Và đó là lý do tôi tham gia vào buổi luyện nhảy Vũ Điệu Tinh Linh, tuy nhiên buổi tập còn khó hơn tôi tưởng.
“Chầm chậm đưa hai tay lên… sau đó rung chuông. Từ từ khuỵu gối xuống… giữ nguyên tư thế khuỵu gối. Rồi, rung chuông một lần nữa nào”
Vũ Điệu Tinh Linh được thực hiện với một chiếc quạt chuông, nó là một chiếc quạt được đính chuông.
Trang phục biểu diễn được làm từ lụa mỏng, vẻ đẹp tinh tế của chúng rất phù hợp cho những dịp như thế này.Chỉ là điệu nhảy này có rất nhiều động tác chậm, do đó việc duy trì tư thế là chuyện không hề dễ dàng.
Những động tác nhanh đúng là khó thật, nhưng thế không có nghĩa là chuyện thực hiện những động tác chậm là việc đơn giản, đến cái tuổi này tôi mới học được điều đó (dù ở kiếp này tôi cũng mới chỉ 16 tuổi).
“Rei-san nên tăng cường thêm thể lực đi. Cứ đà này thì cậu sẽ kiệt sức trước khi điệu nhảy kết thúc mất.”
“Ừm”
“Claire-sama thật tuyệt vời. Ngài ấy nhảy hoàn hảo đến mức mình không thể tin đây là lần đầu của Claire-sama đấy.”
“Ta đã học khiêu vũ từ khi còn nhỏ. Chừng này chẳng thấm vào đâu cả”
Ngược lại với tôi, đứa đang hối hận vì chấp nhận lời đề nghị của Lily-sama, Claire-sama vẫn giữ được thái độ bình thản.
Đúng như kỳ vọng từ một tiểu thư quyền quý.
“Rồi, giải lao mười phút nào. Mọi người, đừng quyên uống nước nhé”
Sau khi nghe Trưởng Tu Sĩ nói vậy, gần nửa nhóm nhảy ngồi bệt xuống đất.
“Mới chừng này mà đã bỏ cuộc, mọi người kém vận động thật”
“Không, em nghĩ đó là vì Claire-sama quá phi thường tôi”
Do Claire-sama đã được dạy khiêu vũ cũng như kỹ năng tự vệ từ khi còn nhỏ, nên sức mạnh thể chất của cô chủ còn cao hơn cả một người đàn ông bình thường.
Dĩ nhiên so với tôi, một con bé Bình Dân, thì năng lực của cả hai cách nhau một trời một vực.
Cho tới giờ, việc bọn tôi giành chiến thắng trong trận đánh với mẹ của Relaire, con chimera và Louis đều là nhờ sự trợ giúp của Claire-sama và sức mạnh của Ma Thuật.
Như các bạn đã thấy trong trận chiến với Louis, nếu không có Ma Thuật thì tôi chẳng đánh đấm được gì sất.
Nói tóm lại, tôi là thuộc kiểu dùng năng lực Ma Thuật vượt trội để chinh phục những con quái vật hùng mạnh.
“Từ ngày mai trở đi cô sẽ phải tham gia vào buổi huấn luyện đặc biệt. Cô nghe Trưởng Tu Sĩ nói rồi đấy, với thể lực hiện tại thì cô không thể duy trì được đâu, hiểu chưa?”
“Miễn là Claire-sama ở cùng em thì sao cũng được hết á”
Có lẽ đây là cơ hội tốt để mình rèn luyện thân thể, trong lúc tôi đang nghĩ vậy thì...
“L-Lily nghe nói Rei-san có thể dùng được Ma Thuật hệ nước nhỉ…?”
Lily-sama lo lắng gọi tôi.
“Vâng. Sao vậy ạ?”
“Ừ-ừmm. Nếu vậy thì Lily nghĩ Rei-san cứ dùng ma thuật hồi phục thể lực mỗi khi thấy mệt là được mà”
A, ra là còn trò này.
“Em đã quên mất điều này. Lần sau em sẽ áp dụng nó ạ”
“Không được, đừng hòng ta cho phép cô dùng mánh khóe kiểu đó. Cô sẽ phải tham gia buổi huấn luyện đặc biệt cùng ta”
“Eeh”
Tuy được ở cùng Claire-sama là món quà trời ban, nhưng tôi lại cảm thấy chuyện này thật mệt mỏi.
