Sau khi dành cả sáng sắp xếp lại quyển sổ, cuối cùng tôi cũng có thời gian cho bản thân để thử làm một số việc ngốc nghếch khác.
“……Cửa sổ trạng thái.”
Dĩ nhiên, chẳng có cửa sổ hay dòng chữ bán trong suốt nào hiển thị trước mắt tôi.
Tôi tự hỏi liệu mình có trở thành ai đó giống như nhân vật chính trong thế giới trò chơi hay không, nhưng hiện thực quá đỗi lạnh lẽo đến mức đóng băng.
Tôi xấu hổ về bản thân đến mức hai má và vùng quanh mắt đều ửng đỏ.
‘Mình nên đi ăn thôi.'
*
“Thưa Điện hạ, thần có mang đến một vài quyển sách có thể người sẽ thích ạ. Nữ hoàng Bệ hạ cũng đã cho phép người được đi dạo trong vườn bất cứ khi nào người muốn ạ.”
“Cảm ơn cậu nhiều. Điều đó thật tuyệt vời ạ.”
Sau khi đi cùng một lối với lúc sáng để ăn trưa, hầu cận trẻ mang túi cho tôi ban nãy đem đến vài quyển sách cùng những tin tốt lành.
Tôi nghĩ rằng đứa bé sẽ nhanh chóng rời đi vì Benjamin và những hầu cận khác đã để tôi lại một mình, nhưng cậu nhóc ngập ngừng như thể muốn điều gì đó.
“Cậu có điều gì muốn nói với tôi à?”
“À, điều đó……”
Cậu nhóc đỏ mặt và dường như không biết phải làm gì.
Đứa bé trạc mười bốn tuổi. Em ấy có mái tóc xanh da trời dạ quang, cùng đôi mắt to tròn ánh vàng thật đáng nhớ.
“T, tên thần là Ganael Callamard. Thần là trưởng nam nhà Tử tước Callamard ạ.”
“Tôi là Jesse Venetiaan.”
Cái tên vừa rồi thật sự xa lạ.
Quả là khó xử khi chỉ đơn phương nghe cậu nhóc giới thiệu bản thân, vậy nên tôi cũng nói cho em ấy biết tên mình, và đứa bé mỉm cười rạng rỡ như thể đã bớt lo lắng hơn.
Ganael nhanh chóng nói tiếp với khuôn mặt đỏ bừng.
“Thưa Điện hạ, thần không nghĩ có ai ở Đế Chế không biết đến cái tên đáng kính của người đâu ạ. Tất cả đều tò mò về người dù họ không thể hiện ra……Có rất nhiều tín đồ sùng đạo tại Đế Chế. Việc linh mục hoàng gia từ Thánh Quốc đến Cung điện Hoàng gia là một sự kiện lịch sử đấy ạ.”
‘Chà, chẳng phải tôi vừa nhận được một lượng lớn thông tin sao?’
Tôi siết chặt quai hàm đang cố gắng há hốc và hết sức tỏ ra bình tĩnh.
Tôi muốn ghi lại tất cả những gì Ganael vừa nói vào sổ tay, nhưng hiện tại không thể được.
Tín đồ sùng đạo, linh mục hoàng gia, sự kiện lịch sử…
Ganael tiếp tục nói rằng thật đáng tiếc vì cậu nhóc lại gặp tôi trong hoàn cảnh này, nhưng đó là niềm vinh dự của cả gia tộc Callamard khi em ấy được phục vụ bên cạnh tôi.
Tôi đoán cậu nhóc đang nói rằng thật buồn khi tôi đến đây với thân phận con tin ngoại giao, nhưng em ấy vẫn hạnh phúc vì tôi đã đến.
Tôi thật sự sốc khi một đứa bé nói nhiều như thế lại có thể duy trì biểu cảm điềm tĩnh cả sáng nay.
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi Ganael?”
“Thần bước sang tuổi mười sáu vào tháng Hai năm trước ạ. Thần bé hơn người mười hai tuổi ạ. Lễ trưởng thành của thần khá nhỏ vì lúc đó thần đang chuẩn bị vào cung……”
Cậu nhóc cười bẽn lẽn và tiếp tục nói.
Nếu như đứa bé mười sáu tuổi, thì điều đó có nghĩa là em ấy chưa tới mười bảy theo tuổi Hàn.
‘Cậu nhóc nhìn trẻ hơn tuổi thực rất nhiều….. Chờ đã. Nếu như Jesse lớn hơn đứa bé này mười hai tuổi, thì điều đó có nghĩa anh ta đã hai mươi tám. Vốn dĩ mình cũng hai mươi tám, vậy là mình với Jesse Venetiaan bằng tuổi.’
