Watashi no Oshi wa Akuyaku Reijou.

chương 68: nỗi ưu phiền của claire

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Clai-re-sa-ma!”

“Awa… Này, cô nặng quá, Rei”

Tôi ôm chầm lấy Claire-sama từ đằng sau khi cô chủ đang ngồi đọc sách trên bàn.

Yup, cô chủ mềm và thơm ghê.

Nếu là trước đây thì tôi đã bị gạt phắt ra ngay lập tức, nhưng giờ thì cô chủ đã chịu để tôi đụng chạm đến mức này.

Quả là một bước tiến lớn.

Nhưng thế không có nghĩa là cô chủ đã bỏ cuộc.

Không phải như vậy.

“Ngài đang đọc gì zạ? Err… Giới thiệu sơ lược về hệ thống hành chính của Vương Quốc Bauert?”

“Là một cuốn sách nói về chính quyền đất nước và hệ thống xã hội”

“Ngài lại đọc mấy cuốn sách khó hiểu nữa ạ”

Bọn tôi đang ở trong phòng ký túc xá của Claire-sama (và bạn cùng phòng của cô chủ) tại Học Viện.

Một trong số những món đồ nội thất sang trọng ở đây là chiếc bàn của Claire-sama.

Từ sau vụ con tàu ma trong kỳ nghỉ hè, Claire-sama đã liên tục đắm mình vào những cuốn sách khó hiểu.

Trong phòng bây giờ chỉ còn tôi và Claire-sama, bạn cùng phòng của cô chủ hiện không có ở đây.

Cô ấy vẫn chưa về Đế Đô.

Nói cách khác, vì chỉ có hai bọn tôi, nên tôi có thể sàm sỡ cô chủ tùy thíc... khụ khụ.

Dù còn vài ngày nữa là đi học lại, nhưng chúng tôi đã quay về Đế Đô.

Lý do là Claire-sama nói rằng mình muốn học cách để sửa chữa hệ thống xã hội hiện tại.

Claire-sama đã nhờ giáo viên môn lịch sử và chính trị trong học viện dạy mình và bây giờ cô chủ đang đọc tất cả những cuốn sách mà họ giới thiệu cho cô ấy.

Dù mùa hè đã gần kết thúc, nhưng nhiệt độ không khí vẫn cao kinh dị.

Tôi đang điều chỉnh nhiệt độ không khí quanh Claire-sama về mức phụ hợp bằng Ma Thuật nước.

“Claire-sama, sao ngài không nghỉ một chút đi?”

“Ta đọc gần xong rồi. Ta sẽ chơi cùng cô sau, chờ ta thêm ít lâu được không”

Tôi đã bị nhẹ nhàng từ chối.

Có vẻ vụ việc xảy ra trong kỳ nghỉ hè đã khiến Claire-sama sốc nặng, giờ đây cô chủ đang cố sức học tập hòng tìm ra giải pháp điều chỉnh khoảng cách giàu nghèo trong xã hội.

Tuy hơi cô đơn vì thời gian bên cạnh cô chủ giảm đi, nhưng tôi vẫn nghĩ nỗ lực của cô chủ thật tuyệt vời.

Dù là vậy, tôi vẫn không muốn làm phiền Claire-sama khi cô chủ đang cố nhìn nhận vấn đề gây đau đầu này.

Ý tưởng điều chỉnh khoảng cách giàu nghèo của cô chủ cũng không đi ngược lại “mục đích của tôi”.

Mà thôi, tôi sẽ nói về chuyện này sau.

“Claire-sama, em xin phép ra ngoài một lát. Em sẽ chuẩn bị trà và bánh cho cô chủ”

“…”

Claire-sama vẫy tay trong khi vẫn dán mắt vào cuốn sách.

Không phải cô chủ đang lạnh nhạt với tôi đâu nhá, chúng tôi chỉ đang dần thân thuộc với nhau hơn thôi.

Thật đấy.

Không đời nào đây lại là cách đối xử thích hợp với tôi.

Tự nhủ với bản thân, tôi rời phòng Claire-sama và tiến về phía nhà bếp.

“Ồ, Rei. Cô về rồi ư”

“Yuu-sama… Chào ngài”

Lúc tôi đang trên đường đem chỗ bánh bánh madeleine vừa nướng xong về phòng Claire-sama thì chợt bắt gặp Yuu-sama.

“Cảm giác lần đầu tiên về nhà sau một thời gian dài như thế nào?”

“Cũng không quá xúc động ạ”

“Thế à… đây là?”

Yuu-sama nhận ra chỗ bánh madeleine trên tay tôi.

“Bánh tự làm thưa ngài. Dùng trong giờ nghỉ của Claire-sama”

“Nhìn ngon thật. Ta có thể thử không?”

