Bỏ qua sự ủ rũ của mình, Lothar thực sự cảm thấy ấn tượng.
Stormwind là một thành trì vững chắc, là sự hòa đồng của những ngọn tháp hình xoắn ốc và những hành lang rộng làm từ nhiều viên đá lớn được đánh nhẵn như gương, nhằm chặn những cơn gió mạnh. Nhưng Thủ Đô này cũng có những nét đáng yêu riêng của nó.
Tuy nhiên những nét đẹp đó không giống với Stormwind. Ở đây không có những tháp quá cao. Nhưng bù lại là sự trang nhã. Nằm bên bờ phía bắc của Hồ Lordamere, thành phố lung linh một màu trắng bạc. Thành phố này không hoành tráng như Stormwind, nhưng lại mang một nét rực rỡ riêng biệt, như thể mặt trời mọc từ những tòa nhà ở đây thay vì đang chiếu sáng lên chúng. Một chốn tĩnh lặng, thanh bình và thiêng liêng.
“Quả là một thành phố mạnh mẽ,” Khadgar đồng tình, “mặc dù nếu có thêm chút ấm áp thì tốt hơn.” Anh nhìn ra sau, về phía bờ phía nam của mặt hồ, nơi đó là một thành phố khác nữa. Vẻ bề ngoài hơi giống với thành phố Thủ Đô nơi đây, nhưng vẻ đẹp của nó để lại ấn tượng rất riêng, những bức tường nổi lên màu tím rực rỡ thay vì màu tím nhạt. “Đó là Dalaran,” anh giải thích, “là quê hương của hội Kirin Tor và rất nhiều pháp sư khác. Quê hương của tôi, trước khi tôi được gửi cho Medivh.”
“Có lẽ sẽ có thời gian cho cậu trở về thăm nơi đó đấy, dù là rất ngắn,” Lothar nói. “Nhưng bây giờ chúng ta phải tập trung về Thủ Đô này.” Ông nhìn kỹ thành phố tráng lệ một lần nữa. “Hy vọng suy nghĩ của những con người ở đây thật sự cao quý đúng với tầm vóc của họ.” Ông thúc ngựa, đi nhanh về phía khu rừng Silverpine rộng lớn, đằng sau là Varian cùng người phù thủy, sau đó nữa là đoàn người của ông.
Hai giờ sau, họ đến được cổng chính. Lính canh đứng trước cổng, dù cánh cửa đã được mở sẵn, đủ cho hai, thậm chí là ba chiếc xe hàng đi qua. Đương nhiên là lính gác đã thấy họ từ trước khi họ tới cổng, và người bước tới trước họ mặc một chiếc áo choàng đỏ tía phủ qua ngực, ánh vàng lấp lánh quanh bộ giáp trụ. Người này trông rất lịch sự, nhưng Lothar không thể không chú ý cách anh ta dừng lại với thanh kiếm trong tay. Ông tự trấn an bản thân mình và bỏ qua sự lỏng lẻo này. Đây không phải là Stormwind. Những con người ở đây không phải là những chiến binh lão luyện, được trui rèn từ những trận chiến khó khăn. Họ chưa bao giờ phải chiến đấu vì sự sống còn của họ. Ít ra là cho tới bây giờ.
“Chào đón mọi người vào thành phố,” người đội trưởng nói và cúi đầu chào. “Marcus Redpath đã cho chúng tôi biết trước việc các ngài sẽ đến và hoàn cảnh của mọi người. Ngài sẽ gặp Đức Vua trong cung điện”
“Cảm ơn.” Khadgar trả lời với một cái gật đầu. “Đi nào, Lothar”, anh thúc nhẹ ngựa của mình. “Tôi biết đường đến nơi đó.”
