, nó có ít giáp hơn dự định của tôi, nhưng phần giáp đã có là đủ để bao phủ những khu vực thiết yếu nhất - mặt, ngực, cột sống, bụng và các khớp chính. Mặt nạ được thiết kế với mắt kính màu vàng xỉn, màu duy nhất ở trên trang phục mà không phải là đen và xám, cũng như các bộ phận của áo giáp được thiết kế để mô phỏng hàm dưới của một con bọ, trong khi đồng thời bảo vệ hàm của tôi. Cái mặt nạ được thiết kế để cho mái tóc của tôi được tự do, khiến cho phần sau đầu của tôi trở nên dễ bị tổn thương hơn, nhưng đó chỉ là một trong những hy sinh tôi phải làm để đi ra ngoài trong một bộ trang phục dở dang.
Chỉ vừa sau nửa đêm, tôi đã băng qua ranh giới giữa một trong những khu tốt nhất của thành phố, và khu nơi những cô gái điếm và những kẻ côn đồ sinh sống. Khoảng cách giữa hai khu vực đó mỏng hơn mọi người nghĩ.
Boardwalk là nơi khách du lịch thường đến thăm. Theo hướng bắc-nam chạy dọc theo bãi biển, có những cửa hàng bán quần áo giá hơn một nghìn đô la, quán cà phê với giá tiền lố bịch, các lối đi lát gỗ và những bãi biển nơi du khách có thể ngắm nhìn đại dương. Từ bất kỳ điểm nào trên khu cảng, bạn có thể thấy một trong những địa danh nổi tiếng của Brockton Bay, Trụ sở Protectorate (viết tắt là PHQ). Ngoài vai trò là một công trình kiến trúc kỳ diệu với các mái vòm và tòa tháp, PHQ còn là một cơ sở hoạt động nổi giữa mặt nước nơi mà một đội siêu anh hùng địa phương làm việc, được bảo vệ bởi một cái khiên trường lực (TN: Forcefield Bubble) và hệ thống phòng thủ tên lửa. Họ chưa gặp trường hợp nào bắt họ phải sử dụng chúng, nhưng tôi phải thừa nhận, nó khiến bạn cảm thấy an toàn hơn.
Nếu bạn đi về phía tây từ Boardwalk, cách xa mặt nước, bạn sẽ đến một nơi người dân địa phương chỉ gọi là "khu cảng" (TN: Docks). Khi việc xuất nhập khẩu ở Brockton Bay đã bị cạn kiết, đã có rất nhiều người đột nhiên mất việc. Những người giàu nhất và tháo vát nhất trong thành phố đã kiếm được nhiều tiền hơn, hướng nguồn lực và tài nguyên của Brockton Bay đến ngành công nghệ và ngân hàng, nhưng tất cả những người đã làm việc trên tàu và trong các nhà kho có ít lựa chọn hơn. Họ phải đối mặt với việc rời Brockton Bay, ở lại và cố gắng bới móc tìm bất cứ công việc nào, hoặc làm những việc ngoài vong pháp luật.
Điều này đã góp phần vào sự bùng nổ trong số lượng Supervillain địa phương. Với cơ hội hưởng lợi lớn cùng với đám tay sai dễ chiều, thành phố đã chở thành một thiên đường cho supervillain vào thập niên 90. Phải mất một vài năm để các anh hùng có thể thiết lập và đặt rễ thành công, nhưng họ cuối cũng đã làm được, và giờ đây có vẻ như thành phố đã rơi vào một trạng thái cân bằng. Nếu chỉ tính số lượng ‘Cape’, Brockton Bay có lẽ sẽ không nằm trong 5 thành phố nhiều nhất ở Hoa Kỳ, nhưng nó vẫn nằm trong top 10.
Chỉ cần di chuyển từ khu nhà này sang khu nhà khác, bạn có thể thấy sự thay đổi trong cảnh quan. Khi tôi đến khu cảng, tôi có thể thấy mọi nơi xung quanh . Có đủ nhà kho và căn hộ trong khu vực để cho những người nghèo khổ cùng cực nhất cũng có thể tìm nơi trú ẩn, vì vậy những người duy nhất trên đường phố giờ này là những kẻ say, gái điếm và dân băng đảng. Tôi đã tránh xa bất kỳ ai mà tôi nhìn thấy và đi sâu hơn vào trong khu.
Trong lúc tôi di chuyển, tôi đã sử dụng sức mạnh của mình để tụ tập một đàn bọ vào nhau, nhưng giữ chúng ra ngoài tầm mắt, di chuyển qua những cái mái nhà gần đó và xuyên qua các tòa nhà. Bất cứ ai chú ý đến dân số gián địa phương có thể sẽ nghi ngờ, nhưng không có nhiều đèn đang bật. Tôi nghi hầu hết các tòa nhà ở đây thậm chí còn không có điện.
