Nhà Kudou có vị thế cao nhất trong những gia đình sở hữu năng lực đặc biệt.
Hầu hết các gia đình sở hữu năng lực đặc biệt đều có gốc gác từ rất lâu về trước và là những gia đình cao quý với gia phả đồ sộ. Nhưng kể cả trong những gia đình như vậy, nhà Kudou vẫn đứng đầu. Họ chắc chắn ở một vị thế cao so với những gia đình khác. Họ sở hữu những vùng đất rộng lớn cùng với khối tài sản đồ sộ. Miyo nghe nói rằng nếu họ cho thuê đất đai của mình, tiền sẽ bắt đầu chảy vào như thác nước.
Người đứng đầu nhà Kudou hiện nay là Kudou Kiyoka. Anh ta năm nay 27 tuổi. Như một điều hiển nhiên, anh ta tốt nghiệp Đại học Quốc lập và giữ vị trí Thiếu tá trong quân đội, đứng đầu một đơn vị.
Miyo đã tưởng một người trẻ tuổi và tài giỏi như vậy thì sẽ sống một cuộc sống xa hoa hơn. Ấy vậy mà khi cô đến địa điểm được cho trước với số hành lý ít ỏi của mình. Thực tế đối lập hẳn so với những gì cô đã nghĩ. Dù cô có nghĩ nhiều thế nào đi chăng nữa, đây không thể là ngôi biệt thự nức tiếng của nhà Kudou mà là một ngôi nhà giản đơn ở vùng ngoại ô.
(Người đứng đầu nhà Kudou sống ở đây ư…?)
Mặc dù tọa lạc không xa so với thành phố, ngôi nhà được bao bọc bởi bởi rừng cây và đồng ruộng. Mật độ dân cư ở khu vực này vô cùng thưa thớt. Và khi màn đêm buông xuống, nơi đây sẽ chìm ngập trong bóng tối.
Sau khi đi bộ được một lúc, Miyo cuối cùng cũng đã đến được một ngôi nhà khá lớn được lợp mái tranh đơn độc nằm trong khu rừng hiu quạnh. Khó để có thể tin rằng người đứng đầu của một gia đình tiếng tăm lại sống trong một ngôi nhà giản đơn đến vậy. Tuy nhiên, ở gần đó có một chiếc xe hơi, chứng tỏ khả năng tài chính của chủ nhân ngôi nhà. Người thường sẽ không bao giờ có thể mua được một chiếc xe hơi. Nếu thế thì, đây có lẽ là nhà của Kudou Kiyoka.
- Cho hỏi.
Với trái tim đang nhảy loạn xạ trong lồng ngực, cô gõ cửa và ngay lập tức có lời hồi đáp.
- Vâng đến đây… Ồ, cô là ai vậy?
Người ra mở cửa là một người phụ nữ nhỏ bé có phần luống tuổi với thái độ nhã nhặn. Dựa trên trang phục của bà thì có lẽ bà là gia nhân sống ở đây.
- Tôi là Saimori Miyo. Tôi vừa mới được đính hôn với ngài Kudou Kiyoka nên tôi đến để thăm…
- Ồ, cô Saimori, chúng tôi đang đợi cô đấy.
Miyo đã tưởng rằng gia nhân của một ông chủ máu lạnh và tàn nhẫn sẽ giống như các con búp bê biết đi và không cảm xúc. Vậy nên cô hơi bối rối trước sự xuất hiện của bà lão ấm áp, người nở một nụ cười dịu dàng với cô.
- Mời cô vào. Tôi sẽ dẫn cô đến thư phòng của Cậu chủ.
Miyo bước vào nhà Kudou dưới lời chào đón thân thiện của người phụ nữ tóc đã ngả bạc. Dọc theo hành lang, bà giới thiệu mình là Yurie. Bà là người hầu của nhà Kudou và đã chăm sóc cho Kiyoka thay cho cha mẹ anh ta từ khi anh ta còn nhỏ.
- Mặc dù có rất nhiều lời đồn thất thiệt xoay quanh Cậu chủ, cậu ấy thật ra là một người rất tốt bụng. Nên cô không phải lo lắng đến mức này đâu.
Yurie có lẽ đã lầm tưởng rằng vì lo lắng mà Miyo giữ yên lặng nãy giờ. Tuy nhiên không phải Miyo lo lắng đến nỗi cô không thể nói được. Đó chỉ đơn giản là thói quen được khắc sâu trong xương tủy cô thôi. Đừng nghe hay nói nhiều hơn mức cần thiết.
…Cho đến tận bây giờ, cô đã sống một đời mà những lời cô thốt ra sẽ được dùng để chống lại cô và cô sẽ bị trừng phạt chỉ vì nói ra suy nghĩ của mình.
- Cảm ơn bà đã lo lắng.
