Chắc chắn họ cũng trở nên như vậy là vì đã lâu không có một người phụ nữ nào bước chân vào nơi đây với tư cách là thê thiếp của hoàng đế.
Thật không dễ để nói vậy nhưng về sau, bạn có thể khẳng định điều đó. Họ bắt đầu lén lút ăn trộm từng đồ trang trí và từng viên đá quý một, từ trên tường cũng như rất nhiều nơi khác nữa.
Chà. Thật luôn. Lá gan của họ chắc hẳn phải lớn phổng lên khi thấy Claude im hơi lặng tiếng mà không hề đả động gì cả.
Trước cả Lilly, tôi chính là người đầu tiên phát hiện ra những thứ quý giá đang dần biến mất khỏi phòng mình. Đó là vì tôi luôn nghĩ tới chuyện làm thế nào để về sau có thể trộm chúng khi tôi lẻn ra khỏi đây.
Trường hợp này cũng tương tự như khi tôi thấy khẩu phần ăn của mình ngày một giảm dần.
Tôi muốn chạy tới chỗ Claude, chỉ tay vào họ mà nói rằng: “Cha ơi! Đám người đó phớt lờ con!”. Nhưng Claude không phải kiểu người sẽ nói “Ồ, vậy ư? Tới đây với cha nào, thiên thần nhỏ bé!”. Thay vào đó, hắn ta sẽ phản ứng kiểu “Hả? Ngươi vẫn còn sống sao?”, và có thể hắn sẽ làm gì đó với cái cổ của tôi.
T-Tất nhiên rồi, những chuyện này chỉ là suy đoán của tôi thôi. Vậy nên chúng có thể sẽ không xảy ra, và tôi cũng không muốn thử điều gì đó có kết cục tồi tệ. Vì tôi quý giá mà!
Vậy nên đó là lí do tôi phải bất lực đứng nhìn với đôi mắt bàng hoàng trong khi vàng của mình bị mang đi mất. Khóc lóc là thứ duy nhất tôi có thể làm mỗi khi những hầu gái đó lén lút trộm đá quý và nhét vào tạp dề của họ. Uwwwww, đống vàng quý giá của tôi! Sụt sịt...
Dù sao thì tất cả rắc rối cũng đã được xử lý bởi những cuộc tra hỏi lẫn xung đột đến từ phía một Lilly siêu siêu tức giận và nữ trưởng hầu.
Tôi để ý rằng Lilly đã mang vàng và đồ chơi mới đến. Không chỉ vậy, những hầu gái khác cũng dùng kính ngữ với cô ấy nữa. Giờ tôi nhận ra rằng mình đã không biết Lilly chính là người đứng đầu và cũng là người quyền lực nhất ở Điện Ruby này. Nhưng dù sao thì đó không phải là vấn đề đối với tôi, vì tôi thích cô ấy.
Và rồi đám hầu đó đã bị tống cổ ra khỏi cung điện. Tôi cũng đã nghe rằng tất cả những vật giá trị mà họ lấy đi đã được hoàn trả, nhưng họ thì không bao giờ quay trở lại phòng tôi nữa.
Các ngươi di tản đi đâu rồi, vàng của ta!
Biết rằng nữ trưởng hầu đó rất đáng nghi, nhưng những gì tôi có thể làm chỉ là khóc lóc... Hah, tôi cũng cảm thấy nghi ngờ khi bà ta không thèm mua đồ chơi mới cho tôi và đổ tội cho...bất cứ thứ gì bà ta có thể.
Nhưng họ sẽ khó mà phát hiện ra nếu tôi có ăn trộm một số thứ giá trị, và điều này có lợi cho tôi.
Không, khoan đã. Tôi sẽ thành thật luôn. Vì đây là cung điện của tôi nên những gì tôi đang làm bây giờ không phải ăn trộm, mà chính là đang giữ cho chúng an toàn. Đúng, giữ cho chúng an toàn để chúng không bị chia rẽ khỏi tôi.
Nhưng điều đó cũng bị hạn chế nữa, bởi Lilly thường xuyên quanh quẩn khắp cung điện.
