When Nekura and Hiria Meet (WN)

chương 01– lời mở đầu – sakura soushi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

C1 – Lời mở đầu – Sakura Soushi

----------------------------------------

Hãy nói một chút về sự dễ thương của con gái.

Tất cả các cô nàng đều dễ thương.

Trước hết thì khung xương của họ rất đáng yêu. Những khúc xương phát ra âm thanh giòn giã và nhẹ nhàng.

Khả năng cao là chúng có mùi hương ngọt ngào và mềm mại.

Họ có một làn da trắng mịn màng và lông cũng không rậm rạp như đàn ông. Toàn bộ cơ thể của bọn họ đều mềm mại và tròn trịa. Bàn tay thì nhỏ bé và cả móng tay cũng thế. Giọng nói không quá to. Tóm lại, họ rất đáng yêu.

Kể cả khi mà họ không đáp ứng được những yêu cầu trên thì vẫn cực kỳ dễ thương. Và sự thật rằng việc họ không có thứ gì đó thú vị treo lủng lẳng giữa hai chân cũng rất chi là đáng yêu. Nhưng ngày nay, tôi không chắc rằng liệu có đúng khi dựa vào việc có hay không của những bộ phận này để xác định giới tính cơ mà nếu đó là một cô gái thì chắc chắn cô ấy vẫn dễ thương ngay cả khi có chúng.

Đáng yêu đấy, nhưng tôi không thích điều đó.

Không, bởi vì họ dễ thương nên tôi mới không thích họ.

Vì một vài lý do nào đó, tôi luôn được các cô gái yêu thích một cách khó hiểu.

Tôi để ý rằng luôn luôn có những cô nàng ngay cạnh tôi. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ có thể làm quen được với điều đó.

Tôi cũng không biết phải làm sao khi họ cứ vây quanh tôi và nó khiến tôi cảm thấy lo lắng. Tôi thậm chí không thể nhìn rõ mặt họ nên tôi cũng không thể biết ai là ai. Điều duy nhất tôi có thể xác định được là giới tính.

Loại cảm giác này là vấn đề mà không có nhiều người hiểu được như một thứ xa xỉ.

Tôi có một vẻ ngoài nổi bật nhưng bên trong thâm tâm tôi là một kẻ không mấy được ưa chuộng. Nói cách khác tôi là một con quái vật

không biết cách giao tiếp, sống cô độc ở một vùng hẻo lánh chưa được khai hóa với những nàng tiên bay xung quanh.

"Sakura-kun, Sakura-kun!"

"Chào buổi sáng! Tối qua cậu ngủ ngon chứ? Trông cậu buồn ngủ lắm.”

"Sakura-kun, sáng nay cậu ăn gì vậy? Tớ ăn bánh mì !"

Hôm nay, những nàng tiên lại bay xung quanh tôi như thường lệ.

Tôi cũng không biết tại sao những sinh vật đáng yêu này lại vây quanh tôi. …… Tôi mừng lắm nhưng thực sự là tôi chưa bao giờ có thể trò chuyện đàng hoàng với họ. Khá chắc là họ đã hiểu lầm về tôi. Kể cả khi tôi sử dụng hết toàn bộ các kỹ năng giao tiếp của mình thì những từ duy nhất tôi có thể thốt ra là "ừm" và " đồng ý" mỗi khi tôi nghĩ đến việc mở miệng và kể cho mọi người biết về nội tâm vô cùng tẻ nhạt, đáng khinh và đầy kinh tởm của mình.

Mặc dù tôi không thể trả lời một cách dí dỏm và trong khi cuộc trò chuyện dần bế tắc thì các nàng vẫn vây quanh và tiếp tục nói về bất cứ thứ gì họ muốn. Đa phần, các cô gái xung quanh tôi sẽ luôn trở nên hứng thú và cuộc trò chuyện cứ thế mà tiếp tục.

Thật kỳ diệu khi tôi chưa bao giờ bị xa lánh hay bị ghét bỏ, nhưng tôi vẫn luôn lo lắng vì quá được phái nữ ưa thích.

Mặc dù nổi tiếng với con gái nhưng tôi chưa bao giờ có bạn gái và thậm chí chưa bao giờ chạm vào một người phụ nữ nào.

Do tôi được thần tượng theo một kiểu nào đó và nếu mọi người nhận ra tôi không như những gì họ tưởng tượng thì chắc chắn sẽ có những lời đồn không hay. Tôi đã thấy điều đó trong game rồi. Đó là lý do tại sao tôi luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cố gắng giữ im lặng và cứng rắn nhất có thể . Đó là kế hoạch của tôi, mặc dù tôi không biết liệu mình có đang làm đúng hay không.

