Ba ngày sau, Công Nương Jaina Proudmoore đang rảo bước trên đường phố của một thành phố từng rất đỗi huy hoàng, là vinh quang ở miền bắc Lordaeron. Giờ đây đó chỉ toàn là ác mộng.
Mùi hôi thối tại đây không thể chịu đựng nổi. Cô đưa chiếc khăn mùi soa tẩm hương hoa hòa bình lên mặt nhằm xoa dịu đi mùi khó chịu đó. Ngọn lửa đáng nhẽ đã phải tắt rụi, hoặc ít nhất cũng phải dịu đi đôi chút do việc thiếu nhiên liệu, lại vẫn bốc cháy cao ngùn ngụt, giúp Jaina biết rằng nó có liên quan tới một loại ma thuật hắc ám nào đó. Cùng với mùi khói cay xè chảy cả nước mắt là mùi thối rữa.
Họ vẫn nằm tại nơi họ ngã xuống, hầu hết đều không có vũ trang. Những giọt nước mắt tràn ra khóe mắt và chảy dài xuống hai má khi cô thất thần đi ngang qua những cái xác trương phình. Cô cảm thấy đau nhói khi nhận ra rằng Arthas và binh lính trong lúc hành động sai lầm cũng không tha cho cả trẻ em.
Liệu những cái xác nằm im lìm này có sống dậy tấn công cô nếu Arthas không giết họ không? Có lẽ là có. Chắc chắn là rất nhiều trong số họ; Lúa mì thực sự đã được phân phát và tiêu thụ. Nhưng tất cả mọi người ư? Cô chẳng thể biết được nữa, kể cả anh.
“Jaina – ta xin em hãy đi cùng với ta.” Anh nói một cách nồng nhiệt, nhưng rõ ràng tâm trí anh đang ở tít xa hàng ngàn dặm. “Hắn đã thoát khỏi ta. Ta đã cứu cư dân của thành phố này khỏi bị biến thành nô lệ của hắn, nhưng – vào phút cuối hắn đã trốn mất. Hắn đang ở Bắc Liệt. Hãy đi với ta.”
Jaina nhắm mắt lại. Cô không muốn nhớ lại cuộc nói chuyện một ngày rưỡi về trước. Cô không muốn nhớ lại về hình ảnh của anh, lạnh lùng tức giận và xa cách, chỉ chăm chú với việc giết chết tên chúa tể sợ hãi này bằng mọi giá – cầu Ánh Sáng, hắn là một con quỷ đấy.
Cô vấp chân vào một cái xác và mở mắt ra đối diện với nỗi kinh hoàng rằng chàng trai mà cô đã yêu – vẫn còn yêu bất kể mọi thứ, làm thế nào cô vẫn còn có thể yêu anh ta sau chuyện này thì cô không biết nổi, nhưng Ánh Sáng cứu rỗi cô, cô vẫn còn yêu-
“Arthas – đó là một cái bẫy. Hắn là một tên chúa quỷ. Nếu hắn đủ hùng mạnh để tránh mặt anh tại Th-Thung Cốn, chắc chắn hắn sẽ đánh bại anh tại xứ sở của chính hắn, nơi hắn mạnh mẽ nhất. Đừng đi… xin anh đấy…”
Cô chỉ muốn sà vào vòng tay anh, giữ anh ở lại bên cô. Anh không nên đi tới Bắc Liệt. Anh sẽ chết mất. Và mặc dù anh đã tạo ra quá nhiều nghiệp chướng như vậy, Jaina vẫn không hề muốn anh bị như thế.
“Quá nhiều người chết,” cô lẩm bẩm. “Mình không thể tin nổi Arthas lại có thể làm chuyện này.” Nhưng cô vẫn biết chính anh đã làm. Cả một thành phố…
“Jaina? Jaina Proudmoore!”
Jaina giật mình tỉnh khỏi cơn mơ màng bởi giọng nói quen thuộc đó. Là Uther. Một cảm giác khuây khỏa kỳ lạ dâng lên trong cô khi cô quay về hướng tiếng gọi đó. Uther vẫn luôn khiến cô có cảm giác bị đe dọa; ông quá to lớn hùng mạnh và… chà… quá tôn sùng Ánh Sáng. Cô bỗng có cảm giác có lỗi khi nhớ về lúc cô và Arthas còn trẻ, họ từng cười đùa với lòng mộ đạo của Uther sau lưng ông mà với họ chỉ là khoa trương và cuồng tín. Ông là một mục tiêu quá đỗi dễ dàng. Nhưng đúng ba ngày trước, cô và Uther đều chống lại Arthas.
