Và như vậy bắt đầu lịch sử dân tộc chúng ta ở thế giới Azeroth. Chúng ta tràn ra khỏi cánh cổng như hiện thân của cái chết, làn sóng những kẻ giết người khát máu điên loạn. Không có gì ngạc nhiên khi loài người căm ghét chúng ta như vậy, nhiều người vẫn còn kể cả bây giờ. Nhưng có lẽ lịch sử mà ta ghi chép ở đây sẽ có ngày được đọc bởi con người, Elf, Gnome, Drawf. Có lẽ họ sẽ hiểu chúng ta hơn, hiểu rằng chúng ta cũng đau khổ và cũng chỉ là nạn nhân.
Nghi ngờ của cha ta về việc ông và tộc của mình bị lưu đày là đúng. Chỉ một thời gian ngắn sau khi tộc Frostwolf đặt chân vào Azeroth, Gul’dan đã trục xuất họ. Họ bị buộc phải lưu đày đến vùng núi khắc nghiệt xứ Alterac. Những con sói trắng đi săn ở đây có nguồn gốc từ các thành viên tộc Frostwolf đã theo cha ta qua cánh cổng với lòng trung thành không thể bị lung lay bởi bất cứ lời lẽ nào của những kẻ ganh ghét.
Khi ta được sinh ra, cha ta nhận ra ông phái nói với những dân Orc khác tất cả những gì ông biết và những gì đã xảy ra với họ. Ông tiếp cận người bạn cũ của mình, Orgrim Doomhammer, người tin tưởng ông và sẽ trở thành đồng minh với ông và cuối cùng bị ám sát chết. Khi ta trưởng thành, ta trở thành bạn với Orgrim, giống như cha ta trước đây; và cũng chính ta đã hoàn thành lời tiên tri của thanh Doomhammer.
Bằng danh dự của họ, vùng đất này được đặt tên là Durotar, thành phố lớn nhất của nó, Orgrimmar. Với hy vọng nhỏ nhoi để… –
“Tộc trưởng của tôi!” Giọng nói thô, sâu lắng của Eitrigg.
Thrall dừng ở giữa câu, dời bút đi để nó không làm nhỏ mực lên cuộn giấy. “Chuyện gì vậy?” anh hỏi người Orc già đã từng là cố vấn đáng tin cậy nhất của mình.
“Có một tin tức – tin tức từ Alliance. Một người thu thập thông tin của chúng ta khẳng định ngài phải biết điều này.”
Thrall không thích từ “gián điệp”, nhưng dù sao anh cũng có các gián điệp, cũng như anh chắc rằng Jaina Proudmoore cũng có gián điệp ở vùng đất của anh. Đây hẳn là một tin quan trọng đáng giá. Hiếm khi nào những người thu thập thông tin của anh khăng khăng đòi gặp anh như lúc này. Chắc hẳn là có gì đó quan trọng.
“Để anh ta vào, và hãy để chúng tôi một mình”, anh nói. Eitrigg gật đầu và một lúc sau, một nam nhân nhỏ thó, gầy gò, khó nhận ra được đưa vào. Anh ta trông kiệt sức, suy dinh dưỡng và sợ hãi.
Thrall đứng thẳng người dậy không nghĩ ngợi gì, rồi chợt nhận ra anh có thể làm con người sợ. “Anh có muốn thức ăn hay nước uống gì không?”, anh hỏi, giữ cho giọng mình lịch sự.
Gã gián điệp lắc đầu, sau đó chỉnh lại “N-Nước, nếu ngài vui lòng.” trong một giọng nói gãy gọn. Vị thống lĩnh tự tay rót một cốc nước và đưa cho người đàn ông, người uống một hơi để chống khát, sau đó lau miệng bằng mu bàn tay của mình.
“Xin cảm ơn, thống lĩnh.” gã gián điệp nói, nghe bình tĩnh hơn một chút.
“Tin tức của anh” Thrall nói.
Người đàn ông tái mặt. Thrall thở dài. Anh sẽ không bao giờ tàn bạo – hay ngu ngốc – đến vậy khi giết người đưa tin chỉ vì mang đến tin xấu.
Những hành vi như thế chỉ đơn thuần khiến cho không ai muốn trở thành người đưa tin. Anh mỉm cười và hy vọng đó là một cử chỉ giúp trấn an.
“Đừng sợ. Tin tức của anh, tốt hay xấu, sẽ luôn được chào đón nếu nó có thể giúp ta bảo vệ người dân của mình.” anh nói.
Người đàn ông trông có vẻ bớt đau khổ hơn một chút. Gã hít một hơi thật sâu.
“Thưa ngài,” gã nói. Gã do dự, sau đó tiếp tục dứt khoát, “Người Draenei đã đến Azeroth.”
Thrall bối rối. Anh liếc mắt trao đổi với Eitrigg đang nhún vai.
“Vài người Draenei đã ở Azeroth nhiều năm” anh nói. “Họ được mệnh danh là những người lưu lạc. Chúng tôi biết về họ. Đây không phải là một tin gì mới, bạn của ta.”
Người đàn ông trông có vẻ bị ảnh hưởng. “Ngài không hiểu,” gã nói khẩn trương. “Không phải là những người Draenei thảm hại đó! – có một chiếc tàu. Từ trên bầu trời. Nó bị rơi như một thiên thạch hai đêm trước.”
Thrall hít sâu. Không ai có thể nhầm việc một đối tượng lạ xuất hiện trên bầu trời đêm giống như
sao băng vậy. Vậy… đó không phải là một ngôi sao, cũng không phải thiên thạch. Đó hẳn là một con tàu…
Người đàn ông vẫn tiếp tục. “Proudmoore đã đồng ý hướng dẫn họ. Có một người trong số họ – xanh xao, cao quý, hiện diện như chỉ huy dù rằng ông ta không có thể chất mạnh mẽ. Họ gọi ông ta là Velen.”
Thrall nhìn chằm chằm. Người Dranei? Nhà tiên tri Velen? Ở đây?
Anh chìm dần vào ghế của mình như thể sự quan trọng này hoàn toàn đánh vào tâm trí anh.
Kẻ thù tồi tệ nhất loài Orc từng biết đã đến Azeroth. Đã được chào đón ở Alliance.
Làm sao mà có thể có hòa bình giữa Horde và Alliance nữa đây?
“Các tổ tiên cứu chúng con,” Thrall thì thầm.