Watashi no Oshi wa Akuyaku Reijou.

chương 66: tiễn vong

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trận này khó ăn đây.

Với ba người chuyên chiến đấu bằng Ma Thuật như chúng tôi, việc Ma Thuật không có tác dụng là bất lợi vô cùng lớn.

Vừa chạy vòng vòng trong buồng thuyền trưởng chúng tôi vừa thử tìm cách chuyển bại thành thắng.

Tuy nhiên――.

“Kh…!”

“Nếu Ma Thuật không có tác dụng thì chúng ta chẳng làm được gì cả!”

Nhìn vào biểu cảm của Misha và Claire-sama, tôi biết tình hình hiện giờ đang rất tệ.

“Nhóm bên ngoài đang làm gì vậy!?”

“Dường như ở ngoài có rất nhiều quái vật. Hơn nữa, chắc họ cũng không thể vượt qua kết giới”

Trái với vẻ nôn nóng của Claire-sama, Misha vẫn giữ được bình tĩnh.

“ĐẦU HÀNG ĐI. NẾU NGOAN NGOÃN CHỊU CHẾT, TA SẼ ĐỂ CÁC NGƯƠI RA ĐI KHÔNG ĐAU ĐỚN”

Vung cao thanh gươm to lớn của mình, Louis lao về đây hòng giết chết chúng tôi.

Tôi nghe nói anh ta là một Mạo Hiểm Giả tài năng và chắc chắn đó không phải là phóng đại.

Nếu tôi nói rằng anh ta đủ mạnh để áp đảo chúng tôi trong một trận chiến một đấu ba, thì chắc bạn cũng hiểu anh ta trâu bò tới mức nào.

“Em có ý này”

Tôi đưa ra chỉ thị cho Claire-sama và Misha trong lúc chật vật né mũi kiếm của Louis.

“Claire-sama, xin hãy khống chế hắn bằng cách bắn thật nhiều Ma Thuật cấp thấp. Cho dù Ma Thuật không gây sát thương nhưng chấn động từ chúng vẫn có tác dụng đấy ạ”

“Hiểu rồi”

Tôi đoán cô chủ tin tôi.

Claire-sama chuyển phép Hỏa Thương mình đang dùng nãy giờ sang Đạn Lửa và xả sạch chúng vào kẻ thù.

“Misha, hãy dò kẻ địch hộ mình”

“Dò kẻ địch á, chẳng lẽ vẫn còn kẻ tính mai phục chúng ta sao?”

Cô bạn Misha lạnh lùng thường ngày của tôi nhăn mày.

“Không. Phạm vi dò tìm là toàn bộ phần thân tàu ngoại trừ căn phòng này. Tìm chỗ nào có ít kẻ địch nhất ấy”

“Để làm gì cơ――”

“Mình không thể giải thích ngay được. Nhưng cứ tin mình đi”

Nếu để Louis nghe được thì mọi chuyện sẽ trở về vạch xuất phát.

“Hiểu rồi”

“Mình sẽ giúp Claire-sama câu giờ”

Tôi tạo ra một loạt đạn nước và đá rồi bắn chúng về phía Louis.

“GIÃY DỤA VÔ ÍCH…”

“Kẻ tự sát như ngươi cũng có quyền nói à!?”

Với những bước chân chuẩn xác, Claire-sama luồn qua đường gươm của Louis nơi giao điểm và ngáng chân hắn.

Cơ thể quá khổ của Louis đổ ầm xuống.

Dường như hắn vẫn chưa thể hoàn toàn kiểm soát cơ thể Tử Linh của mình.

Dẫu vậy, với ba người chúng tôi, hắn ta vẫn là một kẻ nguy hiểm.

“Claire-sama, xin đừng làm chuyện nguy hiểm như thế nữa!”

Đúng là trong ba đứa chúng tôi, Claire-sama là người giỏi võ thuật nhất, nhưng thế vẫn chưa là gì với Louis.

“Mà này, chẳng phải nếu cứ tiếp tục thế này thì tình hình sẽ càng ngày càng tệ đi sao?”

“Không sao đâu. Em lo được mà”

“Ta có thể tin cô, nhỉ?”

“Đương nhiên rồi ạ!”

Gật đầu với Claire-sama, chúng tôi đồng loạt xả cơn mưa đạn song thuộc tính về phía Louis.