Yurie thật sự là một người dịu dàng. Tuy nhiên, kể cả khi nghe những lời đó, cảm xúc của cô vẫn giữ nguyên. Dù họ có đối xử lạnh nhạt hay ấm áp với cô, một khi cuộc hôn nhân này tan vỡ, cô sẽ không còn nơi để trở về nữa. Tất cả những gì cô có thể làm là chờ đợi cái kết của cuộc đơi mình.
Nhưng có lẽ thế này lại tốt hơn. Khi cô kết liễu cuộc đời mình có lẽ nỗi đau sẽ tột cùng, nhưng cô sẽ không phải khổ sở nữa. Cái chết có khi lại là một hình thức để giải thoát.
Miyo bước vào thư phòng rồi cúi đầu thật thấp.
- Rất hân hạnh được gặp ngài, em là Saimori Miyo ạ.
***
- Không có gì! Ở đây không có! Tại sao chứ!!
Khi nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của một bé gái, tưởng như sắp khóc ngất đến nơi. Miyo biết đây là một giấc mơ. Giấc mơ về ngày tồi tệ nhất trong đời cô.
Miyo nhỏ tuổi trở về phòng sau tiết học để thấy căn phòng bề bộn của cô.
- Đi đâu mất rồi!?
Tất cả những bộ kimono, đai obi và đồ trang sức quý giá được mẹ cô để lại mà cô đã giấu đi trong ngăn kéo tủ đã biến mất rồi. Kể cả bàn trang điểm và những cây son. Tất cả đều đã biến mất. Miyo biết ngay là có bàn tay của mẹ kế nhúng vào.
- Có chuyện gì sao? Cô Miyo.
Nghe thấy tiếng hét của Miyo, một người hầu bước vào phòng. Đó là Hana. Người đã chăm sóc Miyo kể từ khi cô lọt lòng mẹ. Người gần như là người mẹ thứ hai của Miyo.
- Tất cả đều đã biến mất rồi! Đồ của Mẹ, chúng đều đã...!
- Sao lại có thể...
Hana đã đi ra ngoài mua đồ. Nghe thấy những lời của Miyo, cô hiểu chuyện ngay lập tức. Hana dập đầu với hàng nước mắt lăn rơi trong khi rối rít xin được thứ lỗi. Miyo cắn môi và nói.
- Chắc hẳn dì đã làm việc này.
Miyo chỉ mới hai tuổi khi mẹ cô qua đời. Khi đó, cha nhanh chóng đón người vợ thứ hai vào trong gia đình——mẹ kế của Miyo, Kanoko. Và bà ta ghét ý chí của Miyo.
Con gái Kanoko, đứa em cùng cha khác mẹ của Miyo, Kaya, bé hơn cô ba tuổi, nhưng tài năng của con bé đã bắt đầu lộ diện. Với vẻ ngoài xinh đẹp được thừa hưởng từ mẹ, Kaya trông như một con búp bê phương Tây được làm bởi một nghệ nhân lành nghề. Con bé có thể học được mọi thứ trong nháy mắt. Con bé cũng thừa hưởng năng lực mà Miyo không có. Khả năng nhìn thấy siêu linh, “Đôi mắt Âm dương”.
... Và đó đều là những thứ mà Miyo không có.
Mục đích chính của cuộc hôn nhân chính trị giữa cha mẹ Miyo là để truyền lại năng lực. Tuy nhiên, người được sinh ra với năng lực không phải Miyo mà là Kaya, con gái của Kanoko, người không thuộc dòng máu của những người có năng lực đặc biệt.
Nếu vậy? Vì sao họ lại phải tách rời nhau? Chẳng phải tách rời cha cô và tình nhân, mẹ kế của cô vô ích hay sao?
Kể cả một đứa trẻ như Miyo cũng có thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Mẹ kế của cô thường xuyên phun ra những lời như “Giá như mày không tồn tại” hay “Mẹ mày là đồ trộm cắp”. Tuy nhiên hiểu là một chuyện, nhưng chấp nhận lại là một chuyện khác. - Ta sẽ đến gặp dì.
Chuyện đã rồi, Miyo không thể giữ yên lặng được nữa. Đối với Miyo, những món đồ mà mẹ cô để lại là những thứ duy nhất bảo vệ cô khỏi ngôi nhà lạnh lẽo này.
- Tiểu thư không thể đi một mình được!
- ...Không sao đâu. Nếu có chuyện gì xảy ra... ta sẽ nói với cha.
Ngày đó, cô vẫn nghĩ cha cô là đồng minh của mình. Kể cả khi ông không quan tâm tới cô như ngày trước, nếu Miyo phàn nàn với cha. Ông có lẽ sẽ nhắc nhở mẹ kế phải cẩn thận hơn.
Tuy nhiên...
- K-Không! Ai đó! Làm ơn cho tôi ra với!!
Khi Miyo đến phòng mẹ kế và hỏi bà xem liệu có phải bà đã lấy đồ trong phòng của Miyo không. Nỗi nhục nhã của việc bị xem là trộm đã khiến mẹ kế bừng bừng tức giận. Và bà ta nhốt Miyo vào nhà kho ở phía sau ngôi biệt thự để trừng phạt cô.
