6. Hòa giải
.
.
.
“Jaim, cầm lấy cái này đi.”
“Hửm? Đây là gì ạ?”
Jaim nghiêng đầu khi trông thấy vật mà tôi vừa mới đưa cho con bé. Tôi lên tiếng trong lúc dụi dụi đôi mắt đã mệt nhừ của mình vì đã không ngủ hai ngày liên tiếp.
“Lần trước, nhóc có nói là máy chơi game của nhóc đã hết pin rồi, đúng không?”
Jaim nắm lấy chiếc thìa và lộ rõ vẻ mơ màng.
“Vâng ạ……. Vài ngày trước, con đã rất hạnh phúc khi được chơi nó trong mơ……”
……Con bé bị nghiện game rồi à? Một tình huống nghiêm trọng đây. Có vẻ như Jaim đã nhớ ra gì đó trong lúc lẩm bà lẩm bẩm bởi con bé ngay lập tức mở to mắt ra và hét lên.
“Chờ, chờ một chút đã!”
“Sao thế Jaim?”
Jaim vội vàng rời khỏi bàn ăn rồi đi tới phòng của Saeyeon mà không thèm trả lời câu hỏi của cô ấy, người vừa mới nghiêng đầu lên tiếng hỏi.
Mm, liệu 30s có đủ không nhỉ? 30……29……
“Bố?!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
“Ặc?!”
C-Con nhãi này…… Dám dùng hết sức lực lao về phía tôi mặc dù tôi đang dùng bữa…… Cảm giác tim đập mạnh này phải chăng là dấu hiệu của tình yêu……? Ý thức đang bay lên chín tầng mây của tôi được kéo trở về thực tại bởi Jaim đã nắm lấy cổ áo của tôi và bắt đầu lắc người tôi dữ dội.
“Bố, bố đã làm gì với máy game của con? Bố đã ăn cắp nó, đúng không bố?! Đúng không?!”
“T-Trước tiên, cứ thả anh ra đã rồi……”
“Bố đã làm gì game của con?! A, đừng nói với con là bố thực sự dỡ bỏ……!”
“Nó ngay đây này! Nó ở ngay đây này, nên mau thả anh ra!”
Ngay khi tôi lấy cái máy chơi game ra, Jaim nhanh chóng chộp lấy nó khỏi tay tôi, giữ chặt trước ngực rồi lườm tôi dữ dội. Con bé thậm chí còn sắp sửa bật khóc.
“S-Sao bố có thể đột nhập vào phòng của một cô gái rồi thích lấy cái gì thì lấy?! Cặn bã! Đồ ngốc! Cho dù bố có là một con người tệ hại như thế nào đi chăng nữa……! A!”
Sau khi cẩn thận khám xét máy chơi game của mình, Jaim chạy tới chỗ tôi một lần nữa rồi bắt đầu đập vào vai tôi. Đau lắm đấy, con nhãi này!
“Con biết ngay mà! Bố đã tháo rời nó ra, đúng không?! Bố đã dỡ bỏ nó ra, phải không?! Nếu mà có chỗ nào bị hỏng hóc thì bố bắt buộc phải chịu trách nhiệm đấy! Chịu trách nhiệm đi bố!”
“A, thật tình! Ừ đấy, anh đã tháo rời nó ra đấy! Nếu anh muốn chế ra một cục sạc cho cái máy thì không còn cách nào khác, phải không?!”
*Giật*, cánh tay đang liên tục tấn công vào vai của tôi của Jaim chợt dừng lại.
“……Sao?”
“Anh phải biết được điện áp định mức và các chỉ số tiêu chuẩn của cái máy là gì trước khi anh có thể làm ra một thứ gì đó giống như sạc pin, phải không? Nếu anh không biết gì về mấy thứ đó thì cuối cùng các vi mạch trong thiết bị sẽ cháy thành than hết. Bây giờ nhóc có thể sạc được rồi đấy. Mặc dù có thể sẽ phải mất một lúc bởi cái máy này tiêu thụ nhiều năng lượng hơn bình thường.”
“Làm thế nào……?”
“Đừng có đánh giá thấp anh. Anh là nhà khoa học thiên tài của thời đại này, một nhà khoa học điên nguyên chất trăm phần trăm. Chỉ ở mức độ này thôi thì anh có thể xử lý quá ư là dễ dàng.”
Lý do mà tôi phải thức trắng không phải là vì cái máy này quá phức tạp để xử lý, mà là bởi tôi cần thời gian.
“Dù nhóc có đưa anh trở về thế kỷ 18 thì, nếu thực sự cần thiết, anh là một con người vĩ đại tới mức có thể chế ra một chiếc máy vi tính ở trong thời kỳ đó.”