Có phải tôi đã rất vất vả để trộm-...ý tôi là giữ cho chúng an toàn hay không? Sẽ là một rắc rối lớn nếu cô ấy nghĩ rằng lại có người lén lút trộm đồ giống như lần trước và nổi điên lên. Có lẽ tôi nên ngừng “lấy và giữ” một thời gian vậy.
“Công chúa, người đang đi đâu vậy?”
“Eh he he! Đến thăm chị Lilly đó!”
“Haha, có lẽ người nên lau miệng trước khi đi. Có vẻ như người đã ăn sôcôla rất ngon lành nhỉ.”
Những hầu gái đi ngang qua liền gọi tên tôi với một chiếc khăn tay và lau vết sôcôla dính trên miệng giúp tôi. Trên chiếc khăn tay đó chính là bằng chứng tố cáo nói rằng “Tôi đã ăn sôcôla”. Có lẽ tôi đã ăn quá nhanh và không ngừng nghĩ tới việc phải ăn hết nó trước khi Lilly thấy, vì vậy nên miệng tôi mới có vết bẩn này.
Những hầu gái vừa cười khúc khích vừa nhìn về phía tôi làm cho tôi ngượng chín cả mặt. Tôi chỉ cư xử như trẻ con vì tôi đang ở trong cơ thể của một đứa trẻ, nhưng thực sự tôi đã hóa thành một đứa trẻ từ lúc nào không biết! Wahhh, thật đáng xấu hổ mà!
“Atti ăn sôcôla là bí mật đấy nhé!”
“Tất nhiên rồi, công chúa.”
Tuy vậy, tôi e rằng mình đang vướng phải rắc rối với Lilly hơn là sự xấu hổ. Tôi vẫy tay chào các chị hầu gái và rời đi.
Ahhh, thứ sôcôla đáng ghét này đang lấm lem khắp tay tôi! Tôi định chùi lên váy, nhưng lại không nỡ dây bẩn lên chiếc váy trắng tới nhường này.
Không sao cả. Gần đây có một đài phun nước. Bởi lẽ trước đây có rất nhiều thê thiếp của hoàng đế sống ở cung điện này, vậy nên ao hồ, đài phun nước lẫn vườn tược được xây dựng ở khắp nơi. Sự quan tâm dành cho bọn họ như thế này là vô cùng...phải, vô cùng bình thường.
Nơi này chỉ có các nữ hầu làm việc, vì luật lệ quy định rằng đàn ông không có dòng máu quý tộc thì không được bước vào.
Sau khi gặp gỡ một số hầu gái khác, tôi đã đến được đài phun nước với một bức tượng thiên thần nằm ở trung tâm.
Dù được gọi là thiên thần, nhưng bức tượng khoả thân đó lại đứng trong một tư thế hết sức gợi tình, hoàn toàn không giống những gì nó được gọi. Với tôi, trông nó giống như một con đuỹ đang cố gắng hết sức để làm mình xinh xắn hơn vậy.
Phong thái của tất cả những bức tượng ở đây đều y hệt như vậy cả. Nơi này thật sự không tốt cho trẻ con chút nào khi mà những thứ như vậy được đặt ở đây.
Tạt nước tạt nước~
Tôi rửa sạch hai bàn tay dính đầy sôcôla. Tôi phải kiễng chân lên vì không thể với tới làn nước ở dưới đài với cơ thể nhỏ bé này. Khi làm vậy, tôi lại càng tiến tới gần mặt nước hơn. Kyaaa, sợ quá đi! Cứ ngỡ như là mình sắp rơi xuống vậy.
Tôi cố giữ tư thế thăng bằng. Những làn nước sóng sánh nhẹ nhàng dần trở về trạng thái tĩnh lặng.
Quên mất rằng mình đang đứng thăng bằng, tôi dường như bị hút hồn bởi hình ảnh đang in bóng trên mặt nước phẳng lặng.
“Đẹp quá đi...”
