“……Được rồi. Bây giờ anh chuẩn bị khởi động đây. Sẵn sàng chưa Jaim?”
“Bên phía con hoàn toàn sẵn sàng rồi ạ. Khởi động nó lên đi, bố.”
“Lần này xin em hãy di chuyển đi mà, Multi!”
Ngay khi tôi gạt công tắc, mô tơ bắt đầu phát ra tiếng. Khác với lúc trước, âm thanh nó phát ra nghe khá là êm tai. Lần này chắc chắn, chắc chắn……?
“O-Ooooooh!”
Cô ây di chuyển rồi! Cô ấy đang di chuyển lưu loát! Bà con có nghe rõ không, Multi đứng lên được rồi kìa!
……Mặc dù cô ấy chỉ đi lại xung quanh bằng bánh xe bởi chân của cô ấy chỉ dùng để trang trí. Dù sao thì.
Giống như những gì cô ấy được lập trình, âm thanh hút bụi và tiếng bánh xe đang lăn đang phát ra từ Multi trong lúc cô ấy đi lại xung quanh căn phòng. Camera hẳn đang hoàn thành tốt nhiệm vụ nhận biết vùng không gian xung quanh bởi cô ấy đang nhuần nhuyễn tránh né các vật cản mà chúng tôi đã cố tính sắp đặt ở chỗ này chỗ kia bên trong căn phòng.
“Cô ấy hoạt động rồi! Cô ấy hoạt động trơn tru rồi! Anh biết là mình không hề sai mà!”
“Bố thấy chưa? Nhờ nghe lời con mà mọi thứ chuyển biến theo hướng tích cực đấy?”
Bộp. Jaim và tôi, hai người đang theo dõi trong lúc yên vị ở trên giường, đập tay vào với nhau. Hai phai (High five – chắc bác nào cũng biết cái này rồi). Khi đã thành công một việc gì đó thì ai cũng cần phải làm điều này.Bình minh chỉ vừa mới ló dạng qua khung cửa sổ.
Thời gian đầu chúng tôi đã gặp không ít khó khăn.
Ban đầu, tôi với Jaim đã cùng nhau sửa bản thiết kế.
“Cái gì cơ? Nhóc định đặt cái này ở đây sao? Làm thế quái nào chuyện đó có thể xảy ra chứ?!”
“Sao lại không ạ?! Bố nhìn kỹ vào đây này! Nếu chỗ này được sửa thành như thế kia rồi drdrdrdrs thì chẳng phải cái bộ phận này nó sẽ trở nên wengweng? Nếu chuyện đó xảy ra thì ở chỗ này sẽ bắt đầu clickclackclickclack, vậy nên bố phải làm như vậy ở chỗ này!”
“Anh méo hiểu nhóc đang xàm ngôn cái qué gì cả, con nhãi nhà khoa học tâm thần kia! Giải thích chi tiết bằng cách sử dụng số liệu cụ thể đi!”
“Bố, bố mới là người cần phải sửa lại chữ viết tay của mình! Con không hiểu bố viết cái gì ở đây hết trơn!”
Đây chính là lý do vì sao tôi nghĩ mình không thể hợp tác nổi với những người dựa trên trực giác của mình để làm việc.
Sau đó, chúng tôi bắt đầu tìm kiếm các bộ phận.
“Bố, bố phải thường xuyên dọn dẹp chỗ này đi chứ! Cái phòng này có khác gì bãi rác đâu!”
“Nếu đằng nào mọi thứ cũng sẽ bừa bộn trở lại thì dọn dẹp có còn ý nghĩa gì nữa không? Mà chờ đã, nhóc đang táy máy cái gì đấy?”
“Sắp xếp! Thiệt tình…… Nếu con quay trở lại tương lai thì con sẽ phải đi dọn phòng của bố ngay và luôn. Bố chắc chắn vẫn như thế này ở trong tương lai. Mà hơn nữa, cái quái gì đây? Sao cái thứ này lại ở trong hộp dụng cụ cơ chứ?”
“Có lẽ Saeyeon đã vứt nó ở đấy khi cô ấy vào đây chơi…? Cơ mà, thế hệ của nhóc không biết búp bê là gì sao? Chà, chẳng có gì ngạc nhiên đối với giới trẻ ngày nay… Nhìn đây, nếu nhóc làm thế này……”
……Ờ thì, do tìm ra một món đồ chơi của tuổi thơ nên chúng tôi có nghịch ngợm với nó một chút.
Chúng tôi cũng tháo những bộ phận mà chúng tôi cần ở trong những phát minh không cần dùng tới nữa.
“Bố, cái này bố cũng không cần dùng sao?”
“Ồ. Thứ này vẫn còn ở đây sao? Nó có thể vẫn còn hữu dụng đấy.”
“Nhưng nó là gì?”
“Đây là một chiếc máy sưởi mà bố đã sáng chế ra trong quá khứ khi đang nghiên cứu phương pháp sử dụng năng lượng hạt nhân một cách an toàn. Bố đã lên kế hoạch bảo vệ nguồn điện bằng cách khởi động các lò phản ứng hạt nhân và sử dụng nhiệt năng tỏa ra từ chúng để có thể tận hưởng một mùa đông ấm áp…… Chờ đã, sao nhóc lại bỏ chạy?”
Như vậy đấy.
Nếu tôi làm một mình thì việc này có thể phải ngốn mất vài ngày dù có bản thiết kế, nhưng may thay, Jaim là một trợ lý khá đắc lực, nên chúng tôi đã có thể hoàn thành chỉ trong một đêm…… Chẹp, con nhóc chỉ hữu dụng khi làm trợ lý thôi.
“Uu, con mệt quá……”
Bên dưới đôi mắt Jaim có hằn một vết thâm quầng trong lúc con bé đang vươn vai dưới ánh nắng mặt trời chiếu vào qua khung cửa sổ. Con bé trông chẳng khác gì gấu trúc khiến cho tôi bất giác cười.
“Gì thế ạ? Mặt bố cũng tạ không kém đâu, bố biết không? Bố cần phải đi cạo râu đi.”
Tôi sờ xuống cằm và thấy nó hơi rậm rạp. Tôi gắt gỏng cọ xát cái cằm lởm chởm râu ria của mình vào đôi má mềm mịn của Jaim.
“Hi-hiik! B-Bố đang làm cái gì đấy?! Đừng có làm con nổi da gà nữa được không!”
“Hahaha! Anh làm thế để nhóc nổi da gà đấy!”
Tôi mỉm cười trước Jaim, người đang xoa xoa hai bên má mình và phàn nàn.
Tôi cảm giác như thể mình nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài cửa, nhưng đó chắc chỉ là tưởng tượng của tôi mà thôi.
Giờ vẫn là thời điểm mộng mơ của Saeyeon mà.
Kumoko: Dòng tiếng Anh của Saeyeon có nghĩa là I'm fine thank you and you?