“LÀM GÌ CŨNG VÔ DỤNG THÔI. SAU KHI CẠN KIỆT MA LỰC, CÁC NGƯƠI SẼ XUỐNG ĐỊA NGỤC HẾT CẢ LŨ”

Có vẻ Louis đang tự tin nghĩ rằng mình sẽ thắng.

Nhưng, tôi không thể chết ở đây được.

Không, trong trường hợp tệ nhất tôi có thể sẽ bỏ mạng, nhưng Claire-sama thì phải sống bằng mọi giá nào.

“Mình dò xong rồi. Căn phòng thứ ba từ đuôi tàu trở đi là nơi có ít kẻ địch nhất”

“Cảm ơn nhé, Misha”

Đúng là Misha có khác, làm việc nhanh ghê.

“Misha, chuyển sang khống chế kẻ địch với Claire-sama. Mình phải làm cái này một chút, câu giờ hộ mình”

“Hiểu rồi!”

Giờ thì đến phần quan trọng.

“―― Cơ thể ta là kết tinh từ Claire-sama”

Tôi bắt đầu nghiêm trang niệm phép.

――Dòng máu của ta thuộc về Claire-sama.

――Trái tim pha lê của ta phản chiếu hình bóng Claire-sama.

――Claire-sama Claire-sama.

“Cô vừa nói cái quái gì vậy!?”

“Claire-sama, làm ơn tập trung đi ạ!”

Không, tôi không giỡn chơi đâu, thật đấy.

“NGƯƠI ĐANG ÂM MƯU GÌ THẾ HẢ?”

Louis tỏ ra lúng túng trong khi bị Misha và Claire-sama bắn áp chế.

Tôi không có hứng trả lời hắn.

Tôi cần tập trung vào việc mình cần làm hiện tại, đó là niệm phép.

Một tiếng động lớn vang lên từ đằng xa, cùng lúc đó thân tàu rung lắc dữ dội.

“Chuyện gì vậy…?”

“Claire-sama, đừng dừng lại!”

Nhân cơ hội Claire-sama chới với trong khoảnh khắc, Louis nhanh chóng tiếp cận và vung gươm về phía đầu cô chủ.

Tôi ngừng niệm phép theo phản xạ và cố hỗ trợ cô chủ bằng Đạn Nước.

Không kịp mất――!

“Claire-sama――!”

Tuy nhiên, thanh gươm của hắn bật ra như bị thứ gì đó chặn lại.

“GÌ THẾ NÀY!?”

Tận dụng sơ hở nhất thời đó, Claire-sama hồi phục và bắn một loạt đạn lửa trong lúc nhảy ra xa.

Tôi hoảng hốt đến mức nghĩ rằng tim mình đã ngừng đập nên không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng rồi cũng quay lại làm việc của mình.

Âm thanh và chấn động ngày một lớn hơn.

Và――.

“!?”

Với một tiếng động lớn cánh cửa bật ra khỏi viền và một lượng lớn nước biển tràn vào bên trong.

――cùng hàng trăm thanh kiếm.

“Misha, Claire-sama! Nhanh dùng Ma Thuật đâm những thanh kiếm này vào Louis!”

Tuy hai người không trả lời, nhưng vẫn lập tức hành động.

Cả hai ập tức ngừng dùng đạn nguyên tố, thay vào đó Claire-sama dùng phép phát nổ còn Misha điều khiển gió để phóng những thanh gươm về phía Louis.

Tôi cũng chung tay góp vui với họ.

“Unlimited Claire Works!”

Louis hoảng loạn né tránh, nhưng không tài nào thoát được cơn bão kiếm đang điên cuồng quét về phía mình.

Cơ thể hắn bị đâm chi chít từ đầu đến chân.

“… Mình thua rồi… ư…”

Cơ thể Louis chuyển về hình dạng ban đầu.

Đương nhiên, da anh ta vẫn bị tróc ra, và cơ thể anh ta tàn tạ chẳng khác gì mớ giẻ.

Giọng nói bình thường đã trở về với Louis.

Giọng nói của anh ta không hề có chút đau buồn, thay vào đó nó tràn đầy ngờ vực.

“Em vừa làm… gì vậy?”

“Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời anh”

Tôi muốn nhanh chóng rời khỏi con tàu này nhanh nhất có thể.

Tuy nhiên――.