Nghe như thể tôi đang tự khoe khoang, nhưng hình ảnh phản chiếu của tôi trên mặt nước...thực sự đẹp đến vô cùng. Kuuuuu. Chỉ là...không thể tin được rằng đứa bé xinh đẹp và đáng yêu này chính là tôi!
Nếu một đứa trẻ đáng yêu đứng trước mặt tôi, tôi chỉ muốn lao vào mà cắn vì nó quá sức dễ thương. Đôi má mềm mại và không quá mũm mĩm đến nỗi ai cũng muốn véo. Cả khuôn miệng, đôi mắt, cái mũi và đôi tai đều ở một vị trí hoàn hảo trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu này.
Mái tóc xoăn sáng màu vàng kim, không chút sắc han gỉ và mềm mại như tơ. Đôi mắt tròn xoe ngây thơ bên dưới hàng lông mi dài. Với khuôn mặt này, nếu bạn không trở thành diễn viên hay người mẫu thì cũng sẽ trở thành một người vô cùng thành đạt.
Từ khuôn mặt cho đến mái tóc vàng hoe sáng rọi tựa ánh trăng, tất cả đều được thừa hưởng từ Diana. Nhưng màu mắt độc nhất vô nhị khó có thể nhận thấy này chính là minh chứng cho dòng máu của Claude. Tôi gần như đã bị hút hồn bởi màu lam trong vắt như đá quý này.
“Heh...”
Tôi là một đứa bé xinh xắn đến nỗi chỉ với một cái nhìn thoáng qua, mọi người có thể cho rằng tôi vô cùng dễ thương. Nhưng trên hết, đôi mắt tuyệt sắc khiến cho tôi phải thốt lên mới là thứ đáng để khen ngợi.
Lilly nói rằng con ngươi lấp lánh tựa đá quý này là thứ mà chỉ có dòng máu hoàng tộc mới có. Tác giả của cuốn tiểu thuyết cũng đã dùng tất cả những từ có thể để có thể ca tụng đôi mắt này.
Tôi chỉ phản ứng kiểu “cái quái gì đây” và lôi nó ra làm trò cười. Nhưng giờ nhìn hình ảnh của bản thân trên mặt nước...tôi mới biết những chi tiết đó quan trọng như thế nào.
Dựa vào góc độ khi ngắm nhìn đôi mắt này, màu sắc của nó cũng sẽ thay đổi với nhiều độ sáng khác nhau luôn. Thật đẹp đẽ và kì diệu làm sao.
Vì dòng máu hoàng tộc chảy trong huyết quản của tôi và cha Claude, mọi người có thể nhận ra rằng chỉ có hai người chúng tôi mới sở hữu đôi mắt ấy.
Tuy nhiên, từ giờ trở đi, điều đó không còn đúng nữa. Bởi vì Jennet vẫn luôn hiện diện và được yêu thương trong cuộc sống ấm cúng ở dinh thự của công tước Alpheus. Tất cả những người ở thế giới này đều có dòng chảy mana bên trong cơ thể họ, và mana chảy trong huyết quản hoàng tộc đã tạo nên màu mắt độc nhất vô nhị này.
Tôi biết được điều đó từ cuốn sách mà Lilly đã đọc cho tôi. Nó có vẻ khá phức tạp nhưng ít ra tôi cũng biết được một số thông tin. Hơn nữa, điều đó cũng ổn chừng nào tôi vẫn còn xinh xắn như thế này, đúng không?
“Công chúa! Nguy hiểm lắm!”
Bỗng nhiên tôi bị ai đó bế bổng lên. Tôi mở to mắt một cách bàng hoàng trong giây lát trước khi nhận ra danh tính của cô gái với những cử chỉ quen thuộc này.
“Tôi đã bảo rằng người không nên đi đâu một mình, vậy mà người không nghe...”
Tôi mỉm cười thật tươi với Lilly khi đang ở trong vòng tay dễ chịu của cô ấy.
“Lilly, em nhớ chị lắm đó!”
Lilly liền thở dài khi thấy tôi lại tỏ vẻ đáng yêu để làm cô ấy nguôi giận. Nhan sắc của cô ấy vẫn không hề phai nhạt sau bốn năm trôi qua.
