Sau khi cân nhắc kỹ càng, Miyo quyết định đi chuẩn bị bữa sáng.
Lúc đầu cô đã nghĩ vợ của trưởng nhà Kudou sẽ không phải vướng bận chuyện nấu ăn. Nhưng, bởi vì cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã không môn đăng hộ đối, cô liền thay đổi suy nghĩ của mình. Miyo biết rằng dù cho cô có cố gắng đến mức nào, cô cũng không thể trở thành một người vợ khoác trên mình những bộ cánh lộng lẫy và mỉm cười hạnh phúc. Nếu cô bị đuổi khỏi gia đình này vì lý do như vậy, có lẽ đây chính là lúc.
Hơn nữa, cô khá lo cho Yurie. Yurie có vẻ như là người hầu chính thức của ngôi nhà. Nhưng mỗi ngày phải dậy sớm, xuống nhà để chuẩn bị bữa sáng vào tầm tuổi xế chiều có lẽ là một thử thách đối với bà. Nếu vậy thì, Miyo nghĩ có khi để cô làm lại tốt hơn.
Chà, nếu cô bị mắng thì đây sẽ là lời bao biện của cô.
(Nguyên liệu đây rồi… Mình sẽ nấu cơm và súp miso, rồi nướng một ít cá. Còn rau thì…)
Miyo vừa nghĩ ngợi vừa im lặng chuẩn bị thức ăn.
Thật ra nấu ăn là công việc của đầu bếp, nhưng Miyo cũng có thể nấu đôi ba món. Bởi vì khi cô còn ở nhà Saimori, nếu cô ngồi đợi thì còn lâu cô mới có cái để ăn. Nói trắng ra thì, cô không phải là gia nhân, nhưng cô chắc chắn không được coi là thành viên trong gia đình. Chính vì vậy, cô không đời nào được thưởng thức những món ăn xa xỉ được chuẩn bị riêng cho cha, mẹ và đứa em kế của cô.
Do đó, Miyo có thể tận dụng những nguyên liệu còn thừa để tự nấu ăn. Nếu không có đồ thừa, thì cô không còn cách nào khác ngoài nhịn đói.
Sau một hồi nấu ăn thì Yurie mở cửa bước vào.
- Cô Miyo…?
- Chào buổi sáng, Yurie… Xin lỗi vì đã không xin phép mà làm luôn.
- Buổi sáng tốt lành, cô Miyo. Cô Miyo không cần phải xin phép tôi đâu. Cô Miyo đến đây để làm hôn thê của cậu chủ mà.
Yurie cười tươi, ra vẻ như đó không phải là chuyện gì to tát cả. Bù lại, bà đáng lẽ ra phải xin lỗi vì đã để phu nhân tương lai phải đụng tay đụng chân.
(Chắc mình lại làm việc thừa thãi rồi…)
Miyo không có ý bắt Yurie phải xin lỗi. Khi cô đang càng ngày càng cảm thấy hối tiếc, một bàn tay ấm áp đặt lên lưng cô, khiến cô phải ngẩng đầu nhìn.
- Cô Miyo, tôi rất biết ơn vì cô đã có lòng giúp đỡ một bà già như tôi.
- Không… Không có gì đâu ạ…
Miyo lúng túng đáp lại. Thân hình của Yurie có thể bé nhỏ hơn cô, nhưng nụ cười ấm áp đó đã sưởi ấm trái tim cô.
- Được rồi, còn một lúc nữa cậu chủ mới dậy cơ. Vẫn còn việc phải làm à. Cô Miyo, cô có thể lo liệu chỗ này giùm tôi không?
- Vâng, nếu bà thấy ổn ạ…
Yurie gật đầu thỏa mãn trước phản ứng của Miyo. Bà chuẩn bị rồi rời căn bếp trong nháy mắt.
Trong khi cô nhanh chóng chuẩn bị xong bữa sáng được giao, cảm giác tuyệt vọng ban nãy tan biến vào hư không. Yurie sẽ thỉnh thoảng vào bếp xem tình hình ra sao. Khi biết Kiyoka chuẩn bị sắp xong, Miyo liền bày thức ăn ra đĩa.
Mặc dù không ngon như đầu bếp nấu, nhưng cô vẫn rất hài lòng với thành phẩm.
Khi Miyo tiến vào phòng khách với Yurie, Kiyoka đã ngồi ở đó đọc báo.
- Chào buổi sáng, cậu chủ, bữa sáng đã xong rồi đây ạ.
- Chào… Yurie, ta đã bảo bà là không được gọi ta là cậu chủ trước mặt người khác cơ mà?
