Tôi nhìn quanh căn phòng để rồi nhận ra có rất nhiều thứ đã thay đổi.
Đầu tiên, cũng là cái khó tin nhất, nhưng có vẻ tôi đã trở thành một Onee-chan rồi.
Tôi lấy ra cuốn album gia đình từ kệ sách ra rồi nhìn chằm chằm vào nó. Cha, mẹ và cả cô em gái Alice của tôi vẫn như thế nhưng tất cả những bức hình có tôi đều là phiên bản nữ chứ không phải nam, và hiển nhiên là tôi chẳng thể tìm nổi một bằng chứng nào về việc trước đây mình từng là nam giới.
Trong đấy có một bức ảnh chụp tôi và Alice hồi còn nhỏ, và cả hai đứa bé trong hình đều là gái. Và rồi tất cả các bức khác, từ mẫu giáo tới sơ trung và cả cao trung đều là nữ hết.
Và đến cả tên tôi cũng bị thay đổi. Giờ đây nó là Minazuki Amane, vẫn là “Amane” những chữ kanji thì đã bị đổi đi.
Có lẽ chữ viết là thứ duy nhất khác trước, vậy nên nếu ai đó gọi tên thì chắc tôi cũng sẽ không quá bối rối đâu.
Có vẻ như ngôi trường tôi đang theo học cũng chả có gì thay đổi.
Câu hỏi bây giờ là bạn bè của tôi sẽ là ai? Tôi nhìn vào chiếc điện thoại của mình và tìm thấy tên của ba cô gái mà có vẻ mình khá thân thiết. Tất cả cũng đều cùng lớp năm hai với tôi.
Ba người đó lần lượt là Rin-chan, Ena-chan và Kuu-chan. Vì vậy tôi đoán mình có thể gọi họ bằng những cái tên đó.
Rin-chan có tên đầy đủ là Takanashi Rinka(高梨凛花). Còn Ena-chan thì là Kiniwa Ena(砂庭江奈). Vậy nên biệt danh của họ hoàn toàn có nghĩa, nhưng tôi lại không hiểu được biệt danh của Kuu-chan.
Cô ấy có tên đầy đủ là Yanomiya Sora (夜乃宮蒼穹). Sora thì có nghĩa là trời xanh, và từ bầu trời cũng có thể được đọc là “Kuu”. Vậy nên chắc hẳn đó là lý do biệt danh của Yanomiya-san lại là “Kuu-chan”.
Và tất cả họ dường như đều là bạn thân của tôi.
Để mà nói thì ba người họ đều là những nhân vật khá nổi tiếng trong lớp. Và họ còn rất dễ thương nữa.
Vậy nên tôi đoán là mình đang ở trong nhóm của “những cô gái xinh đẹp” chăng?
Điều này với tôi thực sự khá nặng nề.
Bởi việc đột nhiên trở thành một cô gái đã là quá đủ rồi, và bây giờ tôi còn đang ở trong một nhóm của những cô gái xinh đẹp nữa. Giờ thì tôi sẽ phải làm thế nào để có thể nói chuyện với họ đây?
Và tôi cũng chẳng thể tìm thấy thêm gì khác trong cái phòng của mình.
Tôi đoán là mình có thể nắm rõ tình hình hơn nếu đi hỏi Alice. Mặc dù không chắc nó có suôn sẻ hay không nữa. Vậy nên tôi cũng chả biết liệu bản thân có nên đi hỏi em ấy không nữa.
Trông không có vẻ gì là nó sẽ chịu tin tôi…
***
“Hmm? Có gì à?”
Tôi ngó nghiêng xung quanh và rồi khi ánh mắt chúng tôi vô tình chạm nhau. Em ấy chỉ nghiêng đầu với nụ cười tươi rói.
Hiện tại tôi và Alice đang rảo bộ đến trường, và mỗi khi tôi quay sang con bé, nó chỉ nhìn lại tôi và mỉm cười. Việc đó khiến tôi cảm thấy không thoải mái lắm vì một lý do nào đó.
Chắc cũng bởi tôi đã quá quen với thói ích kỉ thường ngày của nó, vậy nên cái hành động ấm áp lạ kỳ này khiến tôi không thể quen nổi.