“Công chúa, hôm nay người lại ăn sôcôla, đúng chứ?”
Dun dun duuuuun!
Tôi đứng như trời trồng trong khi miệng vẫn nở một nụ cười. L-Làm thế nào mà cô ấy biết được chứ...
“Tôi nghe được điều đó từ Hanna. Không đồ ăn vặt một tuần nhé.”
Wahhhh! Không thể nào! Hanna, đồ phản bội!
Kể cả khi tôi làm khuôn mặt cún con buồn bã, Lilly vẫn không thay đổi quyết định của mình. Không, sôcôla của tôi!
***
Lúc này, tôi đang hái hoa ở trong khu vườn của cung điện.
“Công chúa, người có thể cho tôi một bông được không?”
“Nahhh! Hư, Hanna hư!”
Sau bữa trưa, Hanna đã xong hết việc và thay phiên cho hầu gái khác để trông nom tôi. Hiện tại, trông cô ấy có vẻ hơi chán nản và buồn bã.
Hanna, người yêu tôi đến nỗi sẵn sàng mang theo một túi kẹo ngọt đi khắp nơi, dường như rất muốn những bông hoa mà tôi đang cầm. Nếu là mọi ngày khác, tôi sẽ cho cô ấy một bông với nụ cười rạng rỡ, nhưng hôm nay thì không.
Đó là vì Hanna đã nói với Lilly rằng tôi ăn vụng sôcôla! Cô ấy nói mình không cố tình làm vậy. Chỉ là Hanna vô cùng ghen tị với Seth, người được tôi thơm má mà không phải cô ấy, vậy nên cô ấy đã than thở một mình và Lilly vô tình nghe được.
“Công chúa thật là không công bằng mà.”
Nghe Hanna phàn nàn, tôi vẫn thản nhiên hái những bông hoa xinh xắn trước mặt. Tôi định làm một cái vòng hoa thật lớn cho Lilly, người đã tới nơi làm việc của những người hầu.
K-Không phải là tôi đang cố thay đổi quyết định của cô ấy về việc cấm tôi ăn sôcôla đâu nhé.
Dù gì đi nữa, sau khi hái mấy bông hoa trắng hợp với Lilly, đầu tôi bỗng nảy lên một ý nghĩ. Nếu tôi định làm vòng hoa chỉ với những thứ như thế này, trông nó sẽ khá...nhạt nhẽo. Được rồi! Sẽ thật tuyệt nếu chiếc vòng này có thêm một bông hoa lớn ở giữa.
“Hanna, chị nghĩ màu gì trông phù hợp nhất với chiếc vòng hoa này này?”
Khi tôi cất tiếng sau cả ngày tỏ ra lạnh nhạt với Hanna, mắt của cô ấy liền sáng lên rực rỡ. Chị gái này chắc hẳn phải yêu quý tôi lắm.
“Người định tặng nó cho Lilly đúng không? Màu tím hoặc màu chàm thì thế nào? Có hợp với cô ấy không? Hmmm, màu vàng cũng không tệ.”
Sau khi suy nghĩ một hồi, Hanna liền rời đi để giúp tôi thu thập hoa. Còn tôi thì quyết định tìm trong vườn thêm một chút nữa. Nếu tôi thấy bông hoa nào phù hợp với Hanna khi đang tìm hoa để tặng Lilly, có lẽ tôi sẽ làm cho Hanna một cái vòng nho nhỏ...
Bleh, tôi tốt bụng quá rồi. Vì đã biết được Hanna yêu quý tôi đến chừng nào suốt mấy ngày nay, tôi sẽ ngừng trở nên lạnh nhạt với cô ấy.
“Những bông hoa cùng nhau sống trong khu vườn~.”
Tôi vừa ngân nga bài hát của trẻ con, vừa rong ruổi khắp khu vườn.
“Còn chúng ta thì cùng nhau sống trong nhà trẻ~.”
Và sau một lúc, tôi nhận ra mình không còn ở trong khu vườn của Điện Ruby nữa.
“?!”