“Ta cùng tò mò đấy? Vừa nãy cô đã làm gì vậy”

“Mình cũng muốn biết nữa”

Nếu cả Claire và Misha đã nói vậy thì tôi không còn lựa chọn nào khác.

“Kết giới trong căn phòng này được tạo ra bằng năng lượng của cuộn giấy phép chứ không phải Ma Lực của Pháp Sư. Nên em nghĩ nó sẽ không kéo dài được lâu”

Vì lý do đó, chúng tôi đã giả vờ bắn áp chế Louis bằng Đạn Ma Thuật trong khi những viên đạn lạc sẽ giúp phá hỏng kết giới.

“Em đã nhờ Misha do tìm kẻ địch nhằm tìm ra vị trí của những thanh kiếm này”

“Con tàu này chở vũ khí bạc ư?”

“Vâng”

Bạc có thể gây sát thương cực lớn lên Tử Linh.

Chính vì biết lũ Tử Linh sẽ không dám lại gần nơi có bạc, nên tôi đã nhờ Misha tìm căn phòng ít kẻ thù nhất.

“Sao cô lại biết trên tàu có những thứ này?”

“Chẳng phải chúng ta đã nghe tin này ở thị trấn sao. Những Quý Tộc mất tích đã dùng tàu đến thị trấn này để tham gia Cuộc Săn Tử Linh”

Và, Louis đã nói rằng hắn ta đã biến con tàu đó thành một con tàu ma.

“Sau đó, em chỉ việc thao túng nước biển để đưa chỗ vũ khí đó về đây”

“Ra vậy… anh đã bị đánh bại hoàn toàn nhỉ”

Nói rồi, Louis mỉm cười như được giải thoát.

“Tuy anh biết mình không có quyền yêu cầu, nhưng anh muốn nhờ em chuyện này”

“Tôi từ chối. Đi thôi, Misha, Claire-sama”

Sao tôi lại phải làm theo yêu cầu của kẻ đã cố giết Claire-sama chứ.

Tôi cố kéo hai người kia đi.

“Ta sẽ lắng nghe. Nói đi”

“Claire-sama…”

“Ngươi đã định tự tay sát hại người mình yêu nhỉ? Hẳn phải có ẩn tình gì đó”

Cô chủ đang thương hại hắn.

Claire-sama phản diện của tôi đi đâu mất rồi.

“Cảm ơn. Nếu có thể, xin ngài hãy giúp mẹ tôi. Bà ấy đang bệnh”

“Đó là lý do ngươi để bọn Đế Quốc lợi dụng mình sao?”

Dường như mẹ của Louis đang mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo.

Và bè lũ Đế Quốc đã lợi dụng điều đó.

“Nếu là thuốc thì chỉ cần mua là được, đâu cần phải dùng đến phương pháp hèn hạ thế này”

“Chúng tôi đã dùng gần hết tiền tiết kiệm để đến gặp bác sĩ trong thị trấn. Lão nói mẹ tôi đang mắc bệnh dạ dày. Nhưng loại thuốc Ma Thuật chữa căn bệnh đó lại được bán riêng”

Claire-sama không nói nên lời.

“Cho dù tôi có cố gắng tích góp bằng việc nhận những nhiệm vụ nguy hiểm thì cũng phải mất đến một năm mới đủ. Ngay cả khi vay mượn họ hàng, tôi cũng không thể kiếm được một nửa chỗ tiền đó”

Claire-sama nghe Louis kể lại mọi chuyện trong vẻ đau đớn tột cùng.

“Vậy là đủ rồi nhỉ? Ngài đã nghe được rồi, hãy đi thôi. Không bao lâu nữa con tàu này sẽ chìm ”

“Nhưng…”

“Claire-sama. Rei nói đúng đấy. Chúng ta nên đi thôi”

“… Ta hiểu”

Claire-sama bất lực nghe theo Misha.

“Ta, Claire thề trên danh nghĩa gia tộc François rằng sẽ giúp đỡ mẹ ngươi. Vì thế hãy an nghỉ đi”

“… Cảm ơn ngài. Ah…. mình không thể trả lại tiền cho họ rồi, không biết họ có hận mình không…”

Đó là những lời trăn trối cuối đời của Louis.

“Đi thôi”

Chúng tôi thoát khỏi con tàu ma cùng những đồng đội thủ ngoài cửa.

Suốt khoảng thời gian đó, Claire-sama không hề nói lấy một câu.

Truyện Chữ Hay