Họ đi xuyên qua thành phố, dễ dàng quan sát những con phố rộng lớn nơi đây. Khadgar thật sự đã quen với nơi này, anh không lưỡng lự hay cần dừng lại hỏi đường, mà cứ thế thúc ngựa đi một mạch cho tới khi họ đến được cung điện của Nhà Vua. Khi đến nơi, họ xuống ngựa và đưa chúng lại cho những người đi cùng. Lothar và hoàng tử Varian đã nhanh chóng bước lên những bậc thang vào cung điện, Khadgar theo ngay phía sau họ.
Họ đi qua cửa ngoài cung điện, vào trong một khoảng sân rộng rãi. Phía xa kia là những bậc thang dẫn đến cánh cửa thứ hai, và đằng sau nó là chính điện của Nhà Vua.
Đó là một khán phòng kiên cố, với mái vòm uốn cong, cao vun vút khiến người nhìn có cảm giác trần nhà là một khoảng không vô tận. Chính điện được thiết kế hình tròn, với những đường cong và cột lớn ở khắp mọi nơi. Ánh sáng vàng rọi xuyên qua những tấm kính trên cao, phản chiếu lên những đường trạm trổ khó hiểu trên nền nhà: một loạt những đường tròn đan vào nhau, mỗi đường mang một vẻ riêng, bên trong là những hình tam giác, trong cùng là biểu tượng được mạ vàng của Lordaeron. Có một vài ban công phía cao xung quanh khán phòng, và Lothar đoán rằng nó được dành cho những người có địa vị ở đây. Quả là một kiến trúc hoàn hảo, Lothar nghĩ. Một vài lính gác mang cung tên có thể hạ bất cứ ai trong khán phòng này từ những vị trí như vậy.
Phía trước các tấm rèm là một bệ cao với những bậc thang dẫn đến ngai vàng oai vệ. Ngai vàng này được làm từ những viên đá óng ánh cùng những góc cạnh sắc sảo. Một người ngồi trên đó, cao lớn, mái tóc vàng chỉ mới điểm xuyết vài vết bạc, bộ giáp của ngài lấp lánh, vương miện trên đầu được trạm trổ như một chiếc mũ nhọn oai phong hơn là một vương miện bình thường. Đây đúng là một Nhà Vua mạnh mẽ, Lothar lập tức nhận ra điều này, một Nhà Vua như Vua Llane của ông, không bao giờ ngần ngại đứng lên chiến đấu vì đất nước của mình. Niềm hy vọng dâng trào trong ông.
Có rất nhiều người vừa ở đây, những người dân thường, người khuân vác, nông dân, tất cả đều tụ tập ở đây trước ngai vàng với thái độ rất kính trọng. Họ đem theo các lễ vật, da thú, thậm chí là cả thức ăn, nhưng họ đã im lặng rời đi ngay khi Khadgar và Lothar bước vào.
“Ta nghe đây!”, người đàn ông trên ngai vàng nói to khi họ bước tới. “Các người là ai và muốn gì ở ta?” Từ khoảng cách này Lothar vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt xanh, màu xanh lam pha lẫn chút xanh lục, rất sắc sảo và tinh anh. Niềm hy vọng trong ông lại càng dâng cao hơn. Đây đúng là một Đức Vua uyên bác và biết lắng nghe.
“Thưa bệ hạ,” Lothar nói, giọng nói trầm vang vọng khắp khán phòng. Ông dừng lại trước ngai vàng và cúi người chào. “Tôi là Anduin Lothar, một hiệp sĩ của thành Stormwind. Đây là người đồng hành, Khadgar đến từ Dalaran.” Một số âm thanh thì thầm nổi lên từ đám người phía sau ông. “Còn đây,” ông quay sang phía cậu bé để nhà Vua có thể thấy được Varian, người đang đứng ngay cạnh ông, không hề tỏ vẻ e ngại trước nhưng tiếng thì thầm vừa rồi, “là Hoàng tử Varian Wrynn, người sẽ kế vị ngai vàng của Stormwind.” Đám đông vỡ òa với những tiếng ồn cùng những tiếng thở mạnh khi nhận ra cậu bé hóa ra lại có một xuất thân quý tộc như vậy, nhưng Lothar không màng tới họ, mà vẫn tiếp tục nói với Nhà Vua. “Chúng tôi phải nói chuyện với ngài, thưa bệ hạ, đây là một chuyện rất khẩn cấp và quan trọng.”
