Watashi ga Koibito ni Nareru Wakenaijan, Muri Muri! (*Muri Janakatta!?)

chương 02 (phần 2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

***

Hức hức… Đây là đâu…

Điện thoại thì yếu pin, ở đây còn tối om nữa. Từ nãy giờ đã chẳng ai qua lại rồi, mà nếu có tôi cũng chẳng biết mình có nói chuyện đàng hoàng được không nữa…

Trời thì càng lúc càng lạnh, khiến tôi càng nản hơn. Trước mặt tôi thì chỉ có cánh đồng mênh mông…

Không còn cách nào khác rồi. Có lẽ cuộc đời tôi chấm dứt tại đây thôi.

Nếu biết chuyện sẽ thành ra thế này, tôi đã đối xử với Mai tốt hơn rồi…

Tôi ngồi bên rìa đường nhìn lên trời.

Mặt trăng mờ đi bởi những áng mây trông thật đẹp làm sao.

Tôi đã luôn ngưỡng mộ những gì đẹp đẽ.

Với tôi, sự đẹp đẽ luôn ở những thứ không phải bản thân.

Ví dụ như, bạn cùng lớp hồi tiểu học trông như lúc nào cũng tận hưởng cuộc sống, hay một ai đó luôn rực rỡ như ánh mặt trời–Oozuka Mai

Nếu như chỉ ngắm nhìn từ xa, tôi đã không đau khổ đến thế này. Hết thật rồi.

Nhưng sâu trong thâm tâm, tôi cũng mong mỏi được đứng tại vị trí ấy. Tôi đã muốn được trở nên như họ.

Dù sự thật là tôi chỉ đang phản chiếu lại ánh sáng của họ thôi, giống như mặt trăng vậy.

“T-Tìm được cậu rồi…”

Ngẩng đầu lên, trước mặt tôi là—

—Satsuki-san với mái tóc buộc đuôi ngựa đang thở gấp.

“Eh…?

Tôi nghệch mặt ra, nháy mắt liên hồi trong lúc nhìn cô chằm chằm.

“Tại sao Satsuki-san lại…”

“Tôi thừa biết cậu sẽ chạy đến đâu mà.”

Lại nữa, cô ấy nhìn tôi với đôi mắt nhìn thấu được tâm trí người khác. Nhưng rồi cô thở dài.

“…Tôi muốn nói vậy lắm. Nhưng thật ra tôi chẳng biết cậu ở đâu cả nên đã chạy xung quanh tìm. Của cậu này.”

“Ah, ví của tớ…”

“Để quên thì sao mà bắt tàu về được.”

Nãy giờ tôi không hề nghĩ về ví của mình luôn. Tôi đúng là một đứa vô vọng mà. Tôi còn khiến Satsuki-san phải chạy khắp nơi tìm mình dù đã muộn đến vậy nữa.

“Uuu, xin lỗi vì gây nhiều rắc rối cho cậu nhé…”

Tôi chuẩn bị tinh thần cho tràng thuyết giáo của cô ấy.

“Không sao, có gì đâu.”

Satsuki-san nhẹ nhàng gạt đi lời xin lỗi của tôi.

“Dù sao tôi cũng quen với mấy chuyện kiểu này rồi.”

Satsuki-san đưa tay về phía tôi.

Sau một hồi do dự, tôi chầm chậm nắm lấy bàn tay ấy. Satsuki-san kéo tôi đứng dậy.

Không như bàn tay lạnh lẽo hôm trước, bàn tay cô ấy giờ đổ mồ hôi nhưng thật ấm áp. Quả thật là cô ấy đã chạy đi tìm tôi.

“Thật là, cậu dại quá đấy.”

“Ừm… Tớ xin lỗi.”

Tôi không biết vì sao, dù cô ấy vẫn hành xử như bình thường, tôi lại thấy lòng tốt của cô thật dịu dàng. Bọn tôi bắt đầu đi trong khi tay vẫn còn nắm tay.

Một lúc sau, mây thưa dần, và bầu trời trong vắt để ánh trăng soi sáng đường đi của bọn tôi.

“Mẹ tôi thường phải làm việc đêm.”

“Ừm.”

“Nên tôi thường phải chăm sóc mẹ trong tình trạng say khướt. Mà không chỉ mẹ tôi, thi thoảng còn mấy bà cô cũng chẳng khác gì đến nữa.”

“Vậy à.”

“Ừ.”

Có quá nhiều thứ đang chạy loạn lên trong lòng tôi mà tôi còn chẳng hiểu được. Satsuki-san siết chặt tay tôi.