“Em đã thề là sẽ không bao giờ từ chối ta mà Jaina,” Arthas buộc tội cô, giọng sắc lạnh như một lưỡi dao băng. “Nhưng khi ta cần sự trợ giúp của em, sự thấu hiểu của em nhất, em lại quay lưng lại với ta.”
“Em – anh – Arthas à, chúng ta không biết đủ nhiều để-”
“Và giờ em từ chối giúp đỡ ta. Ta sẽ tới Bắc Liệt, Jaina à. Ta muốn em đi với ta. Để giúp ta ngăn chặn trò độc ác này. Em không đi sao?”
Jaina co rúm lại. Uther có nhận thấy nhưng không nói gì. Vẫn mặc bộ giáp kín mít dù dưới nhiệt độ kinh hoàng từ ngọn lửa trái với tự nhiên kia, ông bước nhanh về phía cô. Sự hiện diện của ông giờ lại là biểu tượng của sức mạnh và sự kiên định chứ không còn mang vẻ đe dọa nữa. Ông không ôm cô mà siết lấy hai cánh tay cô để cam đoan.
“Ta đã nghĩ ta sẽ tìm thấy cô ở đây. Anh ta đâu rồi hả cô gái? Arthas cùng đội tàu đi tới đâu vậy?”
Mắt Jaina nở lớn. “Đội tàu ư?”
Uther lẩm bẩm xác nhận. “Anh ta đã trưng dụng tàu bè toàn xứ Lordaeron và đã ra khơi cùng họ rồi. Chỉ gửi lại một tin nhắn ngắn gọi cho cha anh ta. Chúng tôi không biết tại sao họ lại tuân lệnh mà không nghe lệnh trực tiếp từ chỉ huy.”
Jaina hơi mỉm cười đầy buồn bã. “Bởi vì anh ấy là hoàng tử của họ mà. Anh ấy là Arthas. Họ yêu quý anh ấy. Họ không biết về… chuyện này.”
Một cảm giác đau nhói thoáng hiện ra trên khuôn mặt Uther và ông gật đầu. “À ừ,” ông khẽ nói. “Anh ta vẫn luôn đối tốt với những người phụng sự cho anh ta. Họ cho rằng anh ta thực sự quan tâm đến họ, và họ sẽ phụng sự cho anh ta bằng cả tính mạng.”
Có sự ân hận ẩn trong những lời đó. Họ đã đúng, và từng có lúc Arthas đã rất xứng đáng với sự tận tâm đó.
“Và giờ em từ chối giúp đỡ ta…”
Uther khẽ lắc đầu, đem cô trở lại thực tại. “Cô có biết anh ta định đưa họ tới đâu không hả cô gái?”
Jaina hít một hơi. “Anh ấy đến gặp tôi trước khi anh ấy rời đi. Tôi đã cầu xin anh ấy đừng đi. Tôi đã bảo anh ấy rằng đó trông giống một cái bẫy-”
“Tới đâu?” Uther hỏi vẻ dữ dội.
“Bắc Liệt. Anh ấy tới Bắc Liệt để săn tìm Mal’Ganis – tên chúa quỷ chịu trách nhiệm cho bệnh dịch này. Anh ấy đã không thể đánh bại hắn… ở đây.”
“Một chúa quỷ ư? Khốn nạn cho thằng bé ấy!” Cơn nổi giận đó khiến Jaina giật mình. “Ta phải báo cho Terenas.”
“Tôi đã cố ngăn anh ấy,” Jaina nói. “Rồi… và khi anh ấy…” Cô vung tay bất lực trước số lượng người chết nằm la liệt tại đó. Cô đã tự hỏi mình hàng ngàn lần rằng nếu cô có thể ngăn được chuyện đó – nếu cô tìm được đúng từ ngữ để chạm được vào lòng Arthas, nếu anh bị thuyết phục. “Nhưng tôi đã thất bại.”
Em phụ lòng anh rồi Arthas à. Em đã phụ lòng những người dân này – em đã phụ lòng chính em.
Bàn tay nặng nề của Uther đặt lên bờ vai mảnh mai của cô. “Đừng tự trách mình quá cô gái ạ.”