Việc thiếu ánh sáng trong khu vực khiến tôi dừng lại và nấp vào bên cạnh một tòa nhà khi tôi nhìn thấy một đốm màu cam trên con đường tối phía trước. Màu cam này đến từ bật lửa, và tôi có thể nhìn thấy một vài người bao quanh. Họ là người châu Á, một số mặc hoodies, những người khác mặc băng đeo đầu hoặc áo sơ mi dài tay, nhưng tất cả đều có cùng màu. Màu đỏ và xanh lá cây.
Tôi biết những người này là ai. Họ là thành viên của một băng đảng địa phương đã trang điểm tường của các tòa nhà phía Đông thành phố với những graffiti mang tên 'Azn Bad Boys', viết tắt là ABB. Một vài người thuộc băng này học ở trường của tôi. Trong thế giới ngầm của Brockton Bay, họ không phải là hạng vừa. Trong khi các thành viên băng đảng điển hình chỉ là người Hàn Quốc, Nhật Bản, Việt Nam và Trung Quốc bị ép vào từ các trường trung học của Brockton Bay và từ các khu nhà tầng lớp thấp, cả băng lại đứng dưới sự chỉ đạo bởi những người có sức mạnh. Các băng đảng thường không có xu hướng đa chủng tộc như vậy, do đó, nó nói lên một điều gì đó khi mà thủ lĩnh của họ có khả năng thu hút các thành viên từ rất nhiều quốc tịch khác nhau và quản lí họ tốt như vậy.
Đường phố không sáng lắm, nên tầm nhìn của tôi phụ thuộc vào ánh sáng từ mặt trăng và một vài ánh đèn từ các tòa nhà chiếu ra vỉa hè. Tôi bắt đầu chủ động tìm kẻ đứng đầu của đám họ. Có thêm một số thành viên băng đảng đang rời khỏi một tòa nhà hai tầng, và họ đang tụ tập trên đường. Họ không có bầu không khí của những người chỉ đang lang thang chơi dạo. Nét mặt họ lạnh lùng hoặc cau có, và họ không nói chuyện.
Tôi phát hiện thủ lĩnh của họ khi các thành viên băng đảng lùi ra khỏi cửa tòa nhà để nhường đường cho hắn. Tôi chỉ biết về hắn từ những gì tôi đã nghe trên tin tức và đọc trên mạng, nhưng tôi nhận ra hắn ngay lập tức. Hắn là một người đàn ông to lớn, nhưng không lớn đến mức có thể dọa hết mọi người xung quanh khi hắn đi xuống phố, không như một số người với sức mạnh khác. Mặc dù vậy, hắn cao hơn 1m8 , khiến hắn cao hơn các thành viên khác hẳn một cái đầu. Hắn ta đeo một cái mặt nạ kim loại được trang trí thủ công, và không hề mặc áo, dù thời tiết ngoài đang lạnh. Những hình xăm bao phủ cơ thể hắn từ cổ xuống, tất cả đều miêu tả những con rồng từ thần thoại phương Đông.
Hắn tự xưng mình là 'Lung', đã từng một mình đánh với cả một đội siêu anh hùng và đã chiến thắng, bằng chứng là sự hiện diện của hắn ở đây. Về sức mạnh của hắn, tôi chỉ biết những gì tôi có thể lục ra ở trên mạng, và tôi không thể hoàn toàn tin dân mạng được. Ý tôi là, nhỡ đâu hắn có thể lừa mọi người về sức mạnh của mình, hắn có thể có một mánh khóe đặc biệt gì đó mà hắn giữ cho trường hợp khẩn cấp, hoặc thậm chí hắn có thể sở hữu một sức mạnh tế nhị nào đó mà không ai nhận ra.
Thông tin trên mạng và trong các tờ báo đã nói rằng: Lung có thể biến hình theo thời gian. Có lẽ nó được dựa trên adrenaline, trạng thái cảm xúc của hắn, hay một thứ gì đó, nhưng bất kể nó là gì, nó làm cho hắn càng lúc càng trở nên mạnh hơn. Hắn hồi phục (TN: Regeneration) với một tốc độ siêu phàm, trở nên khỏe hơn, cứng cáp hơn, lớn hơn, và hắn còn mọc ra một lớp vỏ giáp bảo vệ người cùng với các lưỡi dao ở mỗi đầu ngón tay. Có tin đồn rằng hắn thậm chí còn mọc thêm đôi cánh nếu hắn chiến đấu đủ lâu. Nếu điều đó là không đủ, hắn có thể tạo ra ngọn lửa từ không khí, điều khiển nó, cường hóa nó, vân vân. Sức mạnh đó dường như khỏe hơn khi hắn đang trong trạng thái biến đổi. Theo như tôi biết, không có giới hạn nào cho sức mạnh của hắn. Hắn chỉ bắt đầu trở lại bình thường khi không còn ai đánh nữa.