“Tại sao?”

“Eh?”

Satsuki-san, người không giỏi ăn nói lắm khẽ hỏi.

“Tại sao cậu lại muốn trở thành một con người tươi sáng?”

Vì tôi không nghĩ rằng cô ấy có hứng thú với tôi, nên liền tự hỏi liệu có phải cô đang cố phân tích lí do tôi hành xử như khi nãy không.

“Ờm… Nói sao nhỉ. Tớ nghĩ là tớ, thấy ghen tị…”

“…Với cái gì chứ?”

“Mọi người trông thật vui vẻ khi họ nói chuyện với bạn bè. Mấy chuyện như đi chơi sau giờ học, hẹn hò… tận hưởng khoảng thời gian với người khác, có vẻ thật vui, và tớ ghen tị với những chuyện đó…”

Thật thoải mái khi nói chuyện với ai đó về điều này, có lẽ là do tôi đã ẩn mình trong bóng tối quá lâu rồi. Nhưng tôi cũng tự hỏi rằng liệu mình có nói quá nhiều không, vì dù sao cũng chẳng liên quan gì đến cô ấy mà.

“Hừm.”

Cô ấy lại khẽ đáp lời. Mà, sao cũng được.

Cũng đâu phải là tôi kể chuyện do muốn mình được thấu hiểu đâu.

“Hồi đó, tớ chỉ cắm đầu cắm mặt vào game thôi, và tớ cũng không ghét việc đó, tớ đã thấy rất vui… nhưng việc như thế, không phải lúc nào cũng làm được… không như chơi game, có cực kỳ nhiều chuyện mà chỉ trong khoảng thời gian này tớ mới có thể làm…”

Tôi từ từ chậm rãi nói.

Nghĩ lại thì, chẳng biết tôi có quá tham lam không nữa… Rốt cuộc, tôi đã lao đầu vào một thứ mình không thể đạt được, chỉ vì sự ích kỷ của bản thân. Thật ngu ngốc làm sao…

Chính tôi đã chọn đi con đường này, nhưng khi gặp chướng ngại tôi lại chỉ lựa chọn bỏ chạy. Đúng là tệ hết chỗ nói mà.

“Tôi hiểu rồi.”

Cô ấy khẽ nói rồi gật đầu.

“Với cậu, đó là điều quan trọng.”

“Ừ-Ừm…”

“Thế thì cảm ơn vì đã cho tôi biết nhé.”

Cảm xúc này là gì đây…

Vừa xấu hổ, nhưng lại nhột nhột kiểu gì.

Nếu tất cả những chuyện này xảy ra vào ban ngày, liệu lồng ngực tôi có đau nhói như vậy không? Cứ như thể trái tim tôi muốn nhảy ra ngoài luôn vậy. Nhưng đó cũng chỉ là tưởng tượng thôi, vì hiện giờ tất cả những gì trước mắt tôi là mặt trăng và Satsuki-san.

Nếu cô ấy cảm ơn tôi thế thì tôi sẽ trở nên tự cao khi nghĩ rằng kể chuyện đó là việc tốt mất.

Nếu cô ấy làm thế, tôi sẽ nghĩ là cô đồng cảm với tôi mất.

Có lẽ--không, chắc chắn rằng, nếu vậy đó sẽ là một điều rất quý giá, ít nhất là đối với tôi.

“Giờ thì.”

“Eh, ah, đây đâu phải ga! Bọn mình quay lại nhà cậu rồi!”

“Cậu đang lạnh phải chứ? Dù là tháng 7 nhưng giờ tay cậu đóng băng luôn rồi này. Tôi sẽ chuẩn bị bồn tắm, nên đêm nay cứ ở lại đây đi.”

“Eeeh? Nhưng thế thì phiền cậu lắm…”

Khi đang muốn từ chối thì tôi chợt nhớ ra. Lúc này, con em tôi đang đợi ở nhà. Con em gái với đôi mắt đáng sợ đã hiểu nhầm tôi bắt cá hai tay cả Mai lẫn Satsuki-san.

Nếu giờ mà về nhà, thì sẽ siêu siêu rắc rối luôn… uuhh…

“Cần gọi về nhà thì dùng máy tôi này.”

“…Cảm ơn cậu.”

Có lẽ tôi sẽ chấp nhận lời mời của cô ấy vậy.

Nhưng mà, tôi đến đây chứ không hề có ý định ở lại… nên giờ còn lo hơn nữa.