Nếu là chuyện không dính dáng tới Claire-sama, thì tôi sẽ chọn không làm phiền cô chủ.
“T-thật ra, những nữ tu được chọn tham gia nghi lễ cũng thường dùng phương pháp này…”
“Ta không quan tâm, không đời nào ta lại để cơ hội khiến Rei trở nên rắn chắc vụt mất đâu”
“Em hổng muốn rắn chắc đâu”
“Im lặng”
Bị từ chối ngay tắp lự luôn.
Mà thôi, đây là phần thưởng của mình mà.
“Rốt cuộc thì nếu cứ mãi thế này…”
“Nếu cứ mãi thế này…?”
“K-Không có gì!”
Claire-sama định nói gì đó, nhưng lại ngắt giữa chừng.
Sao vậy cà?
“Rồi, hết giờ giải lao. Bắt đầu phần hai nào. Vào vị trí!”
Theo lệnh của Trưởng Tu Sĩ, chúng tôi về lại vị trí nhảy của mình.
Trong lúc đang đi thì...
“Rốt cuộc, nếu cứ mãi thế này thì mình sẽ không được nhảy cùng Rei mất”
Claire-sama phàn nàn với giọng cô đơn.
Khỏi cần phải nói, trong buổi tập sau đó tôi đã bùng cháy hết hình.
◆◇◆◇◆
“Này, tay cô hạ xuống rồi kìa. Phải làm như thế này này”
Sáng sớm hôm sau.
Trong một góc sân Học Viện, Claire-sama và tôi đang thực hiện khóa huấn luyện đặc biệt cho nghi lễ Vũ Điệu Tinh Linh.
Claire-sama đang ngồi trên một tấm vải giống như mấy tấm lót dùng trong mấy buổi picnic, trong khi tôi đang cố hết sức luyện tập.
Claire-sama đang tập trung giám sát cách tay, chân và eo tôi chuyển động và đưa ra hướng dẫn cho tôi, tôi nghĩ cảnh tượng này hẳn phải ngọt ngào lắm cơ, nhưng thực tế lại khác hẳn.
“Claire-sama. Cái này… là gì vậy ạ?”
“Cái gì á… đương nhiên là trang bị luyện tập cho vũ công rồi”
Nó là một bộ trang phục được gắn cân khắp nơi, đây chắc chắn không phải là thứ tôi muốn.
Không đời nào trò này được coi là bình thường được.
“Ừmm… Cô chủ lấy nó đâu ra vậy ạ?”
“Ta vừa may xong tối qua đấy”
Claire-sama tự hào nói.
Thế à.
Hóa ra là đồ Claire-sama tự làm.
Nếu món quà đầu tiên cô chủ tặng mình bình thường hơn thì tuyệt biết bao, *Hức*.
“Rồi, tập lại từ đầu cho ta”
“Cho em nghỉ một chút đi mà”
“Cô yếu đuối thật…”
Dù cô chủ nói vậy, nhưng vừa tập vừa mặc thứ này trên mình khiến thể lực tôi giảm đi nhanh chóng.
Tôi ngồi xuống đất.
“Đừng có sử dụng Ma Thuật hồi phục đấy, rõ chưa?”
“Em hiểu rồi ạ. Nếu làm vậy thì thể lực của em sẽ không tăng lên được đúng không.”
“Chính xác”
Không được dùng Ma Thuật hồi phục khi rèn luyện thân thể, là một trong những điều cơ bản khi học Ma Thuật.
Do Ma Thuật hồi phục sẽ trả lại tất cả số năng lượng đã dùng, nên quá trình ‘supercompensation’ trong giả thuyết khoa học thể thao sẽ không diễn ra, nói thật tôi cũng chẳng rõ lắm.
Dù sao thì việc con người không thể luyện tập thể chất bằng Ma Thuật đã trở thành kiến thức cơ bản.
“Trời ạ, đồ tập sẽ bẩn hết cho xem. Lại đây nào”
Nói rồi, Claire-sama vỗ vào đùi mình.
Ể, không thể nào.
“Claire-sama, vậy có được không?”
“Cái gì mà được không?”
“Không, chẳng phải cô chủ muốn cho em gối đùi sao?”
“Ừ?”
Claire-sama bối rối nhìn tôi.
Ơơơ?
“Nhanh lên”
“A…”
Khi tôi đến gần, cô chủ kéo tay tôi và sau đó đầu tôi hạ xuống đùi cô chủ.
