Gestation 1.2
Tôi nghĩ về Emma trên chuyến xe buýt về nhà. Đối với người ngoài, tôi nghĩ thật dễ dàng để coi thường độ quan trọng của một người ‘bạn thân', nhưng khi bạn còn nhỏ, không có gì quan trọng hơn tình bạn này. Emma đã là 'BFF'[note8779]
của tôi từ lớp một đến hết cấp hai. Thời gian chúng tôi dành cho nhau ở trường là quá ngắn, vì vậy chúng tôi đã thay nhau đến thăm nhà người kia mỗi cuối tuần. Tôi nhớ mẹ tôi luôn nói rằng chúng tôi thân như hai chị em vậy.
Một tình bạn như vậy rất là sâu sắc. Một tình bạn như vậy có nghĩa là chúng tôi biết hết mọi bí mật và điểm yếu của nhau.
Vì vậy, khi tôi trở về từ chuyến cắm trại chỉ một tuần trước khi bắt đầu năm học cấp ba của mình, để nhận ra rằng cô ấy không còn nói chuyện với tôi nữa? Rằng cô ta đã quay sang gọi Sophia là người bạn thân nhất của cô? Nhận ra rằng cô ấy đang sử dụng mọi bí mật và tâm sự mà tôi đã chia sẻ với cô ấy để tổn thương tôi theo cách tàn ác nhất mà cô ấy có thể nghĩ đến? Tình bạn đó đã bị nghiền nát.
Không muốn nghĩ đến việc đó nữa, tôi chuyển sự chú ý của mình sang ba lô, đặt nó trên ghế bên cạnh tôi và bắt đầu kiểm tra bên trong. Nó đã bị đậm màu nước ép nho, và tôi nghĩ rằng tôi sẽ phải mua một cái mới. Tôi đã mua nó chỉ bốn tháng trước, sau khi cái cũ của tôi đã bị lấy từ chiếc tủ khóa của tôi, và nó chỉ đáng 12 đô, nên nó không phải là một vấn đề lớn. Thực tế là vở viết cùng sách giáo khoa của tôi và hai cuốn tiểu thuyết mà tôi đã nhét vào túi đều đã bị ướt. Tôi nghi rằng bất cứ cô gái nào đang cầm nước nho khi đó đã cố tình nhắm vào cái ba lô để mở của tôi khi cô ấy đổ nó. Tôi cũng thấy tàn dư của dự án nghệ thuật của tôi - cái hộp tôi đặt vào - đã bị dập một bên. Cái đó là lỗi của tôi.
Tôi cảm thấy tim mình nặng chịch khi tôi tìm thấy quyển sổ ghi chép với bìa trắng đen. Góc của các tờ giấy đều bị bẩn và hơn phần tư số tờ đều có màu tím. Mực đã bị loãng đi và các trang giấy đã bị ẩm.
Sổ ghi chép đó - đã từng là – sổ ghi chú kiêm nhật ký của tôi cho sự nghiệp superhero của mình. Các thí nghiệm và luyện tập tôi đã làm với sức mạnh của mình, các trang với ý tưởng về tên superhero bị gạch đi, ngay cả các số đo tôi sử dụng cho trang phục của mình. Sau khi Emma, Madison và Sophia đã lấy cắp chiếc balo của tôi và tống nó vào một cái thùng rác, tôi đã nhận ra mình có thể gặp phải tình huống gì nếu tôi cứ viết tất cả mọi thứ xuống như vậy. Tôi đã sao chép mọi thứ vào một sổ ghi chép mới dùng một mật mã đơn giản và viết nó từ đầu đến cuối [note8780] . Bây giờ quyển sổ đó đã bị phá hoại, và tôi sẽ phải chép lại khoảng 200 trang vào một cuốn sổ tay mới nếu tôi muốn giữ lại thông tin. Nếu tôi có thể nhớ những gì đã được viết trên tất cả các trang đó.