Tôi bước vào nhà Satsuki-san lần thứ hai. Căn hộ khá cổ còn phòng thì không được rộng lắm, nhưng nhìn kỹ xung quanh thì mới thấy vài thứ mình đã không để ý. Từ những đường chỉ thêu đẹp đẽ trên rèm cửa, cho đến hàng loạt lọ gia vị được xếp gọn gàng trên kệ bếp, đen lại ấn tượng rằng những người sống trong ngôi nhà này rất tận hưởng cuộc sống của họ.

Lần đầu đến đây tôi không hề để ý thấy những chi tiết đó. Chẳng hiểu sao… nơi này dễ chịu thật.

Tôi mượn điện thoại của Satsuki-san rồi mau chóng gọi về báo gia đình. Geh, muộn đến vậy rồi á… Rõ ràng là cả nhà sẽ lo cho tôi rồi. Tôi phải dùng mọi cách để vượt qua tình thế thảm khốc này.

“Haa… Sáng mai tớ phải về sớm còn thay đồ tử tế để đến trường nữa…”

“Cứ mặc đồ thể dục trường rồi kiếm cớ đi. Tôi sẽ cho mượn.”

“Mặc đồ thể dục của cậu trong khi đến trường cùng nhau…”

Tôi thử tưởng tượng ra khung cảnh ấy. Mai bé tưởng tượng trong đầu tôi chợt hét lên đầy phẫn nộ.

“Quả thật như thế có hơi nguy hiểm đấy, cậu không nghĩ thế sao?!”

“Vậy ư? Tôi thì thấy ổn mà… kukuku…”

“Uwaa, trông gian chưa kìa…”

Tôi đã thực sự mong rằng cô ấy sẽ ngưng dùng tôi để tấn công Mai, nhưng ừ, mối quan hệ này cũng bắt đầu từ chuyện đó mà…

“Có nước nóng rồi đấy. Tôi cũng có đồ lót mới chưa dùng đây, cứ tự nhiên.”

“Ơ, thế ngại lắm.”

“3 cái 980 yên, nên giờ đưa tôi 326 yên nhé, còn lại coi như khuyến mãi.”

“Thế là cậu lấy tiền hả?! Nah, nhưng thế này ổn hơn hẳn so với Mai!”

Thay vì để người khác bao, tôi thích chia chác đàng hoàng với partner thế này hơn, vì lương tâm tôi sẽ không bị cắn rứt. Huh, không phải partner theo kiểu đó đâu nhé.

“Vậy tớ xin phép.”

“Ừ.”

Tôi hướng đến phòng tắm, để lại Satsuki-san đã thay đồ ở sau.

Tôi cởi đồ cho vào giỏ rồi tiến vào trong. Ở đó có một cái bồn tắm bằng thép không gỉ. Tôi thử bật đèn lên bằng cách bấm công tắc vài lần nhưng chẳng được.

“Huh?”

Bóng đèn cháy rồi à…?

Thế thì đành chịu thôi…

Tôi xối nước nóng lên người rồi bước vào bồn tắm. Ah, ấm ghê… cơ mà tối thế này chán thật.

Uuu, quả nhiên mình ánh trăng là không đủ mà.

“Khăn tôi để đây nhé… Huh, sao tối om thế Amaori?”

Tiếng Satsuki-san khiến tôi giật mình trong khi mải suy nghĩ lúc tắm.

“Eh? Vì tớ không bật đèn lên được…?”

“Ah, là thế à. Xin lỗi nhé, chờ chút.”

Tôi nghe thấy tiếng loạt xoạt ở bên ngoài. Cô ấy đang làm gì thế nhỉ.

Một lúc sau, Satsuki-san mở cửa phòng tắm đi vào trong.

“Huh?! Sao cậu lại khỏa thân thế hả?”

“Thì, vì cậu cũng ở đây rồi, nên tôi không thể bỏ qua cơ hội này được.”

“Tớ không hiểu gì cả!”

“Cậu đã đi tắm cùng với cô ta phải chứ? Đây là một trong những cơ hội đối đầu trực diện đấy.”

“Cái quái gì vậy chứ?! Hồi nãy tớ đi lạc qua thế giới khác nơi tắm chung với Renako là vinh hạnh rồi à!?”

“Ồn quá… còn chật nữa. Cậu dịch sang kia được không?”

“Vừa ồn vừa chật là tại cậu còn gì?!”

Tôi suýt soát thoát nạn nhờ bóng tối, vì không thể thấy được cơ thể của Satsuki-san. Nếu lỡ như lúc nào đó ánh sáng quay trở lại, và tôi nhìn rõ hơn, thì chắc tôi phải quay mặt vào tường cả đời quá.

