C2 – Lời mở đầu – Saionji Yuria
---------------------------------------
Tôi được sinh ra nhầm nhà.
Tôi rất không phù hợp với văn hóa của gia đình mình đến nỗi tôi nghĩ bản thân sẽ không bao giờ có thể quen được với nó.
Tên tôi là Saionji Yuria. Trước hết thì họ của tôi không hay ho miếng nào, nó quá thanh lịch đối với tôi. Nó chẳng hợp với tôi chút nào. Tên và cuộc sống nội tâm của tôi hoàn toàn khác nhau. Tôi nghĩ mình sẽ trông ổn hơn với một cái tên hài hước như "Omurice Yamayakan" hay đại loại thế.
Bố tôi là một ông lớn trong một công ty may mặc. Tôi không thực sự biết chức vụ của ổng lớn như thế nào hoặc làm gì. Có vẻ như đó là một công ty rất nổi tiếng, nhưng tôi không mấy quan tâm vậy nên tôi cũng không biết nhiều về nó.
Mẹ tôi là một cựu nghệ sĩ vĩ cầm. Bà ấy có một cây đàn vĩ cầm rất đắt tiền, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy hoặc được chạm vào nó.
Còn chị gái tôi từng là người mẫu cho một tạp chí thời trang, nhưng gần đây chị ấy bắt đầu chuyển sang đóng phim truyền hình. Tôi thì chỉ ở nhà xem phim hài, vì vậy tôi không xem những phim có chị tôi đóng vì tôi thấy chúng thật nhàm chán.
Tất cả những người đó đều có ngoại hình ưa nhìn. Giàu có. Mọi người thường nhìn chúng tôi như thể chúng tôi rất giàu. Nhưng chỉ có gia đình mẹ tôi là giàu, còn gia đình tôi thì không giàu đến vậy. Cũng không đến nỗi tệ. Nhà tôi không có máy bay riêng và cũng không có đầu bếp riêng.
Mặc dù lớn lên trong một gia đình như vậy nhưng tôi chưa bao giờ hứng thú với thời trang, âm nhạc hay thậm chí là giải trí, và những bữa tiệc bí ẩn mà tôi thỉnh thoảng được đưa đến cũng chỉ là một sự phiền phức.
Tất cả các thành viên trong gia đình tôi thường được mời đến các bữa tiệc ở nhiều lĩnh vực khác nhau, và đôi khi họ sẽ cố gắng kéo tôi đi cùng trong sự khó hiểu.
Để tránh điều này, tôi đã vùi mình vào việc học.
Không có nhiều người làm phiền khi tôi đang học. Vì để tránh mọi sự phiền phức, tôi đã dành hết tâm trí vào việc học. Miễn là tôi làm như vậy, quyền lợi của tôi trong gia đình sẽ được đảm bảo.
Mặc dù tôi không trở thành học sinh giỏi nhất khối, nhưng vẫn đủ để khiến bản thân mình thấy hài lòng. Kỳ vọng của tôi thấp đến mức cực kỳ dễ thỏa mãn và chẳng có mấy nhiều tham vọng.
Tôi là đứa con gái nhạt nhẽo, thiếu sự nhiệt tình trong một gia đình gia giáo. Tôi luôn cảm thấy khó chịu như thể chỉ có một chiếc bánh bao thịt hấp nóng hổi đang đóng giả làm bánh macaron giữa tất cả các bánh macaron khác. Nhưng tôi lại thích bánh bao thịt hơn bánh macaron.
Tuy nhiên, vì bề ngoài tôi quá giống gia đình mình nên không nhiều người biết về rõ bản chất đáng xấu hổ bên trong của tôi.
Tôi không thích ăn mặc đẹp, nhưng chị gái tôi, người không thể chịu nổi cảnh tôi luộm thuộm, đã dẫn tôi đi làm tóc mỗi tháng một lần tại một thợ làm tóc mà chị ấy quen. Một lần một tháng có vẻ rất thường xuyên đối với tôi, nhưng chị gái tôi đi một lần một tuần. Chị ấy cũng thường đến các tiệm làm đẹp và tiệm làm móng và luôn có vẻ rất bận rộn. Tôi thà ở nhà và xem những bộ phim hài vô tri còn hơn đến những nơi như vậy.
***
Lúc đó là tháng Ba, cuối mùa đông.
Tôi lên trung học được gần một năm rồi, nhưng tôi cảm thấy mình bị cô lập.