Xe buýt dừng cách nhà tôi một dãy nhà, và tôi xuống xe, cố phớt lờ ánh mắt mọi người đang nhìn mình. Ngay cả với sự soi mói này, sự hủy hoại của sổ ghi chép của tôi và nỗi lo của tôi về việc bỏ học các lớp buổi chiều mà không được cho phép, tôi vẫn cảm thấy tốt hơn khi tôi đến gần nhà. Nó làm tôi cảm thấy nhẹ nhóm khi biết tôi có thể ngừng nhìn đằng sau lưng mình và tôi có thể nghỉ ngơi mà không phải băng khoăng khi nào sự cố tiếp theo sẽ xảy ra. Tôi vào nhà và đi thẳng vào phòng tắm, thậm chí không cởi ba lô hay cởi giày cho đến khi tôi vào phòng.
Tôi đứng dưới vòi hoa sen, quăng quần áo của mình nằm trên sàn bồn tắm, mong rằng nước sẽ giúp loại bỏ phần nào vệt nước ép. Tôi không biết ai nói điều này, nhưng tại một thời điểm tôi đã gặp một quan điểm về việc biến việc tiêu cực thành tích cực. Tôi đã cố gắng xem xét lại các sự kiện trong ngày trong đầu tôi, để xem liệu tôi có thể tìm thấy một bước ngoặt tích cực hơn không.
Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là “Một lý do nữa để giết bộ ba.” Đó không phải là một ý định nghiêm túc - tôi cảm thấy bực mình, nhưng không phải là tôi sẽ thực sự giết họ. Bằng cách nào đó, tôi nghi rằng tôi sẽ làm tổn thương bản thân trước khi tôi làm tổn thương họ. Tôi cảm thấy tuyệt vọng, tức giận và tôi luôn có một vũ khí - sức mạnh của mình. Nó giống như có một khẩu súng ở trên tay bạn, mọi lúc. Nhưng mà sức mạnh của tôi không tuyệt vời cho lắm, vì vậy có lẽ nó giống như có một khẩu súng điện hơn. Thật khó để tôi không nghĩ đến việc sử dụng nó khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Tuy nhiên, tôi không nghĩ mình có bản năng giết người ở trong mình.
Không, tôi tự nhủ, buộc bản thân mình quay lại chủ đề suy nghĩ tích cực. Có bất kỳ mặt tốt nào không? Dự án nghệ thuật bị hỏng, quần áo có lẽ không thể phục hồi, cần một ba lô mới… sổ ghi chép. Bằng cách nào đó sự chú ý của tôi luôn bay đến phần cuối cùng đó.
Tôi tắt vòi rồi ra lau khô người, vừa suy nghĩ. Tôi quấn khăn quanh người, và thay vì đi vào phòng để mặc quần áo, tôi cho quần áo ướt vào giỏ đựng đồ giặt, cầm ba lô và đi xuống cầu thang, qua bếp và xuống tầng hầm.
Nhà của tôi khá là cũ, và tầng hầm chưa từng được cải tạo. Các bức tường và sàn nhà đều là bê tông, và trần nhà là các bảng mạch và dây điện. Lò từng được cung cấp nhiên liệu từ than, và vẫn còn một cái máng than cũ, 40cm^2, nơi những chiếc xe tải than từng đi qua để đổ than xuống vào mùa đông để sưởi ấm ngôi nhà. Chiếc máng đã được bịt lại, nhưng vào khoảng thời gian tôi đang sao chép lại 'sổ tay superpower' của mình, tôi đã quyết định đảm bảo an toàn trong mọi khía cạnh và bắt đầu tìm các cách mới để bảo vệ sự riêng tư của mình. Đó là khi tôi bắt đầu sử dụng nó.
Tôi tháo một con vít và tháo tấm bảng gỗ hình vuông bằng sơn trắng lột phủ lên đầu thấp của máng than. Tôi lấy ra một túi tập thể dục từ bên trong và đặt bảng trở lại tại chỗ mà không vặn ốc lại.
Tôi bày hết đồ trong túi thể thao trên bàn làm việc cũ mà chủ sở hữu trước của ngôi nhà đã để lại ở tầng hầm của chúng tôi, và mở các cửa sổ ở cùng độ cao với đường lái xe và khu vườn phía trước. Tôi nhắm mắt lại và dành một phút để chuẩn sức mạnh của mình. Tôi không chỉ lấy tất cả những con bọ trong phạm vi, mà chọn lọc kĩ lưỡng.
Nó sẽ mất khá nhiều thời gian để cho tất cả bọn chúng đến. Bọ có thể di chuyển nhanh khi bạn ra lệnh cho chúng di chuyển đi một đường thẳng, nhưng kể cả vậy, hai khu nhà là một chặng đười dài cho một cái gì đó nhỏ bé như vậy để đi qua. Tôi bận rộn với việc mở túi và phân loại những gì ở trong đó. Trang phục của tôi.