Vì bồn tắm không đủ rộng nên Satsuki-san chỉ ngồi vắt chân trên thành.

“Amaori, dịch chân qua chút.”

“Eh? Ah, ừ.”

Ngay khi tôi xê chân ra, trên mặt nước bắt đầu xuất hiện những đốm sáng nhỏ.

Đẹp đẽ như ma thuật, chúng khiến tôi đứng hình.

“Đây là…?”

“Đèn bồn tắm đặc chế đấy. Nhưng chưa hết đâu.”

Satsuki-san gạt công tắc trước bồn tắm. Thì ra đó là công tắc để gián tiếp bật đèn trong phòng. Lúc đó, bức tường cạnh tôi sáng lên họa tiết hình hoa, như thể có hoa trôi nổi trong không trung vậy.

Xanh, đỏ và trắng hợp lại tạo thành một bông hoa khổng lồ.

Khung cảnh choáng ngợp khiến tôi nhín thở.

Mấy miếng dán tường này hay đấy chứ nhỉ? Còn đây là cú chốt này.”

Satsuki-san lấy ra một chiếc hộp nhỏ rồi úp ngược nó. Từ bên trong rơi ra những cánh hoa lấp đầy bồn tắm.

Uwaah, tuyệt ghê. Bồn tắm hoa nè. Còn thơm nữa!

Những bông hải quỳ nở rộ trên tường cùng hương thơm này khiến tôi cảm thấy mình như đang ở giữa đồng hoa. Cảm giác như lạc vào cổ tích vậy.

“Satsuki-san, đẹp thật đấy!”

“Fufu, tôi biết mà.”

Vì quá hưng phấn nên tôi lỡ ngẩng đầu lên, và dáng hình Satsuki-san lọt vào mắt. Ngay lập tức sự hối hận ập tới.

“Uwahh, đẹp quá đi.”

“Hm?”

Satsuki-san đang kẹp tóc lên, một chút buông xõa xuống vai dính vào cơ thể ẩm ướt của cô. Những giọt nước lăn trên làn da như sương sớm.

Cơ thể không chút mỡ thừa. Sự mảnh dẻ làm nổi bật vóc dáng sắc sảo. Tôi còn có thể tháy rõ những đường nét của cô chỉ từ ánh sáng mờ mờ phía sau.

Để miêu tả vẻ đẹp của cô ấy thì, có thể nói giống như tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ nhất ở phòng trưng bày, một tuyệt tác khiến bạn nín thở và quên đi hết những gì đã thấy trước kia.

“Aa, cậu thích đến vậy sao? Bồn tắm của tôi ấy?”

“À, ừm, ừ, phải đấy…”

Tôi lảng mắt đi câm nín.

“Nhìn này. Đây là giá sách chuyên dùng trong phòng tắm tôi tự làm đó. Trông được đấy chứ nhỉ?”

“Ừ-Ừm…”

Không ổn, tôi gần như quên mất người trước mặt mình đây là cô gái không hề kém cạnh Oozuka Mai, một trong những người ưu tú ở cao trung Ashigaya – Koto Satsuki.

Cô ấy là người mà bình thường tôi còn chẳng mong nói chuyện bình thường được, chứ cả nói đến việc tắm chung.

Vẻ đẹp của cô ấy khiến tôi nghẹn lời, và ngay lập tức bị ném trở về thực tại.

Tâm trạng Satsuki-san dường như đang khá tốt khi bồn tắm được khen.

“Ah, phải rồi Amaori, để tôi chà lưng cho cậu.”

“Fuee?! C-Cậu định làm gì?!”

“Dù chúng ta có vào chung phòng tắm đi nữa, thì nếu không làm gì thì cũng chẳng có nghĩa lí gì với cô ta cả mà. Sao thế? Xấu hổ à?”

“Đương nhiên rồi!”

“Thế cứ ngồi yên đó đi.”

“Howaa?!”

Satsuki-san ngồi vào bồn tắm lần thứ hai. Tại nơi chật chội này, bọn tôi không còn cách nào khác ngoài dính sát với nhau.

Hơn thế nữa, giờ Satsuki-san đang đối mặt tôi, chân đặt giữa hai chân tôi, và đang chạm vào nhiều nhiều chỗ lắm luôn. C-Cái cảm giác này!

“Sa, Sa, Sa, Satsuki-san!”

“Eh, sao thế?”

Satsuki-san với tay ra lấy một chiếc lọ nhỏ rồi đổ ra tay.