“Này Onee-chan. Ta đã đi được một lúc rồi, nhưng em vẫn đang thắc mắc sao nãy giờ chị cứ ôm mông mình mãi vậy?
Em ấy nhìn chằm chằm vào tôi trong khi đưa ra câu hỏi.
“À, chị không để ý.”
Alice lại nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng và nói rằng tôi thật “kỳ lạ” rồi cười khúc khích như một nữ sinh đang yêu.
Đúng thật là nó rất kỳ lạ.
Vậy lý do của việc tôi cứ ôm mãi mông mình là gì? Đó là bởi tôi sợ váy mình sẽ bị tốc lên.
Sau toàn bộ những gì đã xảy ra vào sáng nay, Alice nói rằng tôi cần chuẩn bị để tới trường, và vì không thể kiếm được cái cớ gì để từ chối việc đó nên tôi đành ngậm ngùi đi thay đồng phục. Có thể thấy rõ ràng đây chính là lần đầu tiên trong đời tôi mặc váy, nên tôi chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì cả. Và hơn nữa giờ tôi còn phải ra ngoài đường trong cái bộ dạng này nữa chứ.
Có thể nói sức “phòng thủ” của nó quá thấp. Chỉ cần lỡ cúi xuống thấp thôi là mọi người hoàn toàn có thể nhìn được quần lót của tôi. Cộng với việc nó cứ đung đưa khi tôi bước đi. Tôi tự hỏi tại sao một cô gái lại có thể giữ được bình tĩnh trong cái tình huống nguy hiểm như thế này chứ nhỉ?
Tôi thấy đáng lẽ không chỉ nam sinh và cả các nữ sinh cũng cần phải có quần trong đồng phục của mình.
Mặc dù đúng là… Sẽ khá thất vọng nếu không còn được thấy những nữ sinh trong bộ váy ngắn nữa.
“Onee-chan, từ sáng đến giờ chị cư xử kì lạ lắm nha. Có chuyện gì sao ạ?”
Có vẻ như em ấy đã nhận ra được cái hành động kỳ lạ của tôi rồi. Và hiện giờ nó đang nhìn vào tôi với vẻ mặt đầy lo lắng.
Chẳng mấy khi được Alice quan tâm nhỉ.
Đáng lẽ ra tôi phải thấy hạnh phúc về chuyện đó chứ nhỉ? Nhưng không hiểu sao cảm giác khó chịu vẫn cứ đeo bám kể cả trong cái trường hợp như thế này.
“Onee-chan?”
Tôi sững người trước giọng nói đó. Vì đứa em gái đang cảm thấy tội nghiệp cho tôi nên việc đó đã khiến cho cái cảm giác bất an trước đó đều bỗng dưng tan biến.
“C-chắc là bởi tuổi dậy thì đó.”
Tôi cố nở một nụ cười gượng gạo.
Điều này quả là rắc rối thật. Nhưng tôi thấy mình sẽ thật tệ nếu cứ làm Alice lo lắng như thế.
“Lại nữa à? Chị có chuyện gì quan trọng đến mức không thể kể cho em được thế hả Onee-chan?”
Nó lớn tiếng và bắt đầu hờn dỗi. Rồi quay đi chỗ khác với một tiếng pui cùng cặp má phồng lên.
Đúng thật là quá bất công khi em ấy hờn dỗi như thế này nhưng vẫn rất dễ thương.
Thường thi khi thấy tôi có thái độ gì đó kỳ lạ, nó sẽ ngay lập tức nổi điên lên. Và tôi cảm giác rằng nếu là trước kia thì nó sẽ không ngần ngại mà vác ngay cái cặp sách lên và táng vào tôi rồi. Nhưng lần này thì không như thế, Alice chỉ đơn giản là bĩu môi.
“Chà, có vẻ nó cũng không có gì quá nghiêm trọng nhỉ, nên em đoán là nó cũng sẽ ổn thôi, đúng không nào?”
Alice nói với một tông giọng hờn dỗi và lè lưỡi với tôi rồi nó phá lên cười.
Ai đó, bất cứ ai cũng được, cứu tôi với. Việc biến thành một đứa con gái đã là đủ tệ rồi, và giờ đây đứa em gái ích kỷ trước kia còn quay sang tốt bụng một cách khó chịu nữa chứ, nếu cứ thế này không sớm thì muộn tôi cũng sẽ chết mất.