“Không ạ”

“Ahaha, đúng rồi ha. Cô làm chúng cho Claire yêu dấu của mình mà nhỉ.”

Dù bị từ chối thẳng thừng bởi một thường dân, nhưng vẻ vui tươi của Yuu-sama vẫn không đổi.

Tôi chẳng biết cậu ta đang nghĩ gì nữa.

“Nhắc đến Claire thì hình như gần đây cô ấy đang cắm đầu vào học thì phải?”

“Từ xưa Claire-sama đã hiếu học rồi ạ”

“Đúng vậy, nhưng chẳng phải sau kỳ nghỉ cô ấy còn chăm hơn nữa sao. Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“… Chịu, em cũng chẳng biết gì cả”

“Hmm…?”

Tôi nói một cách mơ hồ

Báo chính thức đã nói rằng Louis chính là người giải quyết vụ việc ở Euclid.

Do Claire-sama đã muốn chôn vùi sự thật, nên tôi cũng không thể nói đến chuyện đó một cách bất cẩn được.

Trong lúc tôi mải suy đoán Yuu-sama đang nghĩ gì trong đầu, anh ta nở một nụ cười đầy thâm ý.

“Cả cô hầu cũng khó nhằn ghê nhỉ. Tiện thể, nếu muốn biết thêm về tình trạng đói nghèo của dân chúng, có lẽ đến Nhà Thờ sẽ có tác dụng đấy”

“!?”

Cuộc nói chuyện của chúng tôi đột ngột chuyển sang hướng khác.

Không, từ góc nhìn của tôi thì nó không biến chuyển lớn đến vậy, nhưng vấn đề là có lẽ suy nghĩ của Claire-sama đã bị Yuu-sama nhìn thấu.

“Đừng bày ra vẻ mặt đó chứ”

Tôi không nhận ra đấy, vẻ mặt vừa nãy của tôi nhìn nghiêm trọng đến vậy ư.

Yuu-sama nói với một nụ cười mỉm.

“Ta không biết chuyện gì đã xảy ra trong kỳ nghỉ. Chỉ là giảng viên trong trường đang lo lắng thôi. Họ nói có thể Claire-sama đã nảy sinh hứng thú với Phong Trào Bình Dân”

Ý của Yuu-sama là những giáo viên trong trường đang thấy kỳ lạ vì nội dung của những bài học cô chủ yêu cầu họ dạy đều có điểm gì đó tương đồng với Phong Trào Bình Dân.

Nói mới biết, nếu Claire-sama, một người luôn có lòng tin tuyệt đối vào giới Quý Tộc, đột nhiên quan tâm đến hệ thống xã hội và tình trạng nghèo đói của dân chúng thì kiểu gì cũng bị nghi ngờ.

“Thật ra ta cũng chẳng quan tâm đến chuyện đó. Do Claire đã là một Quý Tộc từ khi chào đời rồi”

Nhưng, Yuu-sama tiếp tục.

“Ta không nghĩ hệ thống xã hội của Vương Quốc có thể tiếp tục duy trì thế này. Nếu cô ấy cũng nghĩ như vậy, thì đó là tin tốt với ta.”

“Lời Yuu-sama nói hơi bị trái ngược đấy ạ?”

“Ahaha, chắc vậy”

Yuu-sama nhẹ nhàng đáp trả lời nhắc nhở của tôi.

“Thế nên cứ xem đây là chuyện giữa hai chúng ta được không. Ta không nói vậy chỉ vì ta là người phe Nhà Thờ đâu nhé, có thể Claire cũng sẽ học được gì đó trong lúc tìm hiểu về Nhà Thờ đấy. Mặc dù――”

―― Thay đổi lối sống mình đã quen từ lâu không phải là chuyện dễ.

“? Ý ngài là sao… Này, ah!”

“Cứ xem đây là phí tư vấn nha… Yup, ngon ghê”

Sau khi ăn mất một chiếc bánh madeleine của tôi, Yuu-sama vui vẻ nháy mắt rồi đi mất.

“… Quả là cáo già chính hiệu”

◆◇◆◇◆

“Yuu-sama đã nói vậy ư?”

“Vâng”

Sau khi tôi về đến phòng, Claire-sama vẫn chăm chú đọc sách, vậy nên tôi đành phải miễn cưỡng mời cô chủ nghỉ giải lao uống trà.

Tôi cứ nghĩ cô chủ sẽ khó chịu với tôi cơ, thế mà không ngờ Claire-sama lại ngoan ngoãn ngừng học bài.

Tình yêu là đây sao!

“Nhà Thờ… ư…”

“Em không nghĩ đấy là ý tồi đâu”

Tôi bày tỏ sự tán thành của mình với Claire-sama khi cô chủ đang ngẫm nghĩ về chuyện đó trong lúc thưởng trà.

“Dùng số tiền quyên góp của Quý Tộc cho xã hội và cân đối phí điều trị y tế với thu nhập là một ví dụ hoàn hảo cho việc tái phân phối của cải trong xã hội. Em nghĩ công sức của Nhà Thờ không phải là vô ích cả đâu”

“Ra vậy…”

Nói rồi, Claire-sama đặt cốc lại về khay và đưa một chiếc bánh madeleine lên miệng.

“Nói thật, ta cũng hiểu rằng thể chế chính trị hiện tại của Vương Quốc sẽ không thể nào tìm ra cách giải quyết tình trạng đói nghèo của xã hội. Chế độ Quân Chủ Phong Kiến đang nắm quyền kiểm soát chính quyền đất nước đang hút cạn của cải từ người dân”

Tôi gật đầu rồi giục cô chủ tiếp tục.

“Đương nhiên, thế không có nghĩa họ chỉ chăm chăm hút cạn của cải từ người dân đúng không? Hoàng Tộc và Quý Tộc là những người dẫn dắt nhân dân, quản lý lãnh thổ và bảo vệ người dân trước những thế lực thù địch. Nhưng――”

“Nhưng?”

“Không ai có thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông, ý ta là vậy. Dấu hiệu mục nát đã xuất hiện đầy rẫy khắp Vương Quốc rồi” (Trans: Ý nghĩa câu thành ngữ: Mọi vật đều chuyển động, không có gì là bất biến.)

Đây cũng chính là nan đề khiến Đức Vua Rousseau phải đau đầu.

“Người dân phục tùng Hoàng Tộc và Quý Tộc, Hoàng Tộc và Quý Tộc sẽ bảo vệ người dân – nhưng đó chẳng qua là chuẩn mực họ đặt ra. Ta không nghĩ toàn bộ Hoàng Tộc và Quý Tộc đều đã bỏ mặc nhiệm vụ của mình, tuy nhiên có nhiều Quý Tộc chỉ xem người dân của mình như ‘máy đẻ tiền di động’”

Ta đã đọc được nó trong một cuốn sách được viết bởi một tác giả bên ngoài Học Viện, Claire-sama rên rỉ.

“Học càng nhiều, biết càng nhiều, thì ta càng nhận ra tình hình nguy cấp của Vương Quốc. Ta đã không hề biết đến chuyện này”

Haa, Claire-sama thờ dài.

“Vậy ngài sẽ làm gì đây, Claire-sama”

“Rei?”

Lời tôi nói khiến Claire-sama phải kinh ngạc nhìn tôi.

“Dù tài phép đến đâu thì ngài cũng không thể thay đổi những gì đã xảy ra. Có lẽ là một Quý Tộc, cô chủ cũng có một phần lỗi, nhưng ngài vẫn không thể thay đổi được quá khứ”

“… Cô nói đúng”

“Nếu cô chủ đã nhận ra rồi thì hãy cùng nghĩ đến những gì chúng ta có thể làm nhé. Với quyền lực và địa vị mà Claire-sama có được từ huyết thống của mình, nếu Claire-sama thay đổi thì có lẽ những Quý Tộc khác cũng sẽ thay đổi theo”

Thật ra đây chỉ là lời khích lệ cho Claire-sama.

Con người và hệ thống xã hội không dễ thay đổi đến vậy.

Biết trước diễn biến tiếp theo của game, tôi cũng nhận thức được những thử thách đang chờ Claire-sama trong tương lai.

Tuy vậy――.

“… Hmph. Cô khỏi nói ta cũng biết”

Claire-sama nhét chỗ bánh madeleine còn lại vào miệng, nhai kỹ và đẩy tất cả xuống họng bằng một ly trà.

Phong cách ăn uống chả hợp với một tiểu thư danh giá chút nào.

“Là hầu gái của ta mà cô cũng phách lối ghê nhỉ, Rei”

“Em xin lỗi. Em yêu cô chủ”

“Je, jeez…!”

Tôi thà ngồi tán tỉnh Claire-sama còn hơn là tiếp tục nói về những chủ đề khó hiểu kia.

“Ta sẽ đến Nhà Thờ. Báo trước cho họ hộ ta”

“Vâng ạ”

Nhưng nếu Claire-sama đã muốn thì tôi sẽ ngoan ngoãn vâng mệnh.

Tôi sẽ luôn làm theo ý Claire-sama, trừ những lúc Claire-sama gặp nguy hiểm.

PS: Đã sửa, cảm ơn bạn 'Tớ xem chùa nha' đã giúp mình tìm lỗi.

Truyện Chữ Hay