“Loại xà phòng này dùng được cả trong bồn tắm này. Tôi sẽ giúp cậu nên đừng chống cự nữa.”

“Không đời nào! Không được đâu mà!”

“Nãy giờ cậu sao thế?”

Satsuki-san nhìn tôi chằm chằm rồi mở miệng.

“Cậu thích mấy chuyện thế này mà phải chứ? Được vợ tắm rửa cho thế này lại chẳng thích quá à?”

“Thích á hả…!”

Trời ạ, trời ạ!

Cái bầu không khí này, từ lúc nào lại trở nên nhạy cảm thế?!

Tại sao trông cổ bình thản thế trời?! Chẳng lẽ cổ thực sự không để ý và nghĩ đây chỉ là skinship bình thường sao?!

Satsuki-san xoa bọt xà phòng trong tay rồi cầm tay phải của tôi.

“Rồi rồi, giờ ngồi yên nào.”

Cô ấy dùng cả hai tay nắm lấy cánh tay tôi rồi bắt đầu xoa. Hii, cô ấy thực sự đang cẩn thận kỳ cọ kìa. Bàn tay mảnh khảnh mềm mại của Satsuki-san… trên ngón tay tôi…!

Trên hết, tôi còn đang thấy hàng mi dài đẹp đẽ của Satsuki-san khi cô tập trung chà tay cho tôi. Nhận ưu đãi miễn phí từ một mỹ nhân thế này có ổn không vậy trời… Nếu là mơ thì tôi sẽ chấp nhận, nhưng vì là thực tại nên chắc tôi sắp chết rồi!

Ah, tôi đến giới hạn rồi, dù mới chỉ là ngón tay phải thôi… Nếu cô ấy mà làm thế này cả người tôi, thì khi xong việc chắc tôi thành người thực vật luôn mất.

“Ừ-Ừm, Satsuki-san này.”

“Sao thế?”

Chà chà, rửa rừa.

“Ngay lúc này ấy, việc cậu đang làm, nó…”

“Sao?”

Tôi hạ quyết tâm. Nhắm tịt mắt lại, tôi hét lên hết sức.

“Tớ nghĩ nó rất chi là gợi dục!”

“Uh huh… hả?”

Cuối cùng thì Satsuki-san cũng ngẩng lên nhìn tôi. Mắt chúng tôi chạm nhau trong một khắc, ánh mắt ấy trở nên sắc bén, nhưng gương mặt đỏ dần đến tận mang tai.

“Eh, Eh, chờ… chờ chút đã, cậu, cậu đang tưởng tượng cái gì thế hả?”

“Nhưng, tại vì cậu…!”

Tôi hoàn toàn vô tội phải chứ?! Không phải lỗi của tôi mà đúng chứ?!

“Vì cậu cứ vô ý tạo ra bầu không khí như thế đấy!”

“Không phải! Tôi chỉ muốn giúp cậu tắm thôi mà?! Như kiểu, chà lưng thôi ấy!”

“Khác hoàn toàn! Cái này cứ dâm dâm kiểu gì ấy!!”

“D-Dâm…”

Satsuki-san lẩm bẩm.

“C-Chờ chút, gượm cái đã Amaori… Tôi có từng nói mình không quan tâm đến gu của người khác, nhưng mà, cậu làm ơn đừng có kéo tôi vào cái sở thích đó của cậu được không?”

“Không phải chuyện đó! Cái người đang đi quyến rũ người khác là cậu đấy Satsuki-san! Ah, nhớ ra rồi! Quyển sách cậu cho tớ mượn là sao nữa hả?! Tớ lỡ mở ra đọc trên tàu rồi đấy?!”

“Đọc sách thì ở đâu mà chả được? Cậu đâu cần phàn nàn mấy chuyện nhỏ nhặt… ah.”

Dường như Satsuki-san bắt đầu nhớ ra rồi, gương mặt cổ nhăn nhó.

“Nói mới nhớ, cũng có vài cảnh ấy ấy thật.”

“Vài? Cả đống thì có! 40 trang đầu toàn mấy cảnh như thế đấy?! Còn tệ hơn nữa là bà chị và cô nữ sinh kia còn mặn nồng chết đi được nữa! Rốt cuộc hình ảnh của tớ trong mắt Satsuki-san là như nào thế?!”

“T-Tôi không có ý đó! Mà sao cậu lại cứ chăm chăm vào mấy thứu đó thế? Đọc đàng hoàng đi chứ, cả câu chuyện ấy! Chả qua cảnh đó chỉ để giúp khắc họa câu chuyện chính thôi!”