Cô cười không chút vui vẻ. “Chuyện đó rõ ràng đến thế ư?”
“Bất cứ ai có lương tâm cũng sẽ làm vậy thôi. Ta biết ta cũng sẽ làm thế.” Cô nhìn ông và giật mình trước lời thú nhận đó.
“Ngài cũng nghĩ vậy sao?” Jaina hỏi.
Ông gật đầu, mắt ông đỏ ngầu vì mệt mỏi, và trong cặp mắt sâu thẳm đó có gì đó khiến anh khuấy động tâm can. “Ta không thể đánh lại anh ta được. Anh ta vẫn là hoàng tử của ta. Nhưng ta thắc mắc… nếu như ta ngăn cản anh ta thì sao? Nói gì đó, làm gì đó thì sao?” Uther thở dài và lắc đầu. “Có thể có. Có thể không. Nhưng thời điểm đó đã là quá khứ và ta không thể lựa chọn lại được nữa. Giờ đây cả cô và ta đều phải nhìn vào tương lai. Jaina Proudmoore à, cô chẳng hề có lỗi gì với… sự tàn sát này. Cảm ơn cô vì đã báo cho ta biết anh ta đã đi đâu.”
Cô cúi đầu. “Tôi cảm thấy như thể tôi vừa mới phản bội anh ấy một lần nữa.”
“Jaina à, có thể cô vừa cứu anh ta đấy – và tất cả những người đi cùng anh ta trong lúc ngu ngốc không biết mình đã trở thành cái gì.”
Giật mình trước từ ngữ của ông, cô đột ngột nhìn lên. “Anh ấy trở thành cái gì chứ? Anh ấy vẫn là Arthas, Uther à!”
Mắt Uther trông như bị ám. “Ừ, đúng vậy. Nhưng anh ta đã có một sự lựa chọn đáng sợ – và với hậu quả mà chúng ta chưa thể thấy được ngay. Ta không biết anh ta có thể trở về sau chuyện này hay không nữa.” Uther quay đầu và nhìn vào đống xác chết. “Chúng ta đã biết rằng người chết có thể bị dựng dậy. Rằng loài quỷ thực sự có tồn tại. Giờ đây ta cũng thắc mắc không biết có những thứ khác có tồn tại như là ma hay không nữa. Nếu có, hoàng tử của chúng ta hẳn đang bị chúng ám dày đặc rồi.” Ông cúi chào cô. “Xin hãy rời khỏi nơi này, thưa công nương.”
Cô lắc đầu. “Không, chưa được. Tôi chưa sẵn sàng.”
Ông nhìn cô thăm dò, rồi gật đầu. “Vậy tùy người. Cầu cho Ánh Sáng luôn dõi theo người, thưa Công Nương Jaina Proudmoore.”
“Và cả ngài nữa, Uther Người Mang Ánh Sáng.” Cô cố mỉm cười với ông và nhìn ông rời đi. Arthas hẳn sẽ xem chuyện này là một sự phản bội khác, nhưng nếu điều đó có thể cứu mạng anh – thì cô có thể sống với tội lỗi đó.
Mùi hôi thối bắt đầu trở nên quá sức chịu đựng của cô. Cô dừng lại nhìn một lần cuối. Một phần trong cô thắc mắc tại sao cô lại đến đây; một phần khác đã biết được câu trả lời. Cô tới để khắc ghi hình ảnh này vào trí nhớ, để hiểu tận gốc những gì đã xảy ra. Cô không bao giờ được phép quên. Dù có tìm được Arthas hay không, những chuyện xảy ra tại đây cũng sẽ không đơn giản chỉ là những chú thích ngắn ngủi ở cuối những trang sách lịch sử.
Một con quạ liệng xuống mặt đất. Cô muốn đi tới đuổi nó đi, để bảo vệ những cái xác tàn tạ tội nghiệp này, nhưng nó chỉ đang làm cái việc mà tự nhiên đã bảo nó làm. Nó đâu có lương tâm để bảo nó rằng những gì nó sắp làm là xúc phạm cảm giác của con người đâu. Cô nhìn con quạ trong khoảnh khắc, và rồi mắt cô nở lớn.
Nó bắt đầu biến hình, lớn dần lên, và ngay tích tắc trước là một con chim ăn xác thối thì giờ đã là một người đàn ông. Cô há hốc miệng khi nhận ra – đây chính là nhà tiên tri mà cô từng thấy hai lần trước.