Tôi hít một hơi và những cô gái xung quanh đều thở dài và nhìn chằm chằm vào tôi. Môi của họ đều bóng loáng. Tôi có thể cảm nhận được nó. Cổ của họ thon. Tôi cũng cảm nhận được nó. Ồ, wow. Chiếc máy ảnh trong đôi mắt tôi cứ thế rung lên đến nổi chúng không thể bắt nét được. Cảm thấy cứ như thể suy nghĩ trong đầu mình đang dần tuôn hết ra ngoài, tôi trở nên xấu hổ vô cùng, vì vậy tôi lập tức rời khỏi chỗ ngồi của mình.

"Cậu đi đâu vậy, Sakura-kun?" Tôi nói với họ rằng tôi có việc phải làm và nhanh chóng rời đi. Ác linh đã tan biến. Tất nhiên rồi ác linh đó chính là tôi.

Tôi là một gã nhàm chán.

Tôi không biết cách nói chuyện để khiến mọi người vui vẻ, cũng không biết cách cư xử để làm một cô gái trở nên phấn khích.

Tôi chỉ là đứa con trai thứ của một gia đình nghèo thậm chí không có nhà riêng. Và mỗi khi ở trong phòng, tôi chỉ là một học sinh trung học bình thường dành phần lớn thời gian rảnh rỗi để nghĩ về những điều không hay.

Khi bước ra tới hành lang, tôi thấy thằng bạn thân duy nhất của mình đang cười toe toét và vẫy tay chào tôi từ một khoảng gần, vì vậy tôi chạy vội đến chỗ cậu ấy.Yabusaka Toru.

Tôi đã quen biết thằng này từ hồi năm nhất trung học, và cậu ta biết quá nhiều để hiểu rõ bản chất con người tôi là như thế nào…

"Soushi, mày lại bị bao vây hả? Có quá nhiều người như vậy, sao không kiếm bạn gái đi?"

"Đương nhiên là không rồi."

"Sao không?"

"Tao đâu thể nói chuyện với con gái khi chỉ có mỗi hai đứa ! Nhỏ

sẽ vỡ mộng mất!"

Yabusaka thở dài và cho tôi một cái nhìn xa xăm.

"Tình yêu là một chuỗi khoảnh khắc những lần vỡ mộng. Mọi người đều có những ảo tưởng riêng của mình về người khác và khi lớn lên những điều đó sẽ bị phá huỷ.……”

“Mày đang nói nhảm gì thế, thằng ngu này!”

“Ồ,

này, Yuria-san.”

Khi Yabusaka ngẩng cằm nhìn cô, cậu thấy một cô gái xinh đẹp tuyệt vời ở đó.

Đôi mắt, cái mũi, cái miệng và các đường nét đều được sắp xếp theo một cách ảo ma. Mái tóc dài của cô ấy mượt mà như lụa, cứ như bất chấp cả trọng lực.

Cô ấy lạnh lùng và mong manh, rất gần với cái gọi là tuyệt mĩ nhưng vẻ trẻ trung ngây thơ lại khiến cổ trở nên dễ thương hơn nữa.

Thật là kỳ lạ khi cô ấy ở đây.

Đó là Saionji Yuria, "Công chúa băng giá" nổi tiếng của khối.

Đó là một cái tên rất chi là phóng đại. Tuy nhiên ngoại hình cô ấy không hề thua kém cái tên gọi đó, thứ mà chỉ có thể xuất hiện ở một nhân vật giàu có trong gyaru game.

Cô ấy là con gái của một nữ hoàng băng giá hoặc tuyết nữ, hay thứ gì đó tương tự vậy, và sự ngây thơ pha chút bí ẩn của cô ấy khiến tôi muốn gọi cổ là công chúa băng giá.

"Tao nghe nói cổ đã từ chối 2.852 nhà tuyển dụng từ các hãng giải trí đó."

"Có bao nhiêu công ty ở Nhật Bản thế……”

“Vấn đề ở đó đấy. Bạn hiền hiểu ý tôi chứ?”

Yabusaka quay đầu lại nhìn tôi, cười toe toét và thì thầm.

"Sao mày không qua kia và thử xem?"

Tôi nhìn cô ấy lần nữa khi nghe cậu ta nói vậy. Thật kỳ lạ khi cô ấy không có đôi cánh nào đó trên lưng.

"Tao….Không thể nào ……”

Tất cả các cô gái xinh đẹp. Tôi không thể nói chuyện với họ. Tôi càng không thể nói chuyện với họ khi thậm chí còn hơn cả với những thiên thần đến từ thiên đường. Kể cả khi tôi dồn hết năng lượng vào đó, tôi cũng không thể nói được từ "go" trong "good morning" trong khi di chuyển như một con rối đáng ngờ.

"Tao cá là cô ấy có bạn trai lớn tuổi hơn hay gì đó."

"Có tin đồn rằng cô ấy từng có bốn mươi bảy người bạn trai."

"Thật tuyệt vời. Số lượng đó đủ để lấy mạng mày rồi."

