Khi tôi nhìn vào Shiran-san, tôi có cảm giác mờ nhạt rằng đó có thể cô ấy chính là cô bé đó.................
Cô bé đó với tôi như người bạn đời định mệnh của mình, nhưng chúng tôi chỉ nói với nhau có vài lời trong một bữa tiệc tối. Hơn nữa, đã vài năm trôi qua kể từ đó. Cô bé đó cũng sẽ lớn lên và có lẽ ngoại hình cũng thay đổi.
Trên tất cả, Shiran-san dường như không nhận ra tôi. Ngay cả khi cô ấy là con bé đó, thì việc không nhận ra tôi cũng không phải là chuyện gì đó kỳ lạ……….. Nếu cô bé ấy là Shiran-san thì dường như cô ấy đã quên tôi. Nhưng tôi vẫn cần xác nhận thêm.
Tôi không thể sống trong sự nghi ngờ mãi. Và việc nhờ cậy Margaret cũng khá rắc rối, vì vậy tôi phải tạo cơ hội để gặp Shiran-san sớm nhất có thể. Trong khi tôi đang suy nghĩ về cách làm điều đó, Shiran-san thuận tiện đến phòng học sinh.
Và rồi tôi có một cơ hội không thể tuyệt vời hơn để kiểm tra xem Shiran-san có phải là cô bé ấy không. Trùng hợp thay tôi đã đặt sẵn những chiếc bánh souffle đặc biệt ở bàn tiếp khách, chắc chắn chúng đủ để giữa chân cô ấy mà không cần Margaret ở đây. Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy Shiran-san ăn một cách háo hức như vậy, nhưng nhờ vậy mà mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn. Và rồi tôi đã hỏi cô ấy câu hỏi đó.
“Cosmos-san là Cosmos-san, Đừng để người khác quyết định thay chị. Chị hiểu rõ bản thân mình nhất. Ừm, bây giờ chị sống như thế nào…………..Em nghĩ Cosmos-san đã hiểu rõ bản thân mình rồi mà. "
Khoảnh khắc cô ấy nói vậy, tim tôi bắt đầu đập loạn nhịp.
Không nghi ngờ gì nữa. Shiran-san chính là cô bé đã thay đổi cuộc đời tôi. Tôi biết mà.
Trong khi tôi có một cảm giác lâng lâng thì Shiran-san bất ngờ ngã xuống. Tôi cố đưa tay ra đỡ lấy cô ấy, nhưng cô ấy đã ở ngoài tầm với của tôi và ngã đập đầu vào tường.
"Cẩn thận!!"
Một tiếng động lớn vang lên trong phòng, át đi tiếng khóc của tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào Shiran-san đang gục xuống đất……Khi tỉnh táo trở lại, thì tôi đã lao đến chỗ Shiran-san.
Không có máu. Tuy nhiên cô ấy đã bất tỉnh. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên đầu. Dù cuối cùng chúng ta cũng đã đoàn tụ, nhưng tại sao lại như thế này cơ chứ?
Không, không phải lúc để nguyền rủa.
“Cố lên Shiran-san, chị sẽ quay lại ngay.”
Tôi vội gọi y tá. Là phó chủ tịch, thật tệ khi thấy tôi chạy trên hành lang. Vì vậy, tôi cố gắng đi qua sân trong và tìm đường tắt. Lúc đó tôi thấy một nhóm sinh viên đang chuẩn bị một thứ gì đó ở giữa sân. Đó là lúc tôi bắt gặp Margaret.
“Margaret. . . !! ”
“Này Cosmos. Đừng chạy có chạy kiểu vậy. Nếu bạn rảnh quá thì qua đây và giúp. ”
Tôi không đủ khả năng để bình tĩnh với Margaret.
“Không, không phải bây giờ……………...Shiran-san vừa bị bất tỉnh !! ”
"""Gì!??!"""
Nghe thấy tiếng kêu của tôi, Margaret và các học sinh phía sau cô ấy hét lên ngạc nhiên.
