Cái gì vậy... Đây là đâu?
Tôi hoảng loạn liếc mắt nhìn xung quanh. Tôi chỉ đang dạo bộ và tìm kiếm mấy bông hoa, vậy mà khi ngẩng đầu lên thì tôi đã ở đây, một nơi xa lạ mà tôi chưa từng đặt chân đến bao giờ.
Làm thế nào mà chuyện này có thể xảy ra khi mà tôi chỉ đang loay hoay tìm hoa ở một khu vườn rất lớn, đến nỗi không thể xác định được đâu là điểm kết thúc của nó chứ? Hơn nữa, tôi không hề đi thẳng mà lại rẽ sang nhiều hướng, vậy nên tôi không thể quay về.
Lần đầu tiên trong kiếp này, tôi đã trở thành một người vô gia cư. B-Bình tĩnh nào. Chỉ cần ngẩng đầu lên và quan sát, chắc chắn tôi sẽ tìm thấy cung điện bởi vì nó rất lớn.
Tất nhiên là suy đoán của tôi đã đúng. Tôi nhìn thấy một bức tường lớn của cung điện ngay sau khi ngẩng lên. Tôi liền chạy dọc theo dãy tường với những bông hoa trong tay.
“Cái gì đây?”
Nhưng nơi mà tôi vừa tới thật ra không phải Điện Ruby.
Nơi này dường không có một bóng người. Nó có vẻ hơi trống trải một chút. Không, còn hơn cả cung điện của tôi, nó thực sự trống rỗng!
Nơi này bị bỏ hoang sao? Nhưng trông nó có vẻ khá sạch sẽ.
Thật vô lí khi mà tôi có thể đến nơi này thay vì cung điện của mình, trong khi tôi chẳng làm gì ngoài nhặt lượm mấy bông hoa.
Hmm, khoan đã... Thật sự không có ai sử dụng cung điện này sao?
“Oh?”
Mắt tôi đột nhiên sáng lên. Vì không có ai ở cung điện này nên tôi có thể sử dụng nó. Tình cờ làm sao, tôi cũng đang nghĩ tới việc cất giấu những thứ giá trị của mình ở nơi này. Chắc chắn đây chính là định mệnh!
Từ trước tới giờ, tôi đã chia những thứ mà mình thu thập được ra và giấu chúng ở trong Điện Ruby, nhưng điều đó cũng bị hạn chế nữa. Bởi tôi cảm thấy hơi lo lắng khi thấy Lilly đi tới gặp nữ trưởng hầu.
Tôi nín thở và quan sát từng chi tiết ở xung quanh cung điện. Sau đó, tôi rón rén bước tiếp.
Tôi đã tìm hiểu được một số thứ, rằng nơi này đã được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ đến nỗi một con kiến nhỏ cũng không xuất hiện. Chắc chắn đây chính là nơi mà hoàng đế tiền nhiệm đã ở và người hầu chỉ cần giữ cho nó sạch sẽ.
Điều đó có nghĩa là tôi sẽ phải cẩn thận khi những người hầu tới và dọn dẹp nơi này. Có vẻ nó cũng khá gần với cung điện của tôi đấy chứ. Ahh, không ai có thể thử thách vận may của tôi cả.
Đó là cách cung điện bị bỏ quên này trở thành nơi giấu những vật giá trị của tôi.
***
Tôi đã suy nghĩ về điều này từ lâu, rằng tôi không thật sự chết sau khi uống chỗ thuốc ngủ ấy.
Khi ấy đang là mùa đông và căn phòng không hề được sưởi ấm. Vậy có nghĩa là tôi thực sự đã chết vì lạnh ư? Sụt sịt...
Thật ra thì tôi không muốn trở về thế giới cũ cho lắm, bởi vì tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi, phải chịu đựng số phận bất hạnh và nghèo nàn.
Chỉnh sửa lại các tình tiết của cuốn tiểu thuyết chết tiệt đó, nếu tôi cứ giữ im lặng mà không bị ai đó phát hiện, thì tôi sẽ có được thức ăn. Tôi được thỏa thích chơi đùa mà không phải làm việc, và trên hết tôi có cho riêng mình một nơi để ở. Nếu như thiên đường có thực sự tồn tại, thì sẽ không có một nơi tuyệt vời như thế này đâu.
Hơn nữa, tôi đã thành thạo được ngôn ngữ ở đây kể từ lần đầu mở mắt ra. Có phải là vì Athanasia nguyên gốc không? Tôi cũng không biết nữa.
“L,i,l,l,y!”
