Tôi lập tức chạy ngay đến chỗ chiếc gương để nhìn lại bản thân. Và tôi đã không thể tin nổi vào mắt mình, từ một chàng trai giờ tôi đã biến thành một thiếu nữ trẻ chung.
“Có chuyện gì thế hả Onee-chan? Từ lúc ngủ dậy đến giờ chị cư xử kì lạ lắm đó nha.”
Alice tiến thẳng ra đằng sau, rồi bắt đầu nhẹ nhàng chải tóc cho tôi.
“Việc này có phải là do dậy thì không…?”
Nếu quả thật do nó gây ra thì cũng hợp lý phết đấy chứ. Nhưng việc đáng ngạc nhiên nhất là từ khi trở thành con gái, thì con bé Alice bỗng dưng cư xử tốt hơn hẳn với tôi.
Như đã nói trước đây, con bé Alice này quả thật là một đứa có những hành vi rất lạ.
“Alice.”
“Em đây?”
Con bé nghiêng đầu đáp lại tôi với một nụ cười nhẹ nhàng.
Mặc dù nụ cười ấy quả thật rất dễ thương nhưng tôi lại thấy nó rất đáng sợ.
“Uh, n-nếu chị thực sự đúng là Onii-chan của em, vậy em cảm thấy sao về chị?”
“Hmm?”
Qua chiếc gương, tôi có thể thấy con bé đang chưng ra một ánh mắt bối rối.
“Em không thực sự hiểu rõ ý nghĩa của câu nói đấy là gì, bởi vì em chỉ có duy nhất một Onee-chan là chị mà thôi.”
Nhìn vào ánh mắt phản chiếu của con bé qua tấm gương, có vẻ như con bé đang hoàn toàn nghiêm túc.
“Nhưng nếu chị thật sự là một Onii-chan thì em sẽ không muốn động vào chị lúc đang tắm hay là ăn cắp đồ lót đâu.”
C-cái gì cơ? Ai lại làm vậy cơ chứ?
Alice thực sự lại đi ăn trộm quần áo của người khác ư? Chà, con bé cũng hay lấy quần áo của tôi nếu nó thích cơ mà nhỉ.
Nó làm tôi nhớ lại cái lần đó, khi mà tôi sử dụng toàn bộ số tiền dành dụm suốt bấy lâu của bản thân để mua một chiếc áo phông hàng hiệu. Và lại vào một ngày đẹp trời, sau khi tôi vứt nó vào máy giặt, khi tôi quay lại thì nó đã không cánh mà bay. Tôi đã lục tung cả nhà lên trong suốt một lúc lâu để tìm và để nhận lại được cái kết quả là con bé Alice đang mặc nó trên người.
Do kích cỡ của chiếc áo khá lớn nếu so với cơ thể của em ấy nên nó cũng chẳng thể gọi là vừa được, nhưng việc đó cũng chẳng thể nào cản được nó. Khi tôi phát hiện ra thì Alice đã đang ngồi ung dung trên chiếc sofa với hai chân được chùm trong chiếc áo phông ấm áp đó. Mặc dù đã chọn cỡ to nhất nhưng nó chắc chắn sẽ bị dãn ra nếu nó cứ cho cả hai chân vào như thế.
Và rồi câu chuyện cứ thế lặp lại, mỗi khi tôi mua một chiếc áo phông mới, không sớm thì muộn nó cũng sẽ thành một chiếc poncho. [note49765]
Tôi thực sự đã có một khoảng thời gian vô cùng khó khăn khi chắt chiu từng đồng để có tiền mua chiếc áo đó. Nó đã ngốn sạch số tiền mà tôi đã dành dụm được, cũng với số tiền đó tôi đã có thể mua được một núi nước ép hoặc là kem, nhưng thay vì mua chúng tôi lại chọn mua nó.
Đó quả thật là một quyết định vô cùng khó khăn, cũng bởi việc mỗi lần đi về nhà ánh mắt tôi đều và phải những cửa hàng kem và nước giải khát. Chưa kể…
Còn cái việc mà nó cứ thể lấy đồng phục thể dục của tôi mà mặc như thường phục ở nhà vậy. Và mỗi khi đến tiết thể dục, tôi lại phải mặc độc chiếc áo sơ mi cộc cỡn cùng chiếc quần đùi ngắn choằn. Còn nữa, nó còn cứ thích đi giày của tôi mặc cho việc chưa hề được cho phép, và với việc chiếc giày là quá lớn với con bé, như một lẽ tất yếu, phần đệm chân đã hoàn toàn bị hỏng.
Nghĩ về nó khiến cho những giọt nước mắt sắp sửa tuôn ra đến nơi rồi vậy.
“Onee-chan, chị sao thế?”
“...Chỉ là chị đang hồi tưởng lại chút chuyện cũ thôi.”
Alice dường như đã nhận ra rằng tôi đang rơi vào hố sâu của sự trầm cảm nên đã ngay lập tức kêu tên tôi. Tôi đáp lại và cố kìm nén những giọt nước mắt sắp sửa tuôn trào.
Tóm gọn lại là con bé đã trộm quần áo của tôi rất nhiều lần.
Nhưng có vẻ câu nói Onii-chan vừa rồi đã làm nó có chút bối rối.
Thật khó để có thể tin vào chuyện này, nhưng có vẻ ngay từ đầu tôi đã được coi là một cô gái.
Dù chưa hiểu rõ sự tình ra sao nhưng tôi tin rằng việc khăng khăng nhận mình là một thằng đàn ông bây giờ sẽ là một nước đi thẳng vào lòng đất, nó sẽ khiến mọi người nghĩ tôi là một đứa thần kinh mất.
Thôi thì- - -
“Nhan sắc của chị có vẻ không được đẹp cho lắm nhỉ…”
Tôi lẩm bẩm trong khi nhìn bản thân mình trong gương.
Mái tóc đen dài ngang vai, cặp mắt cũng chẳng có chút thay đổi, làn da cũng chẳng thể gọi là trắng, tất cả đều quá đỗi tầm thường.
Tôi chỉ cao hơn con bé đúng một chút xíu, ngực thì cũng chẳng khá hơn là bao, nếu so với Alice thì nó quả thật chỉ ở mức trung bình.
Đây quả thật đúng là phiên bản nữ của tôi rồi.
Mặc dù đã biến thành con gái nhưng dương như tôi đã quen với cái ngoại hình này của mình nên cũng chẳng có chút lạ lẫm gì.
“Thật vô nghĩa mà.”
Alice nhìn vào tôi với ánh mắt buồn rầu. Con bé ngưng lại việc chải tóc rồi tựa đầu lên vai tôi.
“Onee-chan là tuyệt nhất trên đời. Chị là người chị gái tốt nhất mà Alice từng có.”
Tôi nhắm mắt lại trong giây lát khi nghe được cái giọng nói ngọt ngào đó của Alice thì thầm bên tai, nó thật sự khiến tôi phải lạnh hết cả sống lưng đấy.
Hơn cả cái việc bị biến thành con gái, cái thái độ thay đổi 180 độ của Alice mới là thứ khiến tôi khó chịu.