“Ồ, phải rồi Jiaro, có một cuộc gọi tới vào hôm qua. Họ nói rằng họ dự định sẽ thương mại hóa nó.”
“Vậy sao? Thế là tốt rồi. Với thứ này, quỹ nghiên cứu của anh sẽ trở nên dư dả hơn.”
“……Mẹ, mẹ đang nói về chuyện gì vậy?”
Jaim nháy mắt, bộc lộ rõ sự bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chính vì vậy nên tôi đã thay Saeyeon giải thích cho con bé.
“Hồi trước bố có bán một cái bằng sáng chế. Sản phẩm lần này chắc chắn cũng sẽ ăn nên làm ra.”
“……Gì cơ? Bố làm cái gì cơ bố?”
“Jaim, sao nhóc lại làm ánh mắt như vậy? Oi, oi, con nhóc này.”
“Không, nhưng, con đã luôn nghĩ bố chỉ là một mớ rác thải, người thậm chí còn làm sai mấy phép tính cơ bản và chỉ giỏi ba hoa khoác lác.”
“Nhóc, đưa trả anh mày cái máy đây. Trả lại nó ngay và luôn. Và còn nữa, đem trả lại lòng tốt mà anh đã dành cho nhóc đây.”
Con nhóc này thật sự không biết ngượng mồm là gì.
“Nhóc, thế nhóc nghĩ anh mày kiếm tiền trang trải phí sinh hoạt, phí nghiên cứu và phí sở thích bằng cách nào?”
“Đứng đường Trần Duy……ubububu!”
Sau khi kéo dãn hai bên má của Jaim trước khi con bé cứ thế thản nhiên mà xàm ngôn, tôi ưỡn ngực mình ra và tuyên bố.
“Anh là một thiên tài, người đã bán được 15 bằng sáng chế ở độ tuổi này.”
“Jaim, trước đây Jiaro thậm chí còn được lên báo đấy.”
Đáp lại những lời tôi nói ra trong lúc ưỡn ngực và trong lúc Saeyeon vừa cười khúc khích vừa bổ sung thêm một chút tiểu tiết, Jaim nhăn mặt lại như thể con bé đang cố nuốt trôi những gì vừa được nghe trước khi lên tiếng.
“Được rồi, vậy ra đây là một thể loại đùa giỡn đang phổ biến, đúng không ạ?”
“Không! Anh đã làm ra những phát minh có thể được dùng để giúp đỡ thế giới này!”
.
.
1. Radar dò màu sắc.
Một vật dụng mà anh đã làm ra trước khi bản thân được khai sáng về sự thật của thế giới. Radar sẽ hiển thị toàn bộ màu quần lót phụ nữ trong vòng bán kính 30m. Bởi một số vấn đề liên quan đến việc phân phối và quyền riêng tư của mỗi cá nhân, thiết bị này đã không được thương mại hóa. Anh đã toát cả mồ hôi lạnh khi bị đồng chí cảnh sát gọi lên phường.
.
.
2. Súng phòng không Acht-Acht (8.8mm)
Sản phẩm đầu tiên được thương mại hóa của anh. Nó có khả năng dò ra ruồi, muỗi, gián và nhiều loại côn trùng khác trước khi tiêu hủy chúng bằng tia laze 8.8mm. Phát minh này khiến cho hóa đơn tiền điện của anh chạm mốc 1 triệu won (xấp xỉ $1000), và bởi vì tiếng nạp đạn của súng quá ồn ào nên sản phẩm này đã nhanh chóng mất giá. Đôi tay của anh luôn ở trong tình trạng run rẩy mỗi khi phải thanh toán hóa đơn tiền điện của tháng đó.
.
.
3. Chiếc giường đánh thức buổi sáng.
Một sản phẩm dành cho những người lười. Nếu nhóc đặt trước báo thức, sáng hôm sau chiếc giường sẽ rung để đánh thức nhóc vào đúng thời gian hẹn trước. Ưu điểm của chiếc giường này là nó có khả năng đánh thức người khác 100%, nhưng kỳ lạ thay nó lại không được phép thương mại hóa. Cuối cùng, anh nhận ra rằng những người lười biếng không muốn mình bị đánh thức. Anh bị Saeyeon mắng té tát khi cô ấy bất ngờ rơi xuống giường sau khi anh bí mật thử nghiệm chiếc giường trên cô ấy.
.
.
“Đối với nhà khoa học thiên tài của thời đại này, người đã làm ra vô số phát minh khác và bán được cả tá bằng sáng chế, mấy thứ vặt vãnh như sạc pin chỉ là chuyện nhỏ!”