Không phải là tôi bị bắt nạt hay gì cả. Tôi không nghĩ họ ghét tôi.
Chỉ là tôi hơi bị giữ khoảng cách.
Tôi nhận được rất nhiều ánh nhìn, nhưng họ có vẻ không hợp với tôi.
Ví dụ, khi tôi va vai với một nữ sinh. Bình thường, bạn chỉ cười và nói, "Xin lỗi, xin lỗi". Nhưng thay vào đó, tôi được xin lỗi, kiểu như "Chào Saionji-san! Em rất xin lỗi".
Cũng giống như ngày hôm kia. Một nam sinh gần đó nói chuyện với tôi với vẻ mặt đầy lo lắng.
"Xin lỗi, mình xin lỗi, Saionji-san. …… Cậu làm rơi cục tẩy. ……”
Khi cậu ta nói vậy, một cô gái gần đó đã chú ý đến cậu và nói,
"Đồ ngốc! Không đời nào Saionji-san lại dùng cục tẩy nhỏ có góc bo tròn như vậy!"
"Ah! Ah! Đúng rồi! Xin lỗi, Saionji-san! Mình xin lỗi! Mình sẽ tự ăn cục tẩy bẩn này!”
Khoảng cách giữa tôi và các bạn cùng lớp cách nhau tựa như khoảng một triệu năm ánh sáng.
Nhân tiện, tôi dùng cục tẩy đến mức tối đa, vì vậy cục tẩy bẩn mà cậu
kia đã nhai chắc chắn là của tôi.
Tất cả các bạn cùng lớp vẫn gọi tôi bằng “san”, và khi tôi nói chuyện với họ, bằng cách nào đó họ luôn sử dụng kính ngữ. Thật đáng buồn. Tôi thực sự muốn được gọi bằng một biệt danh thẳng thắn như Yuririn hay Saichiyun.
Tuy nhiên, tôi không có kỹ năng để vui vẻ bước vào một hội bạn và khiến mọi người cười bằng sự quyến rũ của mình.
Tôi luôn là kiểu người hay đùa giỡn với những người bạn tốt của mình, nhưng khi họ hành động như vậy, tôi không thể làm thế.
"Tớ vừa thấy Sakura-kun!"
Tôi nghe thấy một giọng nói vang lên từ rìa lớp học và nhìn về hướng đó.
"Ồ, cậu thấy anh ấy à?"
"Hehehe. Tớ đã nhận được năng lượng từ một anh chàng đẹp trai vào buổi sáng.”
“Ồ, tớ ghen tị với cậu đấy! Ý mình là, tại sao? Tại sao Sakura-kun không học chung lớp mình chứ?”
“Đừng nói to thế. Anh ấy sẽ nghe thấy cậu đấy. Đi nào.”
Tôi đi theo họ xuống hành lang và thấy Sakura Soushi đang đi dọc hành lang với cái lưng thẳng.
Chỉ cần đi xung quanh thôi cũng thu hút sự chú ý của mọi người. Người này, một người có những năng lực khiến tôi phát ngán khi chỉ nghĩ đến thôi, bước thẳng về phía trước mà không hề quan tâm đến những ánh nhìn, nhưng chẳng mấy chốc đã bị vây quanh bởi những cô gái cố chặn đường anh.
Mặc dù bị bao vây, anh vẫn cao hơn các cô gái một cái đầu, vì vậy họ có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt anh.
Đó đúng là khuôn mặt anh ta với một nét trang nghiêm khi nhìn thoáng qua, nhưng có một chút nguy hiểm tinh tế trong đó, có lẽ đây là khuôn mặt được phụ nữ ưa chuộng nhất. Đó không phải là một khuôn mặt xu hướng, mà là vẻ đẹp truyền thống từ thời xa xưa, cộng thêm chút vẻ gợi cảm nam tính, nó đã trở thành một khoảng cách chỉ một micron.
Ngoài ra, anh ấy còn xuất sắc trong học tập và thể thao. Không có cách nào để một người như vậy có thể bị bỏ lại một mình.
Dù có nhiều lời đồn nhưng Sakura-shi này không có bất kỳ tiếng xấu nào và dường như không để ý đến bất kỳ ai.
Anh ấy có vẻ không quan tâm đến phụ nữ, và ngay cả khi nói chuyện với họ, anh ta cũng không thực sự tham gia vào cuộc trò chuyện, hoặc là rất cảnh giác.