"Ừ, nhưng tin đồn thì vẫn là tin đồn. Cũng có tin đồn rằng mày không thể thích bất kỳ cô gái nào vì mày không thể quên được cô công chúa của một quốc gia nào đó mà mày đã gặp lúc chín tuổi và phải chia tay trong buồn bã."

"Haha, ……nghe ảo quá đấy."

"Tao không ngờ người tin vào lời đồn bốn mươi bảy mối tình lại có thể thốt lên câu đó đấy…"

"Không, điều đó có thể đúng.…… với lại chuyện đó thậm chí còn không liên quan."

"Nhưng mày biết đấy, có rất nhiều tin đồn về việc cô ấy có bốn mươi bảy người yêu cũ và từng hẹn hò với những người nổi tiếng khác, nhưng cũng có thể đó là lý do tại sao không có tin đồn nào về cô ấy ở trường!"

"Ừ, ……,đúng thật. Mày phải tự tin lắm mới dám tỏ tình với một người như vậy.”

“Khi cô ấy mới nhập học, thỉnh thoảng tao nghe nói là có một vài chàng đẹp trai và nổi tiếng nhất trường đều bị đá, nhưng gần đây thì im ắng hẳn. Soushi, mày cũng nên thử đi!”

“Tao không thích. Nó giống như, mày đã đánh bại một vài kẻ xấu và cuối cùng mày cũng được đi tiếp, nhưng rồi anh chàng rất mạnh mẽ trong cuộc chiến lại nói, ‘Xui cho cậu, tôi là người yếu nhất trong số mười sáu người bạn trai của Saionji. Những người còn lại sẽ hạ gục cậu’……”

“Sakura-kun!.”

Tôi đang ở giữa một cuộc trò chuyện mà tôi không muốn chết bởi nghe lén, và tim tôi đập mạnh khi một giọng nói dễ thương gọi tôi. Tôi nhìn sang và thấy một nữ sinh đang vẫy tay gọi tôi.

“Mày quen nhỏ không?”

“Tao không biết nữa. Tao không thể nhìn rõ mặt của các cô gái mà, vì vậy …… cũng có thể là bọn này biết nhau.”

“Ý mày là sao, có thể hai người biết nhau? Mày chẳng biết nhỏ chút nào.”

Tôi chưa bao giờ cần ai đó gọi tôi bằng giọng điệu như vậy. Chắc hẳn đó là lời mời tán gẫu thông thường. Không hẳn là tôi không mấy vui về điều đó. Nhưng nó đau đớn lắm.

Thử nghĩ xem, cảm giác một người bình thường được đưa lên sân khấu mỗi ngày, mặc dù bạn chẳng muốn trở thành diễn viên và cũng không có miếng kinh nghiệm diễn xuất nào.

Tôi không thể là chính mình khi đối diện một cô gái. Thật sự rất mệt mỏi. Nếu tôi gặp một cô gái mỗi tháng một lần, vào một ngày và giờ nhất định, và tôi trong trạng thái hoàn hảo, tôi nghĩ mình có thể trò chuyện với cô ấy trong tầm ba phút. Tôi thậm chí có thể lên kế hoạch trước cho cuộc trò chuyện của mình: ví dụ như bạn có thể đưa ra chủ đề trò chuyện A và liệt kê một vài phản hồi có thể phù hợp cho chủ đề đó.

Nhưng tôi không thể làm vậy mỗi ngày. Tôi luôn cố gắng giữ cho đầu óc minh mẫn để không bị mệt mỏi và suy sụp tinh thần.

Tôi sẽ bị hói vì căng thẳng mất. Nếu mà tôi bị hói thì mọi người sẽ lại vỡ mộng về tôi. Tôi không thể làm gì được nữa.

"Xin lỗi, tao có việc rồi."

Tôi nói và rồi nhanh chóng quay về lớp học.

Tuy nhiên, trong lớp cũng có rất nhiều nữ sinh. Một vài người trong số đó đang nhìn tôi. Tôi muốn rời đi đến một nơi nào đó.

Mặc dù chúng ta đều là con người, nhưng chỉ vì chúng ta là những người khác giới, tôi lại cảm thấy như những sinh vật khác nhau vậy?

Cứ như thế, tôi sẽ lấy cặp và chuồn đi ăn trưa ngay bây giờ. Sau đó tôi sẽ tìm một nơi nào đó để trốn rồi ăn trưa. Tôi không làm nổi nữa. Giới hạn giao tiếp với con gái của tôi trong tuần này đã vượt quá mức rồi.

Bây giờ, tôi sẽ đi đâu đó. Tôi cần phải bình tĩnh lại. Một nơi nào đó mà tôi có thể ở một mình, bình yên, với cái miệng há hốc và vẻ mặt mệt nhoài, đắm chìm trong những suy nghĩ thô tục.

Truyện Chữ Hay