“Aah, trời ạ, sao cũng được, tớ ra trước đây! Nếu cậu cứ làm mấy chuyện hư hỏng thế này thì não tớ quá tải mất!”

“K-Khoan đã Amaori! Cả hai đều là con gái mà, nên chuyện thế này—"

Tôi đã quá nóng vội.

Khi đặt tay lên thành bồn, vẫn còn bọt xà phòng ở trên đó.

“Awawa.”

“Ấy, Amaori—"

Tay tôi trượt ra, và tôi theo đà lao xuống! Hậu đậu hết chỗ nói mà!

Soạt! Nước và cánh hoa bay tứ tung.

Wafuu… đau quá đi…

Huh, khoan đã, không thấy đau này!

Có vẻ như tôi hạ cánh an toàn vào chỗ mềm rồi. Né được thảm họa rồi hửm. May ghê.

“…Amaori…”

Giọng nói lạnh băng vang lên bên tôi.

“Eh?”

Cuối cùng thì cảm giác trên tay cũng truyền tới. Kích cỡ này, vừa quen thuộc, nhưng cũng vừa lạ lẫm.

Có lẽ nào, đây là…

Tôi chầm chậm ngẩng đầu lên, và thấy tay mình đang nắm chặt ngực Satsuki-san.

“Ờ, ờm…”

Trong lúc hai người bọn tôi dính lấy nhau, tôi quay lên nhìn Satsuki-san.

Satsuki-san thì… biểu cảm của cô như thế mới giết xong 3 người ấy, và cô đang trừng mắt với tôi.

Đáng sợ quá đi…

“T-Tớ xin lỗi.”

“…Không sao, nên mau chóng dậy đi.”

“N-Nhưng mà! Ngực Satsuki-san vừa mềm vừa ấm ghê… nói chung là chạm vào rất thoải mái! Cảm ơn cậu!”

Giờ thì biểu cảm của cổ trở thành kẻ sát nhân mới giết 100 người rồi. Tôi phải khóa mõm lại thôi.

“Vậy tớ xin phép.”

Tôi từ từ dồn sức xuống chân rồi cố đứng dậy.

Khoảnh khắc tay tôi rời ra, cô khẽ nheo mắt lại.

“Ưn…”

“…………”

Wow, nghe khiêu gợi dữ…

Satsuki-san… thường đọc sách với vẻ điềm tĩnh, một mỹ nhân được mọi người ngưỡng mộ…

“N-Này, cậu nhanh lên được không?”

Lần này thì tôi nhảy bật ra khỏi bồn tắm luôn. Tôi căng thẳng ôm lấy ngực để tiếng tim đập thình thịch không lọt ra ngoài. Trước khi ra ngoài, tôi liếc nhìn Satsuki-san.

“…Amaori.”

“S-Sao vậy?!”

“…Tráng sạch xà phòng trên người đi rồi vào.”

“V-Vâng!”

Sau khi xong xuôi, tôi rời khỏi phòng tắm. Có vẻ như nước ấm không có tác dụng gì với cả cơ thể nóng bừng lên của tôi rồi.

***

Sau khi mặc đồ lót và bộ pijama Satsuki-san cho mượn, tôi trườn vào trong tấm futon mà cô chuẩn bị.

Đây là phòng của Satsuki-san. Sau vụ hồi nãy, bọn tôi không nói thêm gì nhiều với nhau mà nhanh chóng đi ngủ.

Cô ấy xếp futon của bọn tôi cạnh nhau. Satsuki-san nằm quay lưng lại với tôi. Dù buồn ngủ nhưng mà…

T-Tôi không ngủ nổi.

Dù đang nằm trong chăn ấm nệm êm, tôi cũng chẳng thoải mái nổi!!

Cứ mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh Satsuki-san lại hiện ra trong đầu!

Trên hết, nó còn khiến tôi nhớ lại lúc tắm chung với Mai nữa. Đầu tôi giờ toàn những suy nghĩ kỳ quặc thôi.

Trời ạ, mấy con người xinh đẹp này đúng là…

Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng loạt xoạt ở bên. Có vẻ như là Satsuki-san trở mình. Tôi cứ tưởng là mấy suy nghĩ trong đầu mình vừa chạy ra ngoài cơ.

Satsuki-san khi ngủ cũng xinh thật.

Sau khi mắt đã quen với bóng tối, tôi có thể thấy rõ gương mặt khi ngủ của Satsuki-san.