Nó đã trở thành một sự thanh lịch mà mọi người đều thần tượng. Sau khi một số người dũng cảm bị từ chối, không còn ai dám thách thức anh ta nữa, và giờ đây anh ta đã trở thành tài sản chung của mọi người.
Có một thỏa thuận ngầm bí ẩn liên quan đến anh ta, rằng miễn là bạn không chạm vào anh ấy, mọi người sẽ không có gì phải sợ bạn. Còn tôi, tôi không cần phải nói chuyện với anh ta trong suốt quãng đời còn lại để tránh gây thù chuốc oán với tụi con gái.
"Ồ, tớ thích lắm, tớ thích lắm, Chuẩn gu của tớ luôn"
"Không chỉ mình cậu đâu, ai cũng nghĩ như vậy."
Tôi tự hỏi liệu điều đó có đúng không. Tôi đoán không hợp gu của mình.
Tôi tự trả lời trong đầu mà không cần ai hỏi.
Nếu tôi đang tìm kiếm bạn khác giới, tôi muốn một người có khuôn mặt thú vị, không khiến tôi lo lắng. Một người tốt bụng và hay nói, có thể tiếp tục nói ngay cả khi tôi chỉ nói "Hoi" hoặc "Soiya", và ăn một bát thịt bò ngon lành với tôi mà không gây sự chú ý.
Nhưng trước tiên, tôi muốn có một người bạn là con gái.
Tôi ghen tị với những đứa trẻ luôn đùa giỡn trong lớp. Nhại lại cô giáo và nói những câu như, "Các em lúc nào cũng làm thế!" hoặc "Xin lỗi!". Họ chưa bao giờ làm thế với tôi. Tôi muốn pha trò nhiều nhất có thể. Tôi muốn tổ chức một bữa tiệc phết natto.
Tôi muốn ăn natto. Tôi xin lỗi vì đã nói "phết". Tôi sẽ ăn hết tất cả những món đó.
Tôi sẽ mua một ít trên đường về nhà. Tôi mua natto làm đồ ăn nhẹ bằng tiền tiêu vặt và ăn chúng một cách bí mật.
Nhà tôi không có nhiều đồ ăn Nhật trên bàn ăn vì sở thích của mọi người trừ tôi.
Trên bàn ăn được xếp đầy các món ăn có tên bằng chữ katakana. Soup thay vì súp miso. Không phải là tôi không thích một tí sốt Meuniere,
một chút mứt Marron glace, một số Acqua Pazza và một số pate thịt sợi……, nhưng những món không có trong thực đơn thông thường lại là những món ăn hấp dẫn đối với tôi. Nếu là thịt bò, tôi thà ăn một bát gyudon còn hơn là thịt bò nướng hoặc thịt bò Stroganoff.
Bụng đang gào thét và dường như đồng ý với tôi.
Tôi muốn một bát gyudon .
Nhưng chuỗi nhà hàng gyudon yêu thích của tôi không ở gần đó. Tôi không dám đến đó trừ khi tôi đi cùng một số người bạn từ hồi trung học đã rời đi để học lên cao hơn. Món ăn trong cửa hàng tiện lợi không giống vậy, và tôi muốn ăn ở đó.
Tôi muốn ăn nó.
Tôi tự hỏi đã bao lâu rồi tôi chưa ăn gyudon.
Tôi tự hỏi đã bao lâu rồi tôi chưa được vui đùa.
Tôi có bạn ở trường nữ sinh liên cấp mà tôi đã theo học cho đến năm trung học. Từ khi bố mẹ tôi chuyển đến nhà mới, tôi đã đến trường trung học này, đây là trường có chất lượng dạy học tốt nhất gần ngôi nhà mới. Đáng lẽ tôi nên ở lại trường cũ của mình mặc dù nó ở rất xa.
Ahh. Tôi muốn được quậy phá.
Tôi muốn làm mặt ngố với bạn bè và cười họ.
Các cô gái thì xa cách, và tất nhiên, tôi chẳng có đứa bạn nào là con trai cả. Đôi khi sẽ một anh chàng có tính cách mạnh mẽ cố tán tỉnh tôi một cách kỳ lạ, nhưng không có anh chàng bình thường nào chịu nói chuyện với tôi. Thật nhàm chán. Thực tế thì quá tẻ nhạt.
Khi suy nghĩ của tôi trở nên mơ hồ và tôi cảm thấy như mình đang lạc lối, có một nơi tôi có thể tìm tới.