Nhóm nhện đầu tiên bắt đầu tràn vào qua các cửa sổ mở và hướng đến bàn làm việc. Sức mạnh của tôi không cho tôi biết về tên chính thức của các con bọ mà tôi đang sử dụng, nhưng bất cứ ai cũng có thể nhận ra những con nhện đang bò vào phòng. Đây là những con nhện góa phụ đen (Black Window). Một trong những con nhện nguy hiểm nhất bạn có thể tìm thấy ở Mỹ. Cái cắn của chúng có thể gây chết người, mặc dù nó thường không xảy ra khá nhiều, và họ không có xu hướng cắn trừ khi bị khiêu khích. Ngay cả dưới sự kiểm soát hoàn toàn của tôi, chúng cũng làm tôi sợ hãi. Theo yêu cầu của tôi, hàng tá con nhện đã được đặt vào bàn làm việc và bắt đầu vẽ ra các đường lưới, đặt các đường thẳng lên nhau, và dệt chúng thành một tác phẩm.
Ba tháng trước, sau khi bình tĩnh lại khi phát hiện sức mạnh của mình, tôi đã bắt đầu chuẩn bị cho mục tiêu mà tôi đã đặt cho bản thân. Nó liên quan đến thói quen tập thể dục, rèn luyện sức mạnh, nghiên cứu và chuẩn bị trang phục .Chuẩn bị trang phục khó hơn mọi người thường nghĩ. Trong khi các thành viên của đội chính thức chắc chắn có nguồn cho cung cấp cho họ, phần còn lại của chúng tôi chỉ có thể mua trang phục, kết hợp các miếng quần áo khác nhau từ các cửa hàng hoặc tự làm từ đầu đến cuối. Mỗi lựa chọn đều có vấn đề. Nếu bạn mua trang phục trên mạng, bạn có nguy cơ bị phát hiện, điều này có thể làm lộ danh tính bí mật của bạn trước khi bạn thậm chí còn mặc trang phục lên. Bạn có thể làm một bộ trang phục bằng những món đồ được mua từ các cửa hàng, nhưng rất ít người có thể làm điều đó và vẫn nhìn đẹp mắt. Lựa chọn cuối cùng, tự tạo trang phục cho mình, mất nhiều công sức và bạn có thể gặp phải các vấn đề của hai lựa chọn trước – bị phát hiện hoặc có kết quả nhàm chán - tùy thuộc vào tài nguyên và cách làm của từng người.
Trong tuần thứ hai sau khi tôi đã phát hiện ra sức mạnh của mình, khi tôi vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn chuyện gì đang diễn ra, tôi đã xem một phân đoạn trên kênh khám phá [note8781]
về một bộ đồ đã được thiết kế để chịu được đòn tấn công của gấu. Phân đoạn đó nói về cách bộ đồ được làm bằng tơ nhện tổng hợp, và đó là nơi tôi đã lấy cảm hứng cho dự án cụ thể này. Tại sao dung tơ tổng hợp khi bạn có thể sản xuất với tơ thật?
Được rồi, nó đã khó hơn thế. Không chỉ bất kỳ con nhện nào cũng được, và những con góa phụ góa phụ đen cũng khó tìm nữa. Chúng thường không được tìm thấy ở các bang đông bắc, nơi thời tiết thường lạnh hơn, nhưng tôi gặp may vì yếu tố then chốt đã làm cho Brockton Bay trở thành một điểm hút du lịch và một điểm nóng cho ‘capes’ cũng làm cho nó trở thành một nơi mà nhện góa phụ đen có thể sinh sống. Cụ thể là, thời tiết ở đây rất ấm áp. Nhờ địa lý xung quanh và biển giáp với chúng tôi ở phía đông, Brockton Bay có mùa đông nhẹ nhất bạn có thể tìm thấy ở các bang vùng Đông Bắc, và có mùa hè ấm áp thoải mái nhất. Cả nhện góa phụ đen lẫn những con người đang chạy quanh trong trang phục bó đều biết ơn vì điều này.