Đây cũng là thông tin mới mẻ.
“Cậu đã làm việc thật chăm chỉ trong cung điện dù còn rất trẻ nhỉ.”
“Hehe, không có gì đâu ạ. Thú thật với người, thần đã xin được làm việc trong cung sau khi nghe tin người sắp đến. Ngài Tử tước cũng không phản đối quyết định của thần. Thực tế, cha đã khen ngợi thần vì đã tuân theo tín điều của gia tộc ạ.”
Tôi gần như lập tức thu thập được khá nhiều tin mới trong khi tán gẫu với Ganael.
Dù chỉ là những điều vụn vặt, nhưng với một người chưa từng đọc qua nguyên tác ‘Tiểu Thư’ như tôi, mọi thông tin đều mang dữ liệu quan trọng về bối cảnh và diện mạo của thế giới này.
Ganael sau đó nói, ‘Thần xin lỗi nếu thất lễ đến người khi một kẻ ở vị trí thấp hơn nói điều này, nhưng xin người hãy nói chuyện tự nhiên với thần ạ.’
Tôi đồng ý với điều đó vì rõ ràng đứa nhóc muốn làm thân với tôi, và cậu bé trông hạnh phúc đến mức có thể nhảy cẫng lên.
“Thế nên, nếu điều này ổn với người, thưa Điện hạ…… Người có thể lắng nghe lời xưng tội của em được không ạ?”
“Hửm?”
Tôi bối rối đến mức giọng lạc đi. Tôi chẳng biết làm cách nào cả hai lại đi đến chủ đề này.
Ganael càng trở nên lo lắng trước phản ứng của tôi mà nhanh chóng xua tay.
“Chỉ, chỉ một lễ không chính thức cũng được ạ. Em tin người vẫn còn mệt mỏi sau chuyến đi nên sẽ không thành vấn đề nếu đó là ngày mai, ngày kia hay thậm chí là tuần sau đâu ạ. Bất cứ khi nào thuận tiện với người ạ……”
Cậu nhóc trông căng thẳng muốn chết, như thể em ấy nghĩ rằng đã đặt tôi vào một tình huống khó xử.
Nhưng tôi mới thực sự cảm thấy muốn chết.
Em ấy muốn tôi lắng nghe lời xưng tội?
Sau đó, tôi nhớ Ganael đã nói rằng tôi là một linh mục hoàng gia.
‘Eunse có từng kể mình nam thứ của ‘Tiểu Thư’ là một linh mục chưa nhỉ?’
“Ừm, anh sẽ cố gắng sớm dành thời gian cho em.”
Tôi đoán con bé từng nói điều gì đó như là, ‘Jesse dễ thương của chúng ta có một khuôn mặt thánh thiện và nghề nghiệp của anh ấy cũng thánh thiện nốt.’
Tôi trả lời bằng thái độ Hàn Quốc điển hình, ‘hôm nào cà phê nhé’ và Ganael bắt đầu rạng rỡ trở lại.
Tôi cần phải thận trọng.
Tôi nên biết chính xác công việc của một linh mục là gì, cũng như về vị thần mà họ thờ phụng trước khi bắt đầu hành động.
*
Sau khi Ganael rời đi, tôi lướt nhìn những quyển sách mà cậu nhóc mang đến.
< Bán nguyệt san Riester – Tất tần tật về giới quý tộc Đế Chế >
< Lịch sử Đế Chế Riester: Tập trung vào quan hệ ngoại giao với Thánh Quốc Venetiaan >
< Điều Đấng Toàn Năng Ban Tặng >
Một quyển tạp chí mỏng, một cuốn sách lịch sử, và một tài liệu trông như là bài luận.
‘Họ cố tình gieo vần trong tiêu đề đó à?’
Trước hết, tôi có thể chắc chắn rằng tên gọi của quốc gia này là ‘Đế Chế Riester’.
Có vẻ như cả ba quyển sách đều hữu ích với tôi, và chúng khá khác nhau nên tôi sẽ không cảm thấy quá nhàm chán.
Ganael, người có vẻ phù hợp với công việc này, trông cũng khá nhạy bén.
Chắc là, nếu muốn trở thành một hầu cận trong cung điện, bạn cần phải rèn luyện bản thân trở nên sắc sảo như thế.
Tôi chọn tạp chí đầu tiên.
Trên trang bìa, tôi thấy có một phông chữ nhỏ, ‘15 tháng Ba, năm 1613 theo Thánh Lịch’.
Ngay bên dưới là một dòng chữ lớn hơn, ‘Kẻ trăng hoa của Thánh Quốc đang đến Đế Chế.’
Đây là đang nói tôi hử?