Tôi đã giơ tờ giấy với những nét chữ nguệch ngoạc lên và mỉm cười rạng rỡ để khoe với các hầu gái. Tiến trình học tập và giảng dạy ở thế giới này khá chậm, vậy nên việc thành thạo kĩ năng viết, đọc và những thứ khác liên quan tới việc học ở tuổi tôi là điều chưa từng xảy ra.
Tôi chết chắc rồi.
Lilly và những cô hầu khác nhìn tôi như thể đang đối diện với một thiên tài nào đó. Ôi trời ạ, kinh dị quá đi.
“Công chúa thiên tài của chúng tôi!”
Sau sự cố đó, tôi bắt đầu học từ những gì cơ bản nhất. Dường như sự thông minh của tôi đã tiếp thêm động lực cho những hầu gái để dạy tôi các phép tắc cơ bản.
Tôi biết được rằng những quý tộc bình thường bắt đầu học các phép tắc này khi lên tám tuổi.
“Tôi luôn luôn hạnh phúc khi được ở bên công chúa Athanasia!”
Argh, nhưng tôi cảm thấy đôi chút tội lỗi, bởi tôi đã trải qua một kiếp người, và giờ thì tôi được đối xử như một công chúa thiên tài.
Nhưng đây đâu phải kế hoạch của tôi chứ! Vậy nên tôi đã cố tình sai sót một số chỗ, chỉ một chút thôi, cho dù tôi thấy những gì mình làm chẳng có ích chút nào cả. Wahhh.
“Atti cũng rất vui khi ở bên cạnh Lilly đó!”
May mắn thay, những thông tin này không thể rò rỉ ra khỏi Điện Ruby.
Nếu vậy, tôi sẽ không phải gặp Claude vào năm chín tuổi giống như trong cuốn tiểu thuyết! Và tôi cũng sẽ không đi đâu kể cả khi đã mười tám tuổi!
Lạnh cả người. Tôi sẽ tránh khỏi tầm mắt Claude bằng mọi giá. Tôi không cần biết cung điện của hoàng đế ở đâu, và tôi cũng không đời nào nhìn nó đâu.
Nơi ở của hoàng đế thì phải xa hoa và lộng lẫy, đúng chứ? Vậy thì tôi chỉ cần tránh khỏi những nơi lấp lánh và đẹp đẽ nhất để không phải gặp mặt ông ta.
“Công chúa, người có muốn uống sữa không?”
“Vâng! Atti không thích sữa lạnh đâu nhé!”
“Tôi sẽ mang sữa ấm đến cho người.”
Ngừng viết lên giấy, tôi lấy hai cái túi vải nhỏ bên dưới gầm giường mà tôi đã giấu và bắt đầu hành động.
Chiếc túi này là thứ mà tôi đã có được từ Hanna khi tỏ ra đáng yêu đến hút hồn. Và bên trong nó chính là những thứ quý giá mà tôi đã thu thập được.
Sau khi chắc chắn rằng tất cả đá quý và vàng tôi đã lấy đều nằm gọn ghẽ ở trong hai chiếc túi cùng một hình dáng và cân nặng, tôi vén các lớp váy lên.
Bên dưới váy là một chiếc quần tã đáng yêu có hình dạng như quả bí ngô dành cho trẻ con.
Tôi bắt đầu buộc những chiếc túi vào hai bên đùi đùi trước khi Lilly quay trở lại. Tôi có chủ đích khi bảo Lilly lấy sữa ấm để có thêm thời gian, nhưng đó vẫn không phải là khoảng thời gian hợp lí để đi ra khỏi cung điện.
Eek, tại sao tôi không thể buộc chúng chặt hơn nữa chứ?
Tôi đã sử dụng trí óc để di chuyển mà không bị phát hiện, và đây chính là cách tốt nhất.
“Được rồi!”
Tôi đứng dậy. Tôi cảm thấy người mình hơi nặng nề, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Nếu tôi sử dụng cách này để di chuyển những thứ quý giá, tôi có thể nhanh chóng mang chúng tới nơi ẩn náu an toàn sớm thôi.
Ah, còn nữa, lí do mà Lilly tới gặp nữ trưởng hầu, người đã dọn phòng tôi.
Khi biết được điều đó, tôi có cảm giác mình phải đẩy nhanh kế hoạch hơn nữa.
Đó là lý do tôi dự định dùng thời gian ngủ ban ngày của mình cho kế hoạch. Tôi để ý rằng khi ngủ, họ sẽ không bước vào phòng tôi. Chắc chắn đó là vì họ nhận ra tôi sẽ không thức dậy nếu họ không đánh thức.