Tôi vô thức thở dài. Chỉ là cô ấy quá đỗi xinh đẹp. Được quan sát vẻ đẹp ấy thế này quả là một cơ hội hiếm mà. Không biết mặt cô ấy khác tôi chỗ nào nhỉ… Ah, chỗ nào cũng khác.

Cơ mà, vẫn không thể tin được.

Tôi nhập học cao trung Ashigaya và gặp Oozuka Mai ngay sau buổi khai giảng. Nếu lúc đó không ngỏ lời làm bạn, thì cũng sẽ chẳng bao giờ có chuyện tôi nằm ngủ cạnh một người, mà tưởng tượng thôi cũng không nghĩ được là sẽ có quan hệ gì với mình.

Từ góc nhìn của Satsuki-san, đứa như tôi chắc cũng chỉ như con kiến thôi.

Còn với tôi, Satsuki-san là một tồn tại ngoài tầm với, một người tỏa sáng lấp lánh nơi trời xa.

Hôm nay, tôi đã khám phá thêm được nhiều điều về Satsuki-san, những điều tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Cô ấy đi làm bán thời gian, rất yêu gia đình, ghét thua cuộc, cố hết sức tìm tôi, còn thích tắm nữa. Và Satsuki-san là một người dịu dàng.

Thế nên một đứa khép kín như tôi đây không thể nào ngừng nghĩ rằng mọi người ai ai cũng tuyệt vời. Họ tự đối mặt với mọi vấn đề của mình và tiếp tục sống tốt. Họ có những giá trị quan và kinh nghiệm sống khác với tôi.

Nếu tôi đặt ‘nói chuyện được với tất cả mọi người ở trường’ làm mục tiêu thì cũng chẳng đủ.

Con đường vượt qua quá khứ của Amaori Renako còn xa lắm, vì tôi chỉ mới chập chững bước đi từ vạch bắt đầu thôi…

Như một cơn gió thoảng, giọng nói dịu dàng vang lên bên tôi.

“Cậu ngủ chưa?”

Thình thịch.

“T-Tớ chưa.”

“Oh.”

Satsuki-san khẽ mở mắt nhìn tôi.

Trong bóng tối, đôi mắt ấy sáng lên như ngọc.

“Tấm futon cậu đang dùng, là của Mai tự ý để lại dùng đấy.”

“Ah, thì ra là vậy…”

“Có chuyện gì à?”

“K-Không có gì.”

Thực ra thì, nó có mùi giống Mai. Đương nhiên là tôi không nói được rồi, cô ấy sẽ nghĩ tôi là một đứa biến thái mất.

“Cô ấy có thường đến đây không?”

“Hồi tiểu học thì nhiều lắm. Nhưng sau dần cũng bận hơn nên ít đến hơn.”

“Ah, năm ngoái cô ấy còn ra nước ngoài nữa nhỉ.”

Cô ấy lặng im không nói, và tôi nghe tiếng ngáp khẽ từ bên cạnh.

Satsuki-san lại quay lưng với tôi.

“Ngủ đi. Mai còn phải đi học đấy.”

“Ah, ừ, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Tôi cố nhắm mắt lại nhưng… từ nãy đến giờ tim tôi đập thình thịch không dịu nổi rồi. Có vẻ như còn lâu nữa tôi mới ngủ được quá.

Satsuki-san nằm ngủ cạnh tôi, còn tấm futon thì có mùi như Mai… ugh.

Một lúc sau, lại có tiếng loạt xoạt bên phía Satsuki-san.

…Có lẽ nào cô ấy cũng không quên được những gì mới xảy ra nên không ngủ được?

Dù mối quan hệ này chỉ là một giao kèo, nhưng cảm giác như trái tim bọn tôi được kết nối với nhau vậy. Tôi không khỏi nghĩ Satsuki-san như một người bạn thật sự của mình.

…Sẽ thật tuyệt làm sao nếu cô ấy thực sự là bạn.

Nghĩ nhiều chuyện quá khiến tôi muốn vào nhà vệ sinh.

Tôi cẩn thận ngồi dậy để không đánh thức Satsuki-san.

Sau khi quay lại, tôi trườn vào trong, cố không gây một tiếng động nào.

“Ah, phải rồi.”

“Huh…? Xin lỗi nhé, tớ làm cậu tỉnh à?”

Cô ấy không nói gì, chỉ với tay ra cầm lấy điện thoại dưới gối.

“Tôi quên chụp ảnh rồi. Một tấm hình chứng tỏ mối quan hệ của chúng ta.”