“Dù sao thì, mình sẽ tìm y tá! Cậu hãy trông nom Shiran-san, cô ấy đang ở trong phòng của hội học sinh. ”
Tôi giải thích vắn tắt cho cô ấy, sau đó phi đến phòng y tế.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Này, Camellia. Hôm nay là sinh nhật của Shiran, vì vậy mình đã tự hỏi liệu chúng ta có thể tổ chức một bữa tiệc bất ngờ không? ”
Iris-san là người đưa ra ý tưởng. Có vẻ như cô ấy đã khôi phục lại mối quan hệ của mình với Shiran-san sau ngày vũ hội. Tôi biết rằng với họ tình giữa hai người là rất quan trọng, vì vậy thật nhẹ nhõm khi biết tin họ làm lành.
Bản thân tôi đã mang ơn Shiran-san vì đã đến nhà tôi vào ngày hôm trước. Vì vậy, tất nhiên tôi sẽ đồng ý tổ chức một bữa tiệc bất ngờ.
Khi tôi định đáp lời cô ấy thì một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
“Tôi nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời. Với tư cách là chủ tịch hội học sinh, tôi sẽ giúp các bạn trong nỗ lực này để tôn vinh một học sinh. ”
“Tôi chắc rằng Shiran-sama sẽ rất vui……….Tôi sẽ giúp bạn."
“Tôi tự hỏi nếu trao cho Shiran-chan cơ thể của mình thì liệu đó có phải một món quà tuyệt vời không nhỉ? Nếu có, tôi sẽ sẵn sàng ”.
Chủ tịch Margaret, Anemone-san và Lily-san……..họ xuất hiện một cách bất ngờ. Họ không có việc gì để làm à? Chà, càng có nhiều người giúp thì bữa tiệc sẽ càng hoàn hảo hơn, đó là điều tốt. Tất nhiên món quà bất ngờ của Lily sẽ bị loại bỏ hoàn toàn.
Khi chúng tôi đang chuẩn bị cho bữa tiệc thì có âm thanh của ai đó đang chạy đến. Nhìn lại về phía đó, đó là phó chủ tịch hội học sinh.
Cô ấy không liên quan gì đến chúng tôi. Vì vậy, tôi quay trở lại công việc của mình, thì đột nhiên những điều cô ấy nói làm cho tai tôi nhảy dựng lên.
“Không, bây giờ không phải lúc……….Shiran-san vừa bị bất tỉnh! ”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tôi đã mắc sai lầm…………………….
Tôi, Lily Michelet, không may sáng nay tôi đã thất bại .
Vào ngày sinh nhật của Shiran-chan, tôi được giao nhiệm vụ giữ cô ấy tránh xa địa điểm tổ chức bữa tiệc bất ngờ.
Vì vậy, nếu tôi chỉ yêu cầu cô ấy giết thời gian với tôi sau giờ học là đủ nhưng………Tôi đã nhìn thấy tiềm năng của chuyện đó và nghĩ, tại sao tôi không “giữa cô ấy ở bên mình” cả buổi sáng? Con quỷ trong đầu tôi hiểu tôi tốt nhất.
Và trò chơi khăm của tôi có lẽ đã đi quá xa, thật không phải khi vạch áo cho người xem lưng. Chà, tôi không thể phủ nhận rằng tôi đã có phần nghiêm túc với đó.
Và vì vậy Shiran-chan đã trốn khỏi tôi sau giờ học.
Tôi là một con ngốc, một con ngốc!
Có lẽ mọi người đang tức giận với tôi………. Trong khi tìm kiếm Shiran-chan, tôi thấy Camellia và những người khác đang chạy về phía tôi.
Chuyện gì đã xảy ra thế? Ừ thì tôi đã làm sai, vì vậy tôi dừng lại và chuẩn bị nghe họ bài giảng.
Tuy nhiên, tất cả họ đều phớt lờ tôi và bỏ chạy qua. Tôi không biết tại sao.
Đó là Anemone ở phía sau gọi tôi với vẻ mặt khó chịu và xanh xao.
“Shiran-sama. . .Shiran-sama đã ngất đi. ”
. . . Hở?
Trong một giây, tôi không thể xử lý nó. Anemone-chan sau khi nói xong tiếp tục đuổi theo Camellia và họ.
Shiran-chan……..bị ngất? Có phải là tôi đã không theo sát cô ấy không?
Thực tế đè nặng lên tôi, tôi thậm chí còn đứng như tượng trọng một lúc.