Với sức mạnh của tôi, tôi đã đảm bảo những con nhện có thể sinh sản. Tôi đã giữ chúng ở những nơi an toàn và vỗ béo chúng bằng con mồi tôi dẫn đường đến chúng. Tôi đã chỉ dặn chúng để đảm bảo chúng sinh sản và đẻ trứng như thể là mùa hè, cho hàng trăm con nhện con ăn nhiều con mồi hơn đã mang lại kết quả và kiếm được vô số thợ may trang phục cho tôi. Vấn đề lớn nhất là nhện góa phụ đen khá là ‘territorial’ [note8782]
vì vậy tôi phải chia chúng ra để đảm bảo chúng không giết nhau khi tôi không ở gần để kiểm soát chúng. Mỗi tuần, vào buổi sáng khi tôi chạy, tôi chuyển các địa điểm của những con nhện địa phương để tôi có một nguồn cung cấp tươi chứa đầy các protein cho chúng để sản xuất các nguyên liệu thiết yếu. Điều này đảm bảo rằng lũ nhện luôn sẵn sàng làm việc trên trang phục vào buổi chiều, sau giờ học.
Phải, tôi cần một cuộc sống. [note8783]
Nhưng tôi đã có một bộ trang phục cực kì ngầu lòi.
Nó không phải là một trang phục tuyệt vời, vội. Vải có một màu xám vàng bẩn. Các phần bọc bảo vệ đã được làm từ các lớp vỏ được sắp xếp một cách tinh tế mà tôi đã lấy từ những con bọ ở xung quanh và củng cố bằng tơ. Cuối cùng, các bộ phận được bảo vệ có màu xám đốm nâu. Tôi ổn với điều đó. Khi mọi việc xong xuôi, tôi dự định nhuộm vải và sơn áo giáp.
Lý do tôi thấy hài lòng với trang phục của mình bởi vì nó rất linh hoạt, bền, và cực kỳ nhẹ, tính cả lượng lớn giáp tôi đã lắp vào nó. Tại một thời điểm, tôi đã tính sai kích thước của một trong hai chân, và khi tôi cố gắng cắt nó ra để bắt đầu lại, tôi đã phát hiện rằng tôi không thể cắt nó bằng một con dao x-acto được. Tôi đã cần phải sử dụng máy cắt dây, và thậm chí đó cũng không hề dễ dàng. Theo như tôi thấy, đó là tất cả những gì một siêu anh hùng muốn có cho một bộ trang phục.
Tôi đã không sẵn sàng thử nghiệm nó, nhưng tôi đã hy vọng rằng nó chống đạn. Hoặc ít nhất, các phần bọc giáp trên các khu vực quan trọng của tôi sẽ được chống đạn.
Kế hoạch là hoàn thành trang phục của tôi trong tháng này, sau đó khi năm học kết thúc và mùa hè bắt đầu, tôi sẽ tham gia vào thế giới của những siêu anh hùng.
Nhưng kế hoạch đã thay đổi. Tôi cởi chiếc khăn tắm của tôi và treo nó lên góc của băng ghế, sau đó bắt đầu kéo dãn trang phục của tôi để kiểm tra độ phù hợp một lần cuối cùng. Những con nhện ngoan ngoãn tránh đường cho tôi khi tôi làm vậy.
Khi tôi đang đứng trong phòng tắm, cố gắng tìm ra những khía cạnh tốt trong những rắc rối trong ngày, suy nghĩ của tôi đã chuyển sang sổ ghi chép của tôi. Tôi đã nhận ra rằng tôi đã trì hoãn. Tôi đã liên tục lập kế hoạch, chuẩn bị, xem xét tất cả các khả năng. Sẽ luôn cần nhiều sự chuẩn bị hơn, nhiều thứ hơn để khám phá hoặc kiểm tra. Sự phá hủy của sổ ghi chép của tôi giống như việc đốt đi một cây cầu. Tôi không thể quay trở lại và sao chép nó vào một cuốn sách mới hoặc bắt đầu một cuốn sách mới mà không trì hoãn kế hoạch của tôi ít nhất một tuần nữa. Tôi phải tiến lên phía trước.
Bây giờ là thời khắc đó. Tôi đút tay vào bên trong găng tay. Tôi sẽ đi ra ngoài vào tuần tới - không. Không chậm trễ nữa. Cuối tuần này, tôi sẽ sẵn sàng.