“Là ông!”
Ông cúi đầu và nhoẻn một nụ cười kỳ lạ mà không cần nói cô cũng nhận ra ẩn ý của ông, ta cũng nhận ra cô. Đây là lần thứ ba cô nhìn thấy ông – một lần khi ông nói chuyện với Antonidas, lần khác là với Arthas. Cô đều tàng hình trong cả hai dịp đó – và rõ ràng phép tàng hình của cô không hề qua mặt được ông trong cả hai lần.
“Cái chết ở vùng đất này sẽ vẫn mãi nằm yên ở đó, nhưng đừng để bị đánh lừa. Hoàng tử của cô sẽ chỉ tìm thấy cái chết ở vùng đất băng giá phía bắc mà thôi.”
Lời nói thẳng thừng của ông khiến cô nao núng đôi chút. “Arthas chỉ làm những gì anh ấy tin là đúng.” Cô biết những lời này là rất đúng. Dù cho anh như thế nào, anh cũng thực sự tin rằng việc thanh trừ Thung Cốn là lựa chọn duy nhất.
Ánh mắt của nhà tiên tri dịu đi. “Cứ cho là thế đi,” ông nói, “cảm xúc của anh ta sẽ hủy hoại anh ta. Mọi việc giờ đây phụ thuộc vào cô đấy, cô gái phù thủy à.”
“Gì cơ? Tôi ư?”
“Antonidas đã xua đuổi ta. Cả Terenas và Arthas nữa. Cả hai người lãnh đạo con người và những bậc thầy ma thuật đều đã ngoảnh mặt đi khỏi sự thật. Nhưng ta nghĩ có lẽ cô không như thế.”
Áp khí của sức mạnh quanh ông quá rõ ràng. Jaina gần như có thể thấy được nó đang xoay vần quanh ông đầy mạnh mẽ. Ông bước tới gần cô và đặt tay lên vai cô. Cô nhìn vào mắt ông đầy bối rối.
“Cô phải dẫn người dân của mình đi về hướng tây tới vùng đất Kalimdor cổ xưa. Chỉ ở nơi đó cô mới có thể chống lại được bóng tối và cứu thế giới khỏi biển lửa.”
Nhìn vào đôi mắt đó, Jain biết ông nói đúng. Không hề có chút kiểm soát nào, không hề có sự ép buộc nào – chỉ là một sự hiểu biết chắc chắn và thâm sâu thấm vào xương cốt cô.
“Tôi-” Nuốt nước miếng, cô nhìn nỗi kinh hoàng gây ra bởi người đàn ông cô đã từng và vẫn còn yêu một lần cuối, rồi gật đầu.
“Tôi sẽ làm như những gì ông bảo.”
Và bỏ lại Arthas với vận mệnh anh đã chọn. Không còn cách nào khác.
“Sẽ mất thời gian để tập hợp tất cả họ lại. Để khiến họ tin tôi.”
“Ta không biết cô có còn nhiều thời gian để làm chuyện ấy không nữa. Quá nhiều thời gian đã bị phung phí rồi.”
Jaina ngửa đầu lên. “Tôi không thể đi mà chưa thử được. Nếu ông biết nhiều về tôi thì ông hẳn đã biết điều đó.”
Nhà tiên tri hình quạ có vẻ khuây khỏa đôi chút và mỉm cười với cô, tay siết chặt vai cô. “Cứ làm những gì cô cho là cần, nhưng đừng chờ đợi lâu. Đồng hồ cát chảy rất nhanh, và việc trì hoãn có thể sẽ rất chết chóc.”
Cô gật đầu, quá mất tinh thần tới mức không thể nói nổi. Có quá nhiều người cần nói chuyện – Antonidas là thủ lĩnh của họ. Cô nghĩ nếu ông ấy nghe lời một người nào đó thì đó sẽ là cô. Cô sẽ làm chứng cho những cái chết kia – vì việc đi tới Kalimdor trong khi người sống vẫn còn ở đây là việc quá đỗi điên rồ.
Hình thù nhà tiên tri thu nhỏ lại và biến đổi trở lại thành một con chim đen to lớn, và ông vẫy cánh bay đi. Và như thể nó lướt qua mặt cô, luồng gió từ đôi cánh đen kia chẳng hề mang theo mùi thối rữa, khói hay cái chết. Nó mang theo mùi hương trong sạch và tươi mới.
Nó mang theo mùi hi vọng.