“Đương nhiên rồi.” Terenas lập tức đứng dậy và đi xuống phía dưới. “Hãy để bọn ta một mình nhé.” Ông nhẹ nhàng nói với đám đông, mặc dù vậy ai cũng hiểu đó là một mệnh lệnh. Mọi người chấp hành nhanh chóng, và trong thời gian ngắn chỉ còn một số người thân cận với Nhà Vua còn ở lại. Người cận vệ đã đưa Lothar vào cũng dạt sang một bên, để Lothar, Varian và Khadgar cùng Terenas đứng giữa khán phòng.
“Xin chào ngài”, Terenas cúi người ngang bằng với Varian và chào cậu bé.
“Chào ngài,” Varian đáp trả bình tĩnh, bản lĩnh của cậu bé đã chiến thắng sự ngạc nhiên lúc đầu.
“Chúng tôi rất buồn khi nghe tin về Cha của Ngài,” Terenas chậm rãi nói. “Vua Llane là một Đức Vua tốt, và chúng tôi luôn coi người là bạn thân, là một đồng minh mạnh mẽ. Vì vậy, xin hãy yên tâm rằng chúng tôi sẽ làm hêt sức mình để ngài khôi phục được vương quốc của mình.”
“Cảm ơn ngài.” Varian trả lời, môi cậu bé thoáng khẽ rung lên.
“Giờ thì hãy đến đây và ngồi xuống, rồi kể ta nghe chuyện gì đã xảy ra.” Terenas nói và dắt Varian lên ngai vàng. Ông ngồi xuống và ra hiệu cho Varian ngồi ngay bên cạnh mình. “Ta đã nhiều lần đến Stormwind, tận mắt chứng kiến sự mạnh mẽ và vẻ đẹp của nó. Cái gì có thể phá hủy một thành phố như vậy được?”
“Bọn Horde”, Khadgar lên tiếng lần đầu tiên từ khi anh bước chân vào căn phòng này. Terenas quay về phía anh, và Lothar có thể thấy được sự chăm chú từ đôi mắt của Nhà Vua. “Chính bọn Horde đã làm chuyện này.”
“Nhưng chúng là cái gì?”, Terenas hỏi, đưa mắt về phía Varian, và sau đó là Lothar.
“Đó là một đội quân, hơn cả một đội quân,” Lothar trả lời. “Chúng nhiều vô số kể, nhiều đến nỗi có thể phủ kín cả vùng đất này.”
“Vậy ai là chỉ huy của nhóm người này?” Terenas hỏi.
“Không phải người”, Lothar nói. “Orc”. Trong khi Nhà Vua đang tròn mắt vì ngạc nhiên, Lothar tiếp tục nói. “Một giống loài mới, chưa từng xuất hiện trên thế giới này trước đây. Chúng cao ngang tầm với con người chúng ta, nhưng vạm vỡ hơn, với làn da xanh và ánh mắt rực đỏ. Và còn cả bộ răng nanh chìa ra từ miệng của chúng nữa.” Một tiếng khúc khích từ đám người phía sau vang lên, Lothar lập tức quay sang phía đó. “Ngài nghi ngờ những gì tôi nói ư?”, ông nói lớn, nhìn qua hết tất cả các hành lang phía trên, tìm người vừa mới cười. “Các người nghĩ ta nói dối sao?” Ông lấy tay chỉ lên một vết lõm lớn trên áo giáp của mình. “Đây là dấu vết từ chiến búa của loài Orc!” Ông chỉ sang một chỗ khác. “Còn đây là do một chiếc rìu của chúng!” Ông chỉ lên vết sẹo dài dọc theo cánh tay mình, “còn đây là vết răng của một trong số bọn chúng, khi nó nhảy quá gần vào tôi và không thể sử dụng vũ khí được! Lũ sinh vật khốn kiếp này đã phá hủy quê hương tôi, đất nước tôi, giết chết người dân của tôi! Nếu có ai đó nghi ngờ hãy bước ra và nhìn thẳng vào mặt tôi đây! Tôi sẽ cho các người thấy tôi là loại người như thế nào, và kết quả của những kẻ cho rằng tôi bịa đặt sẽ ra sao!”