Chính vì vậy nên nhóc hãy thôi há hốc miệng như thế đi. Mặc dù nhóc thích nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ thì cũng được thôi, nhưng cái biểu cảm kia khá là khó chịu đấy.
Chà, thật ra không phải thứ nào cũng có thể bán đắt như tôm tươi, nhưng ít nhất cũng đủ để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống. Chính vì vậy mà tôi mới nhận thêm công việc trông coi Saeyeon, nhưng đó chỉ là vì thế giới này không thể nào hiểu nổi khoa học của tôi.
“Ưm~! Jiaro quả thực rất tuyệt vời!”
Saeyeon, sao cậu lại đang cười tươi như thể mình là người được khen?
Cơ mà, con nhóc Jaim chắc chắn sẽ phản bác lại. Kiểu như “Chẳng phải công việc đó là của thợ máy chứ không phải nhà khoa học sao?”. Nếu con bé dám nói thế thì tôi sẽ véo banh hai bên má nó. Tôi đang rất thảnh thơi chờ đợi con bé đáp lại.
“……”
……Hử? Con bé không đáp lại gì sao? Dựa theo tính cách của con nhóc này, tôi nghĩ con nhóc chắc chắn sẽ phải nói gì đó. Tôi hạ thấp cằm mình xuống và nhìn vào Jaim.
“……Bố.”
“Sao?”
“Con chưa từng nghĩ như thế này bao giờ, nhưng bố quả thực là một khoa học tuyệt vời……”
Jaim đang nhìn về phía tôi bằng ánh mắt sáng lên sắc màu của khát vọng. Con bé thậm chí còn đang đặt hai tay mình lên trước ngực.
Tự dưng con nhóc này bị làm sao vậy? Nhóc có biết làm thế trông xấu hổ lắm không.
“Bố, con quả thực rất biết ơn.”
“H-Hửm? Ư-Ừ, cứ cảm thấy biết ơn đi.”
“Ừm! Con sẽ luôn biết ơn!”
Jaim gật đầu trong lúc mỉm cười rạng rỡ.
Con nhãi này, nó cũng có thể trở nên dễ thương khi đang cười như thế này. Đừng có mà cười nữa, anh sẽ trở nên mềm yếu mất.
“Anh đã trả hết nợ nần bằng thứ này, phải không?”
“Nợ nần?”
“Trước đây anh đã nói với nhóc rồi, không phải sao? Anh không làm những việc không có ích lợi gì cho mình.”
“Vâng.”
“Vì vậy, nếu nhóc trở nên có ích, thì anh sẽ trả công cho nhóc tương xứng.”
“Đó là một sự thật không cần bàn cãi, nhưng bố ạ, bố quả thực rất biết cách nhường nhịn, phải không?”
“Đúng như anh nghĩ, đưa trả lại đây! Trả lại cái máy cho anh ngay và luôn!”
“Ứ thèm! Bleh!”
Jaim dễ thương thè lưỡi ra trước mặt tôi trước khi rời khỏi bàn ăn một lần nữa. Saeyeon liền gọi với con bé.
“A, Jaim! Con không nên chơi game trong lúc ăn!”
“Chờ một chút đã mẹ! Bố đã làm nó cho con, nên ít nhất con cũng nên thử bật nó lên.”
Bỏ qua lời nhắc nhở của Saeyeon, Jaim chạy về phía ổ điện, cắm sạc pin vào, và nối nó với máy chơi game của con bé. Ngay khi ánh sáng hiển thị pin có đang sạc hay không hiện lên, đôi mắt con bé mở to ra.
“Ô! Nó thực sự đang được sạc này! Bố! Cảm ơn……Hửm?”
Và rồi, giọng nói hào hứng của con bé đột ngột trùng xuống.
Sau khi nghiêng đầu, Jaim kiểm tra lại máy chơi game của mình trước khi mở to mắt và nhìn về phía tôi.
“……Bố, nó đang được sạc, nhưng lại không bật được?”
“À, cái đó sao? Trong lúc tháo rời nó ra thì chắc anh làm hỏng ở đâu đó bởi cái máy đột nhiên không bật được nữa. Cơ mà, giờ thì nhóc có thể sạc được rồi còn gì, phải không?”
Sau cùng thì trên đời này không có gì là hoàn hảo cả. Cái gì cũng có giá của nó. Đây chính là quy luật trao đổi tương đương. Yếu tố này cực kỳ quan trọng đối với giả kim thuật.
“Đúng như con nghĩ, bố là một mớ rác thải chỉ biết ba hoa khoác lác! Đền lại cho con cái máy chơi game đi! Đền đi!”
“Au, au! Mất công anh đã tâm huyết làm cho nhóc cái sạc pin……!”