Ah, sao tự dưng giờ lại nghĩ ra thế? Không làm gì ổn rồi mà…

“Vì hiếm khi mới có dịp thế này, nên hãy làm gì đó táo bạo chút đi.”

“Táo bạo…”

Tôi quá buồn ngủ nên chẳng nghĩ thông nổi. Giờ tôi đang rơi vào ranh giới giữa thực tại và mộng ảo rồi.

“Một nụ hôn thì sao?”

Giọng nói ấy nghe thật xa xăm, như thể từ phòng bên vang đến vậy.

“Eeh…”

“Quay má qua đây nào.”

Satsuki-san dịch sát người lại gần trong lúc cầm điện thoại. Ah, hơi ấm con người nè. Có vẻ như nếu không đạt được mục đích thì tôi cũng sẽ không được ngủ đâu.

Đành chịu thôi.

“Hứa là không được để lộ đi đâu nhé…?”

“Hiểu rồi. Súng trong áo thì vẫn an toàn, khi nào rút ra bắn thì mới bị tóm thôi.”

“Ừ, ừ…”

Mặt cô ấy sát lại gần hơn.

Tôi quay đầu qua bên đó. Một cảm giác mềm mại truyền qua môi.

Môi Satsuki-san lạnh ghê, y như cô ấy vậy.

Môi chúng tôi chạm nhau một lúc rồi tách ra.

Satsuki-san không động đậy, cũng chẳng nói gì. Hình như cổ còn không chụp hình luôn.

…Huh?

“Satsuki-san?”

Ngay lập tức, mặt Satsuki-san đỏ bừng.

“C,c,c,cậu…?!”

“E-Eh?”

“Cậu làm gì thé hả?!”

“Cậu là người đòi hôn cơ mà…”

Nghe tiếng thét của cô khiến tôi tỉnh hẳn.

“Hôn thường vào má thôi chứ?!”

Eh, eeh…?

Khoan, tôi mới làm gì vậy?

Tôi vừa – Tôi vừa hôn cô ấy ư?

“Đấy là lần đầu của tôi mà.”

Có lẽ nào tôi vừa gây họa rồi sao?

Tim tôi như muốn chạy loạn lên rồi. Cảm giác y như lúc ngủ quên muộn giờ hẹn ấy.

“Không, uh, nghe này!”

Cuối cùng não tôi cũng hoạt động được, tôi vẫy tay liên hồi.

“Không sao hết! Bạn bè hôn thế không tính đâu!”

Đó không phải thứ tôi muốn nói!

“Nhưng giờ hai đứa không phải bạn, mà là người yêu nhỉ…? Vậy là tính à…?”

Dù có buồn ngủ đến mấy đi nữa, cướp đi mất nụ hôn đầu quý giá của Satsuki-san quả thật…

“Tớ xin lỗi. Thực sự xin lỗi. Tớ thực sự không cố tình làm thế.”

Nếu Satsuki-san là kiểu người trân trọng nụ hôn đầu, thì tôi thực sự không thể làm gì để bù đắp cho cô ấy hết. Những gì tôi có thể làm giờ là chuẩn bị gì đó thay lời xin lỗi thôi…

Trong lúc tôi đang lạc trong dòng suy nghĩ, Satsuki-san quay lưng lại rồi nằm xuống futon.

“…Mà cũng chả phải việc gì to tát.”

“Trông thế nhưng tai cậu đỏ hết lên rồi kìa!”

“Hôn cũng phải việc gì to tát đâu. Tôi làm suốt mà. Đó cũng đâu phải lần đầu, tôi phải hôn tầm ba trăm triệu lần rồi ấy.”

“Nói vậy cậu tính lừa ai thế?!”

“Vậy cậu có chịu trách nhiệm được không?!”

“Ah, ừ, chuyện đó, ừm… là theo nghĩa nào thế…?

Satsuki-san không nói gì hết.

“Không có gì cả! Quên đi! Đồ ngốc! Chả có gì sất, nên mau đi ngủ đi!”

Satsuki-san hét lên, mặt đỏ bừng.

Bí mật giữa bọn tôi không còn chỉ là ở chuyện riêng nữa, mà giờ còn là một bí mật lớn hơn rất nhiều… sao chuyện lại thành ra thế này chứ…

Aaah, trời ạ. Không ngủ đượcccc~~~~!!!

----------

Hết chương 2

Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.

Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/watashi-ga-koibito-ni-nareru-wakenaijan-muri-muri-muri-janakatta/chuong-02-phan-2-27

Truyện Chữ Hay