Lung không phải là người duy nhất nắm quyền trong ABB. Hắn có một kẻ tay sai, một kẻ tâm thần đáng sợ tên là Oni Lee, người có thể dịch chuyển hoặc phân thân - tôi không chắc chắn một trăm phần trăm - nhưng Oni Lee có một hình dáng đặc trưng, và tôi không thấy anh ta trong đám đông. Nếu có bất kỳ ai khác có quyền lực mà tôi cần phải theo dõi, tôi đã không nhìn thấy hay nghe bất cứ điều gì về họ trong nghiên cứu của tôi.
Lung bắt đầu nói bằng một giọng nói trầm mang tính chỉ huy. Tôi không thể nghe được, nhưng có vẻ như hắn đang đưa ra chỉ dẫn. Tôi quan sát thấy một trong những thành viên băng đảng đã rút ra một con dao bướm (TN: butterfly knife, còn gọi là balisong) từ trong túi của anh ta, và một người khác đặt tay lên dây thắt lưng. Giữa bóng tối và thực tế là tôi đang đứng cách mấy tòa nhà, tôi không thể nhìn rõ, nhưng một vật màu đen nổi bật trên chiếc áo phông màu xanh lục của anh ấy. Có thể đó là một khẩu súng. Nhịp tim của tôi tăng lên một chút khi tôi nhìn thấy khẩu súng. Thật là ngớ ngẩn. một mình Lung còn nguy hiểm hơn năm mươi người cầm súng.
Tôi quyết định rời khỏi nơi tôi đang nấp và tìm một điểm thuận lợi hơn để theo dõi cuộc trò chuyện của họ, một sự thỏa hiệp tốt giữa sự tò mò và bản năng sinh tồn của tôi. Tôi từ từ lùi ra khỏi nơi tôi đang đứng, liếc qua vai để chắc chắn rằng không ai đang quan sát, và rồi vòng quanh phía sau tòa nhà tôi đang ẩn núp bên cạnh.
Cuộc điều tra của tôi đã được đền đáp. Nửa đường xuống con hẻm, tôi thấy một lối thoát lửa đang dẫn lên phía sau tòa nhà mà Lung và băng đảng đang đứng trước mặt. Đế trang phục của tôi là đế mềm, nên tôi gần như không phát tiếng động khi tôi trèo lên.
Mái nhà bị bao bọc bởi sỏi và điếu thuốc lá, khiến tôi nghĩ rằng tôi sẽ không thể giữ yên lặng khi bước qua chúng. Thay vào đó, tôi bước ra vành bên ngoài của mái nhà. Khi tôi gần một phần mái nhà ngay phía trên Lung và băng của hắn, tôi cúi mình và bò về phía trước. Chỗ đó đủ tối đến nỗi tôi nghi họ sẽ nhìn thấy tôi kể cả khi tôi nhảy lên và vẫy tay, nhưng không có lý do gì để hành động ngu ngốc cả.
Ở trên cùng của một tòa nhà hai tầng trong khi họ ở tầng trệt khiến việc nghe lén trở nên khó khăn hơn. Lung cũng có giọng khá trầm, điều đó có nghĩa là tôi phải chờ cho đến khi hắn nói vài câu trước khi tôi có thể đoán ra hắn đang nói gì. Việc đám tay sai của hắn đang giữ im lặng vì tôn trọng khi hắn nói cũng giúp phần nào.
Lung gầm gừ, "... mấy đứa oắt con, cứ bắn. Không cần phải ngắm, chỉ cần thấy là bắn. Mày thấy một đứa nằm trên mặt đất? Bắn nó hai lần nữa để chắc chắn. Không được cho bọn nó cơ hội thoát, hiểu không?”
Tiếng bằng lòng thì thầm vang lên.
Một người khác dung bật lửa, và sau đó quay sang để châm một điếu thuốc cho gã bên cạnh anh ta. Trong khoảnh khắc đó, qua ngọn lửa, tôi có thể thấy những khuôn mặt của hơn một tá tên côn đồ tụ tập quanh Lung. Trong tay, thắt lưng và bao da, tôi có thể thấy màu đen của kim loại từ các khẩu súng phản chiếu ngọn lửa màu da cam. Nếu tôi phải đoán, tất cả đều có vũ khí.
Bọn chúng định giết trẻ con?