“Được rồi!” Terenas nói to, giọng có chút giận dữ, nhưng khi ông nhìn về phía Lothar, người chiến binh nhận ra rằng sự giận dữ đó không phải dành cho ông. “Đủ rồi đấy!”, Nhà Vua lại nói tiếp, khẽ hơn. “Không ai ở đây nghi ngờ lời ngươi nói đâu, hiệp sĩ,” Ông trấn an Lothar, và đưa mắt nhìn quanh xem có ai dám phản đối ý kiến vừa rồi không. “Ta biết ngươi là một người thật thà và trọng danh dự, vì vậy, đương nhiên ta không chút nghi ngờ, mặc dù lũ sinh vật kia nghe quả rất lạ lẫm đối với ta.” Ông quay sang và gật đầu với Khadgar. “Và với một phù thủy từ Dalaran bên cạnh làm chứng, chúng ta lại càng không có cơ sở để không tin chuyện vừa rồi, cũng như sự xuất hiện của một giống loài mới.
“Cảm ơn ngài, Vua Terenas,” Lothar đáp lời rất nghiêm trang, nuốt sự tức giận của mình vào trong lòng. Ông không biết phải nói gì tiếp theo, nhưng thật may mắn là Terenas thì lại biết điều này.
“Ta sẽ mời các thủ lĩnh của những vùng lân cận đến đây.” Ông thông báo. “Sự kiện này liên quan tới tất cả chúng ta.” Ông quay về phía Varian và nói. “Thưa ngài, hãy cứ ở đây và coi mảnh đất này như nhà của mình cho tới khi nào ngài muốn rời đi.” Ông nói, đủ lớn để tất cả mọi người trong phòng có thể nghe được. “Cho tới khi nào ngài chuẩn bị xong, chúng tôi sẽ luôn ở bên cạnh và trợ giúp hết sức có thể để ngài xây dựng lại vương quốc của mình.”
Lothar gật đầu. “Thưa bệ hạ, ngài thật là tử tế,” ông nói thay cho Varian, “và tôi thì không thể nghĩ ra được chỗ nào an toàn hơn, đàng hoàng hơn Thủ Đô này, cho hoàng tử của chúng tôi sống qua thời niên thiếu. Nhưng, ngài đừng nghĩ rằng chúng tôi tới đây đơn thuần chỉ là tìm kiếm sự che chở. Chúng tôi đến để cảnh báo mọi người.” Ông đứng thẳng, giọng
nói vang khắp khán phòng,
mắt vẫn nhìn thẳng vào Vua của Lordaeron. “Lúc này đây, bè lũ Horde chắc chắn không chỉ dừng lại ở Stormwind. Chúng thật sự muốn thống trị cả thế giới này, và chúng có sức mạnh cũng như số đông để có thể biến điều đó thành sự thật. Chúng cũng không thiếu những phép thuật mạnh mẽ. Một khi chúng đã tàn phá xong quê hương của tôi—“ Giọng nói của ông bỗng trở nên trầm và thô hơn trước khi buộc mình nói tiếp. “Chúng sẽ tìm cách vượt đại dương, và chúng sẽ tới đây.”
“Vậy ngươi nói chúng ta phải chuẩn bị cho chiến tranh sao?”, giọng Terenas khẽ vang lên. Đó chẳng phải là một câu hỏi, nhưng Lothar đã tiếp tục trả lời.
“Đúng vậy.” Ông nhìn xung quanh đám người trong khán phòng. “Một cuộc chiến vì sự tồn vong của loài Người chúng ta.”