“Ngủ ngon nhé, công chúa.”
Sau khi hôn má tôi, Lilly lặng lẽ rời khỏi phòng.
Tôi nằm im trên giường, đợi tiếng chân khuất dần rồi mới hành động cho chắc chắn.
Chầm chậm mở mắt, tôi tiếp tục thực hiện công việc của mình.
Eek, đau thật đấy. Những viên đá quý in lên đùi tôi và để lại những vết hằn. Thật khó để di chuyển những thứ đẹp đẽ của tôi tới nơi an toàn.
Cạch.
Cố gắng hết sức để không gây ra tiếng động nào, tôi rời khỏi phòng.
Tôi có thể đi xuyên qua và ra khỏi khu vườn mà không bị phát hiện. Thành thật, ngoài Lilly ra thì tôi có thể thuyết phục những hầu gái khác với sự đáng yêu của mình, vậy nên điều đó không quan trọng cho lắm.
Phải chạy cùng những thứ nặng chừng này với cơ thể nhỏ bé thì mệt thật đấy.
Khi chạy đến đích, tôi thở nhọc, đôi chân run rẩy với những người đẹp đang lắc lư.
Ha, chết tiệt. Cảm tưởng như chân mình sắp tê liệt đến nơi vậy. Tuy nhiên, tôi chỉ có hai tiếng, vậy nên tôi không có thời gian để nghỉ.
“Hiya.”
Tôi tháo nút buộc túi ở chân và quyết định sẽ giấu nó ở ngoài này. Bởi vào cung điện ngay bây giờ thực sự không an toàn chút nào.
Dọn đường đi với hai tay, tôi đã tìm thấy một chỗ để giấu. Tuy nhiên, có một vấn đề.
Tôi không có dụng cụ để đào! Vì trời không có mưa từ lâu, đôi tay mềm và nhỏ bé của tôi khó có thể đào đất trong thời gian ngắn. Hơn nữa, nếu tay tôi bẩn, chắc chắn Lilly sẽ phát hiện ra. Phải làm gì bây giờ...
Sau một lát suy nghĩ, tôi quyết định giấu chúng ở trong bụi cây. Tôi sẽ quay lại vào ngày mai và đào. Phải hỏi Hanna về dụng cụ đồ chơi đào đất của trẻ con mới được.
Kể từ khi không có những thứ nặng nề chất lên người, tôi có thể dễ dàng quay trở về. Trên đường trở về phòng, tôi bắt gặp một nữ hầu và suýt ngất vì sợ. Nhưng cô ấy chỉ lướt qua mà không nói gì. Chắc chắn cô ấy nghĩ rằng tôi chỉ đang đi dạo một chút.
Ahh...hà...hà, cứu với, ôi trời ơi. Tôi sẽ chết mất.
Cạch.
“Công chúa, tới giờ thức dậy rồi.”
“Eeung...”
Tôi mệt đến nỗi vô tình kêu lên vài tiếng. Dù vậy có vẻ Lilly chỉ nghĩ rằng đó là tiếng của mội người đang ngái ngủ.
“Sao vậy? Người đổ mồ hôi nhiều quá.”
Tôi hơi chần chừ trước tông giọng ngạc nhiên của Lilly. Yeah, nếu nói những gì tôi đã làm là “một tội ác hoàn hảo” là hơi quá.
“Dường như người đang bị sốt nhẹ. Có phải người bị ốm không...”
“Uhh, phòng nóng lắm. Mặt trời cũng nắng nữa.”
Lilly nhìn xung quanh phòng rồi lau mồ hôi trên trán tôi.
“Kể từ ngày mai, tôi sẽ đóng cửa sổ và che rèm lại. Mùa hè đang đến rồi. Phòng của người cũng khá nóng nực nữa.”
“Atti muốn uống sữa lạnh có được không ạ?”
“Người đã uống trước khi ngủ...”
Nhưng cô ấy vẫn đi ra ngoài để mang sữa tới cho tôi. Và cứ thế, tôi đã thiếp đi từ lúc nào không hay.
Kể từ đó, tôi đã trốn khỏi Điện Ruby thêm hai lần nữa. Lặp lại điều này nhiều lần khiến cơ thể tôi mệt nhừ. Hơn nữa, tôi cũng có cảm giác mình sẽ bị Lilly bắt quả tang, nên kế hoạch lẻn khỏi cung điện đã được thay đổi vài ngày một lần.