Hửm?
Tôi đang mơ chăng?
“Không, ừm… em chỉ ngạc nhiên thôi”
Claire-sama là người tôi yêu.
Cô nàng phản diện Claire-sama.
Đang cho tôi, nữ chính, gối đùi ư?
Không, không thể nào.
“Hồi xưa, vào những lúc ta muốn bỏ học khiêu vũ, mẹ ta đã luôn nói thế này”
Claire-sama kể về quá khứ với giọng hoài niệm.
Vừa hối lỗi vì những suy nghĩ đen tối, tôi vừa khích lệ Claire-sama bằng ánh mắt của mình.
“Hồi đó vào lúc mới học, cơ thể ta không thể chuyển động linh hoạt như bây giờ. Thời gian đầu nó là chuyện không thể tránh khỏi, và ta rất ghét nó”
“Claire-sama kiên cường ấy ư?”
“Cô có thể xem đó là khởi đầu cũng được. Vì luôn được mẹ khen mỗi khi có thể làm được thêm gì đó, nên ta đã cố làm rất nhiều thứ”
Không ngờ hôm nay tôi lại biết được nguồn gốc dẫn đến cái tính kiên cường của Claire-sama đấy.
Tôi đã đọc thông tin của Claire-sama rất kỹ nên tôi có biết về mẹ của cô chủ, nhưng lại không biết rõ những thông tin chi tiết.
“Khiêu vũ là môn đầu tiên ta muốn bỏ. Nhưng khi bà ấy nghe giáo viên nói rằng ta muốn bỏ cuộc, mẹ đã không mắng ta, ngược lại bà còn giảng giải cho ta về tầm quan trọng của bộ môn đó khi cho ta gối đùi như thế này”
Cô bé nghe bà giảng giải lúc đó chỉ mới hai ba tuổi, Claire-sama cảm thấy chuyện đó thật lạ, nhưng cô chủ vẫn cười vui vẻ.
“Mẹ đã luôn làm như vậy. Thay vì mắng ta, bà luôn cẩn thận giải thích cho ta thế nào mới là một Quý Tộc mẫu mực. Và cho tới giờ, ta đã luôn cố hết mình để trở thành một Quý Tộc lý tưởng như lời mẹ kể”
Nhưng, Claire-sama tiếp tục.
“Nhưng ta không ngờ danh hiệu Quý Tộc lại có thể bị xóa bỏ bởi yếu tố bên ngoài như vậy”
Chắc Claire-sama đang nói về cuộc cách mạng mà mình nghe được từ Lily-sama.
“Thế Claire-sama có thể ngừng làm Quý Tộc được không?”
“Ta nghĩ là không thể. Ngay từ đầu, nguyên nhân khiến ta nghĩ đến việc giải quyết nạn đói nghèo của tầng lớp Bình Dân là vì ta không thể chấp nhận để họ tiếp tục sống cuộc sống khó khăn như vậy. Nói cách khác, đó là do ta không thể chịu được cuộc sống như họ, đúng không?”
“… Vậy ư”
Có vẻ như chuyện khiến Claire-sama từ bỏ làm Quý Tộc vẫn là bất khả thi.
Nhưng rồi cô chủ buộc phải làm thế.
Vì bản thân tôi.
Và cũng vì lợi ích của cô chủ.
“Ta đã kể cho cô một câu chuyện kỳ lạ rồi. Nào, đứng dậy đi. Chúng ta tiếp tục thôi.”
“Thêm một lát nữa đi mà… đùi Claire-sama mềm lắm cơ”
“Đứng dậy ngay”
Thế là hết được gối đùi.
Tôi không hiểu gì cả.
“Claire-sama”
“Gì vậy”
“Một khi đã quen thì cuộc sống của thường dân cũng không tệ lắm đâu”
“… Ai biết được”
Claire-sama cười cay đắng.
Vẻ mặt của cô chủ như muốn nói cô ấy không tin vào chuyện đó.
“Em sẽ khiến cô chủ tin cho xem”
“… Thế à. Dù không hiểu rõ, nhưng ta mong đợi lắm đấy”
Cuộc nói chuyện giữa hai chúng tôi kết thúc và Claire-sama lại tiếp tục hăng hái dạy tôi nhảy.
Trong lúc tập trung di chuyển cơ thể, tôi nghĩ về chuyện làm sao có thể thay đổi được trái tim kiên định của Claire-sama.