Dù cho mặt mày có cau có, Kiyoka vẫn đẹp đến lạ thường. Vẻ ngoài hoàn hảo của anh khiến cho Miyo phải quay ra chỗ khác mà không dám nhìn.
- Cậu chủ, cô Miyo hôm nay đã đích thân chuẩn bị bữa sáng đấy ạ.
Lúc nghe Yurie nói, Kiyoka mới để ý thấy Miyo đang đứng chờ. Bởi vì cô đã quen với việc bị ló ngơ, nên cô cũng không cảm tổn thương hai gì cả. Ngược lại, sự chú ý khiến cô cảm thấy không thoải mái.
- …Vậy sao?
- Vâng! Cô Miyo nấu ăn cũng giỏi lắm đấy ạ. Cô ấy đã chuẩn bị bữa sáng hôm nay, cô ấy đã giúp tôi nhiều lắm.
Thật ra, Miyo cảm giác như mình sắp bị mắng. Đối với một người sắp trở thành vợ của trưởng nhà Kudou, nấu ăn không phải là việc dành cho chô. Tuy nhiên, Kiyoka có vẻ như lại để ý đến chuyện khác.
- Ngồi đây.
Anh ta ra lệnh cho cô với ánh mắt và giọng nói sắc lạnh. Miyo làm như được bảo và ngồi xuống trước chỗ đồ ăn được cô chuẩn bị. Rồi, Kiyoka không nhấc đũa lên mà lại bảo Miyo.
- Cô ăn trước đi.
- Dạ sao cơ ạ…
Cô không được phép ăn trước mặt chủ nhân. Điều đó đã được khắc sâu trong tâm trí cô, khiến cô không khỏi chần chừ. Mặc dù Yurie đã dọn bàn cho cô, cô không hề có ý định ăn cùng Kiyoka. Đối với Miyo, việc ăn cùng người khác đơn giản là không thể.
Tuy nhiên, Kiyoka không đời nào lại biết được suy nghĩ đó của Miyo, người đang chần chừ để ăn.
- Không ăn được à?
Miyo run rẩy nghe câu hỏi nhỏ đó. Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của cô, Kiyoka có vẻ như đã tìm thấy câu trả lời của mình.
- C… Cái đó…
- Hừm, vậy hóa ra cô bỏ độc vào thức ăn à. Thủ đoạn của cô cũng dễ đoán thật đấy.
- A…
- Độc ư…?!
Yurie thốt lên đầy ngạc nhiên, trong khi đó Kiyoka đứng khỏi ghế với vẻ mặt đầy hăm dọa.
- …Đem đống đồ ăn này đi đổ đi. Tôi không biết cô cho gì vào trong đây nên tôi không thể ăn được. Nếu định giết tôi thì cố mà làm cho tử tế hơn đi.
Kiyoka buông ra những lời chỉ trích nặng nề rồi rời đi. Yurie lo lắng đuổi theo anh, để lại Miyo một mình trong lòng. Cái đầu trống rỗng của cô cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. Kiyoka nghĩ rằng Miyo định ám sát anh.
(Bởi vì anh ta không biết trong thức ăn có gì, nên anh ta không thể ăn…)
Nhắc mới nhớ, bố của Miyo cũng rất cẩn trọng với những thứ ở xung quanh mình. Càng có nhiều quyền lực thì khả năng bị chọn làm mục tiêu của bạn càng tăng cao. Tất nhiên, Kiyoka hẳn đã bị nhắm đến vì lý do đó rất nhiều lần. Với bỏ độc là một trong nhiều phương án, anh ắt phải đề phòng với nó.
(Mình thấy lâng lâng trong người)
Cô rời ngôi nhà của mình để đến đây, và được Yurie tin tưởng giao việc. Cô đáng lẽ ra phải biết rằng một tiểu thư con nhà quyền quý mà lại giỏi nấu ăn mới đáng ngờ làm sao. Thảo nào cô bị nghi ngờ. Nhưng, cô không ngờ rằng ngày cô bị tống khỏi nơi đây lại gần đến vậy.
——Cô đã thất bại.
Cô đã sai ngay từ đầu. Cô đã làm một việc thừa thãi. May cho cô rằng anh ta chưa loại bỏ cô.
Bàn tay run rẩy của Miyo đưa một chút cơm khô do để bên ngoài quá lâu vào miệng. Cô đáng lẽ ra phải quen với việc ăn cơm nguội một mình, nhưng vì lý do nào đó, cô cảm thấy mình như đang nhai sỏi đá.