- Đừng có xuất hiện trước mặt ta cho đến ngươi đã biết hối lỗi... Đúng là con của phường trộm cắp. Mục ruỗng đến tận xương tủy! Dám bảo ta là trộm. So với Kaya ngươi chả là cái thá gì cả!
- Dì ơi! Làm ơn! Cho con ra đi ạ!!
Nhà kho bị khóa từ bên ngoài. Dù cho Miyo có đẩy hay đập bao nhiêu, cánh cửa vẫn không xoay chuyển. Cô tuyệt vọng bám vào cửa, thảm thiết gọi người đến cứu cô khỏi nhà kho. Trong khi đó, mẹ kế đã đi khỏi tự bao giờ rồi.
Kể cả bây giờ khi nghĩ lại Miyo vẫn rùng mình sợ hãi.
Căn nhà kho chỉ có một ô cửa sổ nhỏ trên tường cao, nơi ánh sáng có thể tiến vào. Vì vậy, kể cả ban ngày nơi đây cũng khá tối. Thêm nữa, bởi vì nhà kho ít khi được sử dụng, không khí bên trong vô cùng lạnh lẽo và ẩm thấp. Đó chỉ là một nơi để chứa đựng những thứ hỗn tạp. Người ta có thể tưởng tượng nỗi sợ hãi của một cô bé gái bị kẹt lại ở trong đó mà không biết đến khi nào được thả ra.
- Huhu, xin hãy để con ra... Ai đó, cứu tôi với...
- Con xin lỗi.
- Cứu tôi.
- Xin hãy tha lỗi cho con.
Hai hàng lệ tuôn trào nơi khóe mắt cô. Kể cả vậy, không có ai đến để giúp cô cả. Phải cho đến khi đêm xuống cô mới được cho ra khỏi nhà kho. Sau đó, Hana bị sa thải và đuổi ra khỏi nhà.
Và địa vị của Miyo với tư cách là con gái của nhà Saimori rơi xuống đến độ thấp hơn cả địa vị của một gia nhân.
Trời hửng sáng. Miyo thức dậy sớm như thường lệ, do thói quen mà ra.
Cô nhẹ nhàng quệt những giọt nước mắt và đứng dậy.
Hôm qua Miyo đã gặp mặt Kiyoka, nhưng họ không hề chào hỏi nhau hay gì. Thay vì đó, cô nhận được một mệnh lệnh duy nhất.
- Ở đây, những lời ta nói là luật. Ngươi phải làm như ta nói. Nếu ta bảo ngươi đi ra, thì ngươi phải đi ra. Nếu ta bảo ngươi phải chết, thì ngươi phải chết.
Chả có gì nhiều. Với Miyo, cuộc sống trước đây của cô cũng không khác gì. Vậy nên cô gật đầu mà không do dự. Trước phản ứng của Miyo, Kiyoka khẽ cau mày.
Rồi Miyo được Yurie dẫn tới phòng của cô, người trông có vẻ nhẹ nhõm. Đồ trong phòng không có gì nhiều. Chỉ có một cái tủ, một cái bàn và đệm, đồ dùng cần thiết. Căn phòng giản đơn và không có vẻ gì là tráng lệ. Tuy nhiên, nó lại lớn hơn căn phòng người hầu của Miyo ở nhà Saimori rất nhiều. Kể cả đệm cũng xịn hơn.
Miyo, với số đồ đạc ít ỏi của mình, xếp lượng quần áo thê thảm của cô vào trong ngăn kép rồi không có việc gì nữa để làm. Lúc cô đến, đã khá muộn rồi, nên Miyo đi ngủ mà không ăn tối.
Có lẽ là do được ngủ trên tấm đệm mềm mại và thoải mái, cô không thấy mệt một chút nào cả. Thật ra, cô thấy khá khỏe trong người.
Rồi, Miyo nghiêng đầu và nghĩ.
(Không biết... mình nên làm gì đây?)
Cô vô thức dậy sớm, trước cả khi mặt trời lên. Nhưng, nếu cô trở thành vợ của người đứng đầu nhà Kudou, cô có lẽ sẽ không phải dậy sớm đến mức này. Ít ra với mẹ cô là vậy.
Gạt chuyện những nhà thường dân như thế nào sang một bên. Đây là nhà Kudou danh giá. Con dâu của gia đình này có lẽ sẽ không phải nấu ăn và làm việc nhà hàng này.
(Nhưng mình không thể làm gì khác)
Miyo đã từng học cắm hoa và trà đạo. Nhưng kể từ khi cô bị ép phải dừng, đã lâu lắm rồi cô chưa đụng vào chúng. Tất cả những kiến thức mà cô đã được học chỉ mang máng trong đầu cô. Và hoàn toàn vô dụng nữa.
Trước hết, một người như Miyo, không được học hành tử tế, sẽ không bao giờ có thể trở thành Phu nhân của nhà Kudou.
Vì vậy, cô nên làm gì đây?