「Trong hai ngày tới, người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nam Thánh Quốc, Hoàng tử Jesse Venetiaan sẽ đến Đế Chế. Dù đến với tư cách con tin ngoại giao, anh ta đã được Nữ hoàng Bệ hạ tuyên bố danh hiệu chính thức là ‘Linh mục Xưng tội’ từ Thánh Quốc Venetiaan.
Anh ta sẽ tác động gì đến giới quý tộc Riester, khi được cho là đã gây ra khá nhiều vụ bê bối trong giới quý tộc Thánh Quốc? Chuyên gia báo chí, quý bà Sarah Belliard, sẽ đào sâu vào bầu không khí tại Cung điện Hoàng gia Thánh quốc, nơi đã tự cô lập mình trong 30 năm qua, cùng với đó là tính cách của Hoàng tử Jesse.」
‘……Nhiều thông tin thật đấy. Tôi đoán mình có cả đống thứ phải học đây.’
Tôi đã suy nghĩ như vậy ngay khi mở cuốn tạp chí ra.
Nhân vật chính của những quyển tiểu thuyết khác hoặc có cuộc gặp gỡ cực tình cờ ở đầu truyện, hoặc sở hữu năng lực gian lận ngay từ đầu, hoặc những thứ tương tự.
Đáng tiếc thay, không như họ, có vẻ như tôi sẽ phải chuyên tâm vào viết lách và lặp đi lặp lại việc ghi nhớ, điều tôi chưa từng phải làm kể từ những ngày thi đại học.
“Không phải.”
Tôi đưa tay tát nhẹ vào má mình.
Đó là đặc quyền của ‘nhân vật chính’, trong khi tôi chỉ là tuyến nhân vật phụ không ảnh hưởng gì lắm tới cuộc đời họ.
Theo những gì Eunse kể, tên nam thứ luôn giữ vai phụ và không bao giờ trở thành nam chính.
Hãy nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra khi tôi nói ‘cửa sổ trạng thái’ vào sáng nay.
Chẳng có gì cả.
Tôi bình thản lấy ra quyển sổ trong túi áo bằng một tay, trong khi tay còn lại lấy cây bút lông trên bàn.
Mục tiêu của tôi là sống sót và về nhà. Không phải thứ gì đó như cứu rỗi hay chinh phục thế giới này.
*
Tôi thực sự ở trong phòng để học.
Tôi vẫn hay tự hỏi mình đã làm cái quái gì khi đang xuyên không vào quyển tiểu thuyết này, nhưng rồi lại bỏ qua suy nghĩ đó bằng ý chí muốn được về nhà và ăn cơm rang kim chi với gia đình.
Ánh mắt của mấy nhóc hầu cận lúc nào cũng long lanh mỗi khi chúng mang đồ ăn vặt và trà thảo mộc đến.
Ganael hẳn đã nói gì đó với chúng.
Lũ trẻ sẽ đỏ mặt và nhanh chóng rời đi nếu chạm mắt với tôi, hoặc khi tôi mỉm cười để che giấu sự xấu hổ.
“Aigoo, hông tôi.”
Tôi nghĩ rằng mọi thứ chắc sẽ khác vì đang ở trong cơ thể của một vị hoàng tử, nhưng những cơ bắp này trở nên đau nhức mỗi khi ngồi nguyên tư thế trong thời gian dài, y như cơ thể gốc của tôi vậy.
Tôi từ từ đứng dậy và bước tới cửa sổ.
Tôi dự định lo liệu việc duỗi cơ và hấp thụ vitamin D cùng lúc.
“Hả?”
Nhưng tôi thấy một vài người ở bên ngoài cửa sổ.
Có rất nhiều bóng người bên ngoài cửa kính cho tôi thấy phía sau của cung điện.
Phòng tôi nằm ở đầu phía Đông của Cung Juliette còn họ ở đầu phía Tây, vậy nên thật khó để biết đó là ai.
Hình như có năm hay sáu người, và hai trong số họ đang cầm vũ khí đối đầu nhau.
Có vẻ như phía sau Cung Juliette là một sân đấu tập.
Clang Clang.
Tôi có thể nghe thấy thanh âm của những thanh kiếm va vào nhau.
– CLANG!
Tôi khựng lại trước tiếng động sắc bén xuyên thẳng qua tai. Một thanh kiếm dường như đã gãy trong trận so găng.
Người vừa làm gãy đôi gươm của đối thủ đang cầm một thanh kiếm trong tay trái, trong khi nhìn xuống tay phải đang co bóp liên hồi.
Anh ta chậm rãi ngẩng đầu.
Cả hai chúng tôi chạm mắt.
“Eek.”
Tôi nhanh chóng kéo rèm lại và tránh xa cửa sổ.
Linh cảm mách bảo tôi nên làm vậy.
Tôi có cảm giác anh ta vẫn đang nhìn về phía nay nếu tôi nhìn ra ngoài lần nữa.
Phải chăng tôi chỉ tưởng tượng chúng tôi chạm mắt nhau? Nhưng mà…….. Ánh mắt ấy thật dữ tợn.
Ánh mắt anh ta kiên định đến nỗi tôi có thể chắc rằng anh ta đang nhìn tôi mặc cho khoảng cách khá xa.
“Thưa Điện hạ?”
“Á trời ơi!”
Tôi suýt nhảy dựng lên.
Con tim tôi bị sốc đến hai lần liên tiếp đang đập loạn xạ.
“Thần thành thật xin lỗi ạ. Thần vào đây vì lo lắng khi không nghe thấy người trả lời sau nhiều lần gõ cửa.”
“.......Đừng lo, tôi ổn mà ạ.”
Benjamin trông khá sốc trước phản ứng của tôi.
Tôi lúng túng cọ xát cổ mình.
“Ờm, tôi đang nhìn ra ngoài cửa sổ ạ. Tôi không biết có một sân đấu tập ở đây.”
“Thần hiểu ạ. Phía sau Cung Juliette là một sân đấu tập ngoài trời dành riêng cho hoàng gia. Hoàng tử Điện hạ thỉnh thoảng đấu tập vào giờ này,”
‘Hoàng tử? Anh ta có khác với tên Hoàng thái tử mà Eunse luôn nói xấu không?’
‘Điều đó nghĩa Hoàng tử là một trong số những người ngoài kia?’
Benjamin hẳn đã thấy sự tò mò trong mắt tôi khi ông ấy bình tĩnh nói thêm.
“Vâng ạ, vị đáng kính bên ngoài là Hoàng tử[note38028] Cédric Riester Điện hạ. Ngài ấy là Đại Hoàng tử Đế Chế, là hoàng tôn duy nhất, và cũng là người sẽ tỏa sáng rực rỡ như vầng ánh dương ạ. Cung Romero đối diện với Cung Juliette là nơi ở của Điện hạ……[note38029]”
Cédric Riester. Đại Hoàng tử Đế Chế, hoàng tôn duy nhất, và là người sẽ tỏa sáng rực rỡ như vầng ánh dương.
Có nghĩa là Hoàng tử sẽ mau chóng trở thành Hoàng thái tử.
Nam chính của ‘Tiểu Thư’ với biệt danh ‘Cérác’.
Sở dĩ anh ta có biệt danh như vậy vì tên anh bắt đầu bằng chữ C. Cérác và Cédric. Hai mảnh ghép đơn giản được xếp khít vào nhau trong tâm trí tôi.
Vậy người vừa đối mắt với tôi là…...
“Hoàng Tử Cédric cũng chịu trách nhiệm về Cung Juliette ạ. Hoàng thất cư ngụ tại Cung Romero đã phụ trách Cung Juliette qua nhiều thế hệ. Thần có thể đặt lịch hẹn cho người gặp Hoàng tử nếu người muốn, thưa Điện hạ.”
“Không, không cần đâu ngài Benjamin ạ.”
Tôi từ chối ngay lập tức. Benjamin dường như trở nên vô cùng huyên thuyên khi vừa nhắc đến Hoàng tử.
Sẽ rất khó để hoàn toàn không liên can đến anh ta vì đấy là hàng xóm của tôi, nhưng tôi muốn tránh làm quen ngay ngày đầu tiên.
“Tôi… Tôi muốn được sống bình lặng mỗi ngày như hôm nay ạ.”
“……”
Benjamin trông khá sốc khi nghe thế.
Phản ứng ấy cũng dễ hiểu, khi xem xét danh hiệu ‘Kẻ trăng hoa của Thánh Quốc’ của tôi.
“Tôi hiểu tình hình của mình mà ạ. Tôi chỉ muốn đọc vài cuốn sách và dành cả ngày để nói chuyện với mấy nhóc hầu cận. Tôi hy vọng mình không phải gặp những nhân vật quan trọng hoài đâu ạ.”
“Thưa Điện hạ, nếu người cảm thấy không thoải mái với sự phục vụ của chúng thần tại Cung Juliette…...”
“Không, không phải như vậy đâu ngài Benjamin ạ.”
Tôi ngắt lời trước khi Benjamin hiểu sai ý mình.
“Tôi chỉ muốn được sống sót về nhà thôi ạ. Và cũng thật lý tưởng nếu tứ chi tôi lành lặn.”
Tôi mỉm cười